• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng cung thăng long, thời gian trôi qua thật nhanh hiện tại đã là tháng 12 thời tiết đã bước sang mùa đông ngoài trời mấy hôm trước cũng đã bắt đầu lạnh dần khiến người ta phải mặc thêm áo để giữ ấm cơ thể dù như thế vẫn không thể tránh khỏi rùng mình khi những cơn gió lạnh thổi qua.



Trong thư phòng của mình lúc này Long Cán được bọc bởi không biết bao nhiêu lớp ao nhìn như cục bông lớn, đối diện với hắn là 20 tên thư sinh theo đúng yêu cầu của hắn kẻ lớn tuổi nhất không vượt quá 20 tuổi và nhỏ nhất không ít hơn 15 tuổi.



Truyện là nửa tháng trước để thực hiện kế hoạch dạy ra một đám tinh anh trụ cột phục vụ cho việc mở rộng chữ quốc ngữ cũng như chính sách mới, Long Cán đã ra lệnh cho lão thái giám Cường tìm cho hắn 20 tên thư sinh để làm thư đồng, hiện tại đã đến hẹn và đây chính là thành quả của lão cường trong thời gian qua. Nhìn kĩ từng tên một Long Cán hài lòng khen lão cường làm được việc rồi ban thưởng cho lão năm lượng vàng, lão cảm ơn rối rít rồi xin phép cáo lui để đi lĩnh thưởng.



Đợi lão thái giám bước ra Long Cán nhìn mấy tên thanh niên đứng trước mặt hỏi.



- Các người biết ta là ai không?



- dạ thưa bệ hạ là hoàng đế của nước Đại Việt ta ạ!



Cả lũ thư sinh đồng loạt đáp vẻ mặt rất khó hiểu, đùa sao đây là hoàng cung trước khi theo lão thái giám vào đây tất cả bọn họ đều được dặn dò cẩn thận về những quy định của cấm cung, ai cũng biết hôm nay bọn họ đi gặp một người chính là hoàng đế, đầu tiên cả lũ rất lo lắng sợ hãi không biết hoàng đế là thế nào, theo óc tưởng tượng của bọn họ thì hoàng đế phải là một lão già uy nghiêm bệ vệ đầu tóc trắng xóa, vậy mà khi gặp Long Cán thì thật hoàn toàn trái ngược, nhìn hoàng thượng kẻ nắm quyền sinh sát tất cả mọi người chỉ là một đứa bé khiến mọi sợ hãi lo lắng trong lòng của đám thư sinh với bớt đi rất nhiều, tuy thế cả bọn vẫn không dám vô lễ chỉ dám im lặng hoàng đế hỏi gì thì trả lời đây là quy định cũng là điều mà trước khi đến gặp hoàng đế bọn họ được nhắc nhở rất nhiều lần.



- Nếu đã biết ta là hoàng đế thì từ giờ các người phải nghe lời ta, ta nói gì thì làm đấy nếu các người ngoan ngoãn thì ta sẽ có thưởng và ngược lại thì sẽ bị phạt các người có hiểu chứ? - Long Cán gật đầu nói.



Cả lũ thư sinh nhìn nhau liên tục gật đầu nói.



- vâng chúng thần xin nhất nhất tuân theo lời của bệ hạ.



Hài lòng với biểu hiện của đám thư sinh nhưng Long Cán nghĩ như vầy thì vẫn chưa đủ, có lẽ hiện tại bọn chúng vì sợ hãi quyền uy của hắn nên mới nói như thế, cái Long Cán cần là sự thuần phục tuyệt đối cũng như tin tưởng của đám thư sinh này bởi vì tất cả những thứ sau này hắn dạy cho bọn họ sẽ rất khó tin thâm chí là điên rồ bởi thế cái hắn cần lúc này là sự toàn tâm toàn ý nghe lời chứ không phải chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài nhưng bên trong thì lại coi thường hắn là trẻ con.



Nhìn đám người đối diện mình Long Cán nói "hôm qua ta có mơ một giấc mơ kì lạ, trong mơ một kẻ mặc quần áo nhà tống nói dân Đại Việt ta ngu muội vốn dĩ tất cả những thứ chúng ta có đều là học từ phương bắc, hắn nói nếu không có người phương Bắc dạy thì dân ta giờ chỉ là một nước man di. Ta rất tức giận phân bua với hắn cuối cùng hắn cho ta một câu đố nói nếu như Đại Việt có người giải được câu đố này thì hắn mới tin Đại Việt ta có nhân tài, Tuấn kiệt mà không nhạo báng nước ta."



Thấy nhà vua nói vậy đám thư sinh rất ngạc nhiên và bất bình có nhiều người tỏ ra tức giận trước lời nói của tên mặc Tống phục, có người đứng ra nói "Cái gì mà tất cả đều do người phương Bắc dạy, dõ dàng là nhục nhã nước ta, chắc chắn đây là yêu ma phương Bắc thật đáng chết xin bệ hạ chớ nghe lời xàm ngôn của yêu ma, tuy nước ta là nước nhỏ yếu nhưng cũng có văn hoá đặc sắc riêng không phải tất cả đều bắt trước người phương Bắc" tất cả nghe thế đều gật đầu nói phải, ai mà chả có lòng tự tôn dân tộc giống nòi chứ thấy dân tộc mình bị khinh bạc tất nhiên ai cũng tức giận và không chấp nhận những lời lẽ đó.



Thấy phản ứng của đám thư sinh ngày càng gay gắt chỉ hận không thể lôi cái tên mặc Tống phục xuất hiện trong mơ của mình ra đánh cho một trận đầu Long Cán đầy mồ hôi nhưng cũng rất hài lòng ít ra điều ấy cho thấy đám bọn họ lòng tự tôn dân tộc rất cao. Không để ta tới thái độ giận dữ của đám thư sinh Long Cán nói tiếp "khi đó trẫm và hắn đánh cược nếu trong một ngày trẫm giải được câu đố của hắn thì hắn sẽ nhận thua và mãi mãi không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của trẫm nữa, và ngược lại nếu trẫm không giải được câu đố thì phải chấp nhận dân tộc ta là một dân tộc thấp kém hơn dân Tống, vì quá tức giận trẫm đã nhận lời thách đố của hắn."



Nghe tới đây đám thư sinh lại ồn ào lên, nhiều người tỏ ra lo lắng sợ câu đố quá khó hoặc không có lời giải mà thời hạn thì quá ngắn chỉ có một ngày nhỡ không kịp giải câu đố chả phải dân ta chấp nhận là chủng tộc thấp kém sao, tuy chỉ là giấc mơ nhưng những chuyện mất mặt liên quan đến quốc gia này thì dù trong mơ cũng không được.



Một người bước ra khỏi đám người cúi đầu hướng Long Cán nói "không biết bệ hạ đã tìm được lời giải chưa? Chuyện này ảnh hưởng đến mặt mũi của dân tộc xin hãy cẩn thận chớ nên mắc bẫy của yêu nhân"



Long Cán cười cười hướng người vừa đứng ra hỏi đáp "tất nhiên chuyện này ta phải cẩn thận không thể để mất mặt quốc gia được, dù có là yêu nhân thì sao chứ, trí tuệ của dân ta dù yêu nhân thần tiên phương Bắc cũng chắc gì sánh kịp các người yên tâm sau một đêm thức suy nghĩ cách giải câu đố thì cuối cùng ta đã tìm được lời giải nhưng thiết nghĩ một quốc gia chỉ có một người giải được câu đố há chả phải chấp nhận rằng nước ta nhân tài điêu linh ít ỏi hay sao, vì vậy ta quyết định thử các người xem còn người nào khác có thể giải câu đố này không có như thế thì yêu nhân mới phục sát đất được."



Nghe nhà vua nói là đã có được lời giải thì mọi người thở phào nhưng trong lòng thầm nghĩ chắc yêu nhân chỉ cho một câu đố dễ ợt đến đứa bé 3 tuổi cũng có thể giải được thì chắc câu đố cũng chả đặc biệt gì trong lòng cũng không coi trọng chuyện này nữa mà nghĩ đây có lẽ cũng chỉ là trò đùa của nhà vua mà thôi.



Thấy biểu hiện của đám người dường đang coi thường mình coi đây chỉ là một trò đùa Long Cán cười lạnh trong lòng thầm nghĩ "các người cứ việc cười nhạo coi thường đi, đợi lúc biết được câu đố xem kẻ nào dám mạnh miệng coi thường ta nữa không"



Tuy biết chắc chỉ là câu đố dễ ăn ai cũng giải được nhưng vì để lấy lòng nhà vua một phần cũng vì muốn chứng tỏ mình là nhân tài trước mắt tiểu hoàng đế cả đám liền nói "xin bệ hạ nói cho chúng học sinh nghe câu đố của yêu nhân"



Long Cán vỗ tay rồi cho gọi lính mang đồ vật đã chuẩn bị lên. Hiếu kì trước một sợi chỉ và một vỏ ốc đặt trước mặt bàn đám thư sinh thi nhau chỉ trỏ thì thầm to nhỏ không biết tiểu hoàng đế định làm cái gì chả nhẽ câu đố của yêu nhân có liên quan đến con ốc và sợi chỉ sao.



Thấy đám người tỏ vẻ khó hiểu trước hai vật được đặt trên bàn Long Cán cười nói "câu đố của yêu nhân rất đơn giản đó chính là làm cách nào để sỏ sợi chỉ qua mình con ốc."



Cả đám sau khi nghe Long Cán giải thích thì ồ lên tỏ vẻ đã hiểu ai cũng tranh nhau thử xem biết đâu mình lại là người đầu tiên giải được câu đố, nếu thế có khi mình lại được nhà vua trọng thưởng thì quá tốt rồi. Thời gian cứ thế trôi không biết sau bao nhiêu lâu thì đám thư sinh dùng mọi cách đổ bao nhiêu mồ hôi công sức nhưng vẫn không thể nào sỏ được sợi chỉ qua mình con ốc, cuối cùng tất cả đều bó tay nói "thưa bệ hạ câu đố này quá khó chúng học sinh không thể giải được xin bệ hạ chỉ giáo"



Thấy mọi việc đúng như mình dự đoán đây là câu đố kinh điển trong Truyện cổ tích Việt Nam nói về trạng Nguyễn Hiền (thế kỷ 13) xỏ chỉ qua vỏ con ốc theo lời thách đố của sứ giả, nếu mà có người trong thời gian ngắn có thể giải được thì quả thật là thiên tài nổi tiếng lịch sử chứ chả chơi không những thế tất cả công sức của hắn cũng thành vô ích.



Giả vờ tỏ vẻ bắt ngờ Long Cán nói "đây chỉ là câu đố dễ không ngờ tên yêu nhân phương Bắc lại dám lôi ra thách đố trẫm không ngờ đến câu đố này mà các người cũng không giải được điều này khiến ta thật thất vọng, chả nhẽ nhân tài nước ta ít ỏi điêu linh tới vậy sao?" Đám thư sinh xấu hổ chỉ biết cúi gằm mặt xuống nào còn vẻ khinh thường như lúc nãy nữa đến một câu đố mà đứa bé cũng giải được vậy mà mình lại bó tay vậy mà từ nãy dám khinh thường người ta lúc này thì tốt rồi bị giáo huấn ngược lại thật quá mất mặt. Long Cán thấy vẻ mặt xấu hổ của đám thư sinh thì rất vui vẻ trong lòng cười lạnh "từ nãy các người còn tỏ vẻ coi thường ta cơ mà sao giờ mặt Tên nào Tên đấu đầm thối thế kia thật là sảng khoái mà" hiện tại là thời điểm tốt bẻ gãy tính kiêu ngạo của đám thư sinh nên Long Cán không tiếc những lời xỉa sói kích bác tất nhiên mọi thứ cũng phải có trừng mực không thể quá đáng được nếu không cả đám có lẽ sẽ liều mạng với mình mất có câu "kẻ sĩ có thể chết bất khả nhục" Long Cán cũng không muốn thử.



Sau một hồi đả kích thấy cũng đã đủ Long Cán mới hát.

"tích tỉnh tình tang

Bắt con kiến càng

Buộc chỉ ngang lưng

Bên tời lấy giấy mà bưng

Bên thời bôi mỡ kiến mừng kiến sang!"



Sau khi nghe song câu hát cả đám mới bừng tỉnh hoá ra đây là cách để xỏ sợi chỉ qua mình con ốc vội vàng tìm con kiến làm như lời câu hát quả thực con kiến mang theo sợi chỉ bò qua vỏ con ốc mọi người đều khen là cách quá hay thật Thông minh bất chợt cả đám nhìn về tiểu hoàng đế với một con mắt khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK