Trong thời gian Long Cán và Đỗ thái hậu trò chuyện vui vẻ, vấn đề đều xoay quanh cái vật mà Long Cán định làm, nó khiến Đỗ thái hậu tò mò một mực muốn biết chúng có công dụng gì.
Lúc này xác con cá sấu đã được mấy tên thợ lột lớp da bên ngoài, thịt cũng được chặt nhỏ thành từng khối.
Long Cán nhìn từng khối thịt cá sấu kia gật đầu một chút, nói rằng: "buổi tối hôm nay chúng ta có thêm một món ăn, cũng không biết vật này thịt mùi vị gì."
"đem đống thịt xử lý một chút, nhiều thịt như vậy một bữa khó có thể ăn hết, nếu để hỏng mất thì thật đáng tiếc." Đô thái hậu đứng cạnh cũng dặn dò đám người nói.
Thực ra thịt cá sấu với Long Cán cũng quan trọng, có ăn cũng tốt, cái hắn muốn là bộ da cá sấu khổng lồ kia.
Nhìn bộ da cá sấu khổng lồ trước mặt Long Cán thầm nghĩ, với bộ da lớn thế này không biết có thể chế tạo được bao nhiêu đôi giày đây, càng nghĩ hắn càng phấn khích, sau một thời gian cuối cùng hắn lại có thể được đi giày da, Long Cán thật sự hoài niệm cảm giác trước kia, tuy giày vải cũng không phải xấu nhưng quả thật hắn vẫn thích đôi giày da hơn.
Hướng dẫn bọn thái giám sử lý tốt tấm da cá sấu vừa được lột, Long Cán biết sẽ phải mất vài ngày để tấm da khô hoàn toàn mới có thể làm giày được.
"Các người nhớ để ý bảo quản kĩ tấm da cá sấu này, khi nào hoàn toàn khô thì báo cho trẫm." Dặn dò một tên thái giám xong Long Cán cùng Đỗ thái hậu dẫn theo đoàn người hướng tới cung thái hậu.
Cá sấu sự việc chỉ là bận rộn trong cuộc sống một khúc nhạc dạo ngắn.
Bận bịu bận bịu quá nửa tháng sau, trong thời gian này đám người Lý Thông - Trịnh Siêu đã hoàn thành tốt bản kế hoạch về xây dựng phòng tuyến chuẩn bị đối phó với quân Chiêm Thành, kế hoạch này cũng được Long Cán thuận lợi thông qua và ra lệnh ngay lập tức thi hành.
Các quân đoàn trừ một số lưu lại nhằm bảo vệ trị an khu vực, còn đâu toàn bộ quân số đều được điều về phòng tuyến phía Nam hết.
Từ lúc Long Cán lên ngôi cũng không phải là chưa trải qua chiến tranh bao giờ, tuy nhiên tất cả đều chỉ là những cuộc nội chiến quy mô nhỏ, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn phải đương đầu với một cuộc chiến với đối thủ là một quốc gia dân tộc khác, tuy có yếu hiện Đại Việt nhưng cũng không yếu hơn quá nhiều nếu thất bại có lẽ hắn sẽ trở thành tội nhân của dân tộc.
Vì để chuẩn bị cho cuộc chiến triều đình trở nên bận rộn hơn rất nhiều, các vấn đề hậu cần quân phí khiến cho Long Cán đầu tắp mặt tối cả ngày, vừa phải lo chuẩn bị chiến tranh vừa phải lo duy trì các hoạt động của cả bộ máy triều đình tất cả đè nặng lên quốc khố vốn đang cạn kiệt của Đại Việt, quả thật là bài toán quá khó với hắn.
Hiện tại để giải sẽ quyết vấn đề tiền bạc Long Cán suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã tìm ra được một cách nhanh nhất cứu vãn tình hình, hắn lập tức cho gọi hộ bộ thương thư Trần Văn Kỷ vào gặp.
"Thần Trần Văn Kỷ, khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..." Trần Văn Kỷ cúi đầu hướng Long Cán thi lễ.
"Ái khanh bình thân!" Long Cán nhìn Trần Văn Kỷ đáp.
"Trẫm gọi khanh tới đây hẳn khanh cũng biết nguyên nhân đi."
"Phải chăng vì vấn đề ngân khố mà bệ hạ cho gọi thần?"
"Khanh đoán đúng rồi đấy, hiện tại trẫm cần rất nhiều tiền để dùng, trẫm cũng biết cái khó của khanh, nhưng đây là việc bất đắc dĩ không biết khanh có cách nào giải quyết vấn đề này không, nếu là tăng thuế thì miễn nói đi, trẫm không muốn nhắc lại vấn đề này nữa, thuế của dân dù một xu cũng không được thu thêm." Long Cán không đợi Trần Văn kỷ nói đã dào trước không cho nhắc lại vấn đề tăng thuế.
Thực sự hắn cũng bàn bạc rất nhiều lần với các quan lại trong triều để tìm phương hướng giải quyết, nhưng tất cả đều cho ra một đáp án chung đó là "tăng thuế", không cần biết ngay lập tức Long Cán không đồng ý, dù cho thế nào cũng nhất quyết không thể tăng thuế, hiện tại mức thuế đã đủ nặng rồi, nếu còn tăng thêm không biết người dân làm sao sống được.
Trần Văn Kỷ nhăn nhó, đây quả thật là vấn đề quá khó, không tăng thuế mà lại đòi có nhiều tiền, chả nhẽ tiền có thể tự sinh đẻ sao, dù cho thực sự có sinh đẻ cũng không kịp mức độ tiêu hao hiện tại, đây không phải lần đầu Long Cán đặt vấn đề này với hắn nhưng quả thật Trần Văn Kỷ không có cách nào.
"Thưa bệ hạ, ngoài cách tăng thuế vi thần thật không nghĩ được cách nào khác giải quyết vấn đề thiếu hụt ngân khố hiện tại."
"Trẫm cũng biết khanh sẽ nói thế mà, tuy nhiên ta có một cách có thể giải quyết vấn đề tiền bạc khanh xem thế này có được không." Long Cán nói rồi đưa một tờ giấy cho Trần Văn Kỷ đọc.
Một lúc sau khi đã đọc xong tờ giấy Long Cán đưa, Trần Văn Kỷ vẻ mặt cổ quái khiếp sợ nhìn Long Cán như nhìn quái vật nói.
"Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của vi thần, xin bên hạ giải thích rõ như thế nào gọi là NGÂN HÀNG ?"
"Rất đơn giản, ái khanh cứ sử dụng lối suy nghĩ triết tự mà giải thích thôi, ngân tức là bạc, hàng tức là cửa hàng buôn bán đại loại ná ná như thế." Long Cán cười cười nói.
"Xin bệ hạ giải thích rõ hơn, thần vẫn chưa hiểu lắm" Trần Văn Kỷ không hài lòng với cách giải thích của Long Cán nói.
"Thực ra là thế này, ngân hàng có thể hiểu là quốc khố, tuy nhiên không phải quốc khố của riêng một ai mà là của chung tất cả nhân dân, ngân hàng chính là nơi giữ tiền hộ người dân bất cứ ai có nhu cầu gửi tiền vào ngân hàng đều có thể gửi, và bất cứ khi nào muốn thì họ đều có thể rút tiền ra." Long Cán kiên nhẫn giải thích.
"Như thế thì có ích lợi gì cho triều đình? Chả lẽ bệ hạ định lừa tiền của người dân lấy tiền họ gửi để cho vào quốc khố sao?" Trần Văn Kỷ trầm mặt nói.
Nếu quả thật đây là ý của Long Cán nhất quyết hắn phải cản cho bằng được, điều này quá điên rồ rồi, nếu quả thật đi lừa hết nhân dân Đại Việt theo kế hoạch của Long Cán đợi khi mọi việc vỡ lở hắn không biết chuyện gì đáng sợ sẽ xảy ra nữa, dù thiếu tiền cũng nhất quyết không thể ra hạ sách này.
"Khanh hiểu nhầm ý trẫm rồi, đây không phải là lừa quả thật ngân hàng chính là nơi người dân có thể gửi tiền vào và rút tiền ra bất cứ khi nào họ muốn, không những thế, với số tiền gửi vào ngân hàng người gửi còn có thể được hưởng tiền lời hàng tháng theo số tiền gửi nhiều ít." Long Cán giải thích
"Vậy thì triều đình được lợi gì? Mỗi tháng phải trả lãi cho người gửi, chả lẽ tiền có thể tự đẻ ra hay sao?"
"Được lợi tất nhiên là được lợi, chúng ta sẽ lấy tiền nhân dân gửi vào để chi dùng cho các công việc của quốc gia, nếu ai có ý muốn vay thì chúng ta sẽ cho họ vay với mức lãi xuất cao hơn mức lãi suất ngân hàng phải trả cho người gửi hàng tháng, đấy chính là nguồn thu nhập chính của ngân hàng."
"Chúng ta lấy tiền mọi người gửi đó để đi chi cho các công trình chung của quốc gia hết nhỡ may có người muốn đến rút tiền thì chúng ta lấy tiền đâu mà trả cho họ?" Trần Văn Kỷ nói. Đây cũng là nghi hoặc lớn nhất của mình, chả lẽ lúc đó lại bảo là tiền đã tiêu hết phải đợi sao, như vậy khác gì lừa đảo chứ.
"Ngân hàng luôn có một nguồn vốn lưu động để sử lý những tình huống như thế, còn một cách khác để buộc họ không dám rút tiền ra" Long Cán cười đầy thâm ý nói.
"Làm cách nào để người dân không dám rút tiền ra? Nếu là dùng biện pháp ép buộc thì không được." Trần Văn Kỷ rất tốt mò về cách của Long Cán hỏi.
"Lợi ích" Long Cán đáp ngắn gọn.
"Xin bệ hạ giải thích rõ, lợi ích có liên quan gì tới việc họ rút tiền ra chứ, phải ngược lại mới đúng, nếu cảm thấy không đủ tin tưởng hoặc có việc cần dùng vì lợi ích của bản thân họ phải rút tiền ra mới đúng." Trần Văn Kỷ vẫn không hiểu nói.
"Bình thường thì đúng là như vậy, nhưng nếu chúng ta quy định, chỉ những người gửi tiền từ ít nhất 2 tháng chở lên mới được tiền lãi và nếu hạn gửi càng dài thì tiền lãi càng nhiều. Ví dụ nếu gửi 2 tháng tiền lãi sẽ chỉ có 0,5 % mỗi tháng nhưng nếu hạn gửi là 6 tháng sẽ là 1% và trên 6 tháng sẽ là 1,1% ..." Long Cán cặn kẽ giải thích cớ chế hoạt động gửi tiền và cho vay của hệ thống ngân hàng cho Trần Văn Kỷ.
Sắc mặt của Trần Văn Kỷ lúc đầu có vẻ nghi hoặc không hiểu lắm, nhưng theo thời gian nghe Long Cán giải thích nét mặt lúc ngưng trọng lúc thẫn thờ, càng lúc càng khiếp sợ.
Trên đời này còn có cách kiếm tiền dễ như vậy sao. Nếu đúng như những gì Long Cán nói thì Trần Văn Kỷ liên tưởng, một khi ngân hàng được thành lập sẽ không chỉ dừng lại ở phương diện gửi tiền và cho vay, có thể nếu khai thác hết tính năng của ngân hàng lợi ích thu được còn to lớn hơn rất nhiều cái mà bây giờ Trần Văn Kỷ hắn thấy được.
"Bệ hạ cách này quả thật là quá hay, quá thần kỳ rồi, nếu có thể thi hành ngay thì vấn đề thiếu hụt ngân khó có thể giải quyết rất nhanh tróng." Trần Văn Kỷ mừng dỡ nói.
"Chưa hết trẫm còn một cách giải quyết vấn đề ngân khố nữa." Long Cán cười nói.
Trần Văn Kỷ nghe vậy thì giật mình, riêng cách này đã có thể giải quyết tốt vấn đề ngân khố, chả nhẽ bệ hạ còn có cách nào đó hay hơn cách này sao.
Không để Trần Văn Kỷ đợi lâu, Long Cán cho người mang ra một cái khay gỗ bên trong đựng sáu tờ giấy được xếp rất ngay ngắn thành hai hàng.
Nếu có một người nào đó linh hồn cũng xuyên việt như Long Cán hắn chắc chắn nhìn sáu tờ giấy này sẽ liên tưởng tới ngay một thứ vô cùng thông dụng ở tương lai, cái vật này có thể chi phối mọi thứ trên đời, ai cũng cần, ai cũng thích, ai cũng ham muốn, vì nó mà con người bất chấp tất cả, dù là anh em ruột thịt cũng có thể tương tàn.
#####
Viết vội ko kịp sửa lỗi chính tả mong mọi người bỏ qua ;(
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK