• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúng ta không thể tiến quân đánh Chiêm, vậy phải làm sao bây giờ ? Chả lẽ đợi cho quân Chiêm tiến vào nước ta hay sao?" Có người đứng ra nói.



"Chính là như thế. Chúng ta đã biết được kế hoạch tấn công của chúng chỉ cần xây dựng phòng tuyến thật vững chắc trên đất ta, sau đó đợi quân Chiêm tới tấn công, chúng ta chỉ cần phòng thủ thật chắc đánh lâu dài chắc chắn Chiêm sẽ không chịu nổ tiêu hao cho quân viễn chinh dần dần sẽ thoái chí lúc đó ta cho toàn quân đánh một đòn thật mạnh nhất định có thể đại phá quân Chiêm giành thắng lợi lớn." Lý Thông nói.



Thực ra việc giao chiến trên đất của ta Long Cán cũng rất bất đắc dĩ, hắn muốn nếu phải đánh nhau thì tốt nhất nên giao chiến trên lãnh thổ nước khác.



Chiến tranh sẽ tàn phá các làng mạc, nhân dân Đại Việt sẽ rất khổ, tuy nhiên hiện tại cũng không còn cách nào khác ngoài cách đó, quân Đại Việt chưa chuẩn bị cho một cuộc viễn chính quy mô lớn.



"Việc này cứ quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ xây dựng phòng tuyến đón địch tại tỉnh Quảng Trị tức châu Ma Linh trước đây, các người hãy về bàn bạc kĩ lưỡng kế hoạch rồi trình lên cho trẫm sớm nhất có thể, thời gian rất gấp mong các vị ái khanh đừng phụ lòng trẫm." Long Cán quyết định nói.



Hắn giao việc xây dựng phòng tuyến cho các tướng quân không phải bởi vì lười, mà bởi vì làm vua một nước quá nhiều việc phải lo, các bản tấu chương ở các nơi gửi tới còn rất nhiều đợi hắn xem không thể việc gì cũng ôm hết về mình, giao việc cho cấp dưới ngoài tin tưởng họ, Long Cán cũng muốn chính họ phải động não suy nghĩ không phải việc gì cũng do hắn làm tất, làm người đứng đầu chỉ nên xem xét ra quyết định cuối cùng.



Hôm sau, Long Cán tạm gác lại việc Chiêm Thành dẫn theo một đoàn người cùng với Trần Trung Tá đi tới công trường nơi đang xây dựng đê để khảo sát tình hình thi công.



Sông Hồng chính là một con sông lớn, đây là dòng sông quan trọng của nền văn hóa lúa nước Việt Nam. Nước tại đây rất sâu chính vì thế việc xây đê là vô cùng khó khăn.



Hiện tại cả hai bên bờ sông, đều là một mảnh khung cảnh bận rộn, như là một công trường khổng lồ nhộn nhịp tấp nập toàn người là người.



Bờ sông hai bên đã đào móc rất nhiều bùn đất chồng chất cùng nhau, các cọc gỗ được đóng hai bên bờ sông đã thành một hàng dài lên tới hàng trăm cái.



Đê được xây dựng cả hai bên bờ đảm bảo nếu như phát sinh hồng thủy hoa màu và người dân cũng không bị cái gì ảnh hưởng.



Long Cán ánh chừng con đê này phải xây dựng khoảng mấy chục cây số mới có thể khỏi bị nạn hồng thủy nguy hại.



Công trình to lớn thế này không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành, dựa vào nhân thủ hiện có, muốn đem đê đập xây dựng xong tối thiểu phải mất vài tháng đấy là trong điều kiện thuận lợi nhân lược vật lực sung túc, còn nếu không có lẽ còn mất thời gian lâu hơn.



Công trình này nếu hoàn thành sẽ hạn chế thấp nhất thiên tai ngập lụt, đảm bảo vụ mùa được an toàn, nhân dân có thể yên tâm canh tác không lo mỗi mùa lũ là lại bị mất hoa màu, lương thực chính là sinh mệnh của mỗi người.



Trong lúc Long Cán đang khảo sát ở bờ sông thời điểm, trong sông một thân ảnh khổng lồ lặng lẽ hướng về đám người bên này bơi lại, đám người mải miết làm việc, không có ai phát hiện nguy hiểm đang từng bước hướng về chính mình tới gần.



Thủy quái ở dưới mặt nước bơi lội một lúc, rốt cục chọn lựa được mục tiêu.



"Rầm"! Một tiếng, thủy quái đầu to lớn chui ra mặt nước, hướng về con mồi mình đã lựa chọn bổ nhào đi lao tới.



Người thợ đắp đê kia nghe được phía sau có âm thanh, xoay người nhìn lại nhất thời sợ đến vãi cả linh hồn, đầu óc trống rỗng căn bản làm không kịp làm ra bất kỳ phản ứng.



Ngay vào lúc này, từ một bên bay đến một vật thể, thẳng đầu thủy quái mà đi.



"Bốp"! Một tiếng vang trầm thấp, cái vật thể không rõ vừa vặn nện lên đầu thủy quái, thủy quái bị đau , đầu đập xuống đất mất lần này đi săn cơ hội.



Người thợ thừa cơ hội này, phản ứng lại, vội vã thoát đi ra chạy xa khỏi quái vật.



"Mọi người cẩn thận" Trịnh Dũng hét.



Vừa nãy lúc đang theo sau Long Cán hộ vệ, đúng dịp thấy thủy quái từ dưới mặt sông lao ra, dưới tình thế cấp bách, đã nhặt tạm một cục đá ném ra cứu người thợ kia.



Tránh được một kiếp người thợ nhìn thấy cứu mạng mình là một cận vệ nhà vua, bỗng nhìn về phía Long Cán với ánh mắt rất cảm kích.



Lúc này Long Cán mới kịp phản ứng lại bèn hét "mọi người cầm lấy vũ khí, giết chết quái vật này".



Đầu tiên là cảm thấy có chút kinh ngạc, lập tức mỗi người trở nên rất phẫn nộ, địa bàn của chính mình bị một dã thú không biết tên xâm lấn, thậm chí suýt chút nữa tổn thất một người đồng bạn, tức giận đám người, cầm lấy vũ khí liền hướng vật này điên cuồng công kích.



Trịnh Dũng là người đầu tiên lao tới, cầm lấy cây thương của một binh sĩ bên cạnh ném mạnh vào quái vật.



Cây thương dời tay Trịnh Dũng lao đi với một tốc độ khó tin, kịp thời cắm ngay vào phần đuôi của con quái vật vẫn còn trên bờ chưa kịp hoàn toàn lao xuống nước ngay lập tức đóng đinh nó lại không cho chạy thoát.



Phẫn nộ đám người nào có thể để cho vật này trở về trong nước, uy chính mình an toàn, sẵn cái xẻng cùng lưỡi búa liền gào thét này xông lên trên.



Vừa bị trọng thương bởi cây thương của Trịnh Dũng đau đớn kém linh hoạt, rất nhanh liền bị mọi người loạn phủ chém chết.



Giết chết con quái vật này, Long Cán đi lên trước quan sát kỹ sinh vật này mới nhận ra đây chính là một con cá sấu khổng lồ, thân dài có đến hơn 8 mét, ngắn nhỏ tứ chi đã bị vừa nãy điên cuồng đám người bên trong chém đứt, cái bụng bị chém mở ra mấy cái rất lớn lỗ hổng, nội tạng lẫn vào máu chảy ra, trong không khí toả ra một mùi tanh tưởi, cái mõm dài cùng hàng răng sắc bén, hắn tin chắc nếu bị vật này kéo xuống nước dù có là một võ tướng mạnh mẽ như Trịnh Dũng cũng rất nhanh bị phân thây không thể nghi ngờ.



"Đây chính là cá sấu, sao lại xuất hiện ở đây." Trịnh Dũng đá đá đầu của quái vật kia nói.



"Con cá sấu này hẳn là gần nhất vừa mới đến bên này, có lẽ là từ thượng du xuôi dòng mà xuống" một người thợ lên tiếng nói.



"Trong nước có quái vật như này, sau này trong sông chẳng phải là rất nguy hiểm sao?" Có người lo lắng nói rằng.



"Mọi người sau này cẩn trọng một chút, đặc biệt là tới gần mặt nước thời điểm, nhất định phải để ý kĩ." Long Cán dặn dò, hắn nhưng không nghĩ tới trong sông lại có cá sấu.



Mọi người rất tán thành gật gật đầu, nếu như trong nước sông lại có thêm vài con cá sấu, rất khó bảo đảm chính mình là tuyệt đối an toàn, mảnh này khu vực, trên bờ là nơi con người sinh sống, dã thú nhất định không dám tới gần, thế nhưng trong nước quái vật nhưng không thể nào nói trước được.



"Đem vật này mang về hoàng cung trẫm có việc cần dùng." Long Cán thản nhiên nói.



Trong thành mọi người nhìn thấy binh lính khiêng một con quái vật khổng lồ trở về, đều rất bất ngờ, nhà vua đi ra ngoài không phải làm việc sao, đây là quái vật to lớn gì mà cần tới hơn 10 binh sĩ mới khiêng nổi?



Mang theo nghi ngờ trong lòng, đoàn người vây quanh, thời điểm khi thấy cái đầu quái vật kia, tất cả mọi người giật nảy mình, hoá ra đây là một con cá sấu, thật lớn cá sấu.



"Nam, xảy ra chuyện gì, con cá sấu khổng lồ này từ đâu bắt vậy?" Một người dường như quen biết tên lính cận vệ lôi kéo hắn hỏi.



"Con cá sấu này, từ trong sông nhảy ra tập kích chúng ta, sau đó liền bị chúng ta giết." Nam bình thản hồi đáp, phảng phất đây chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, binh sĩ cận vệ cạnh Long Cán là tinh nhuệ trong tinh nhuệ chết ở trong tay hắn người đếm không hết, con cá sấu này tuy rằng to lớn, cũng không cảm thấy có chỗ đặc biệt gì.



Người kia nhìn thân thể to lớn của con cá sấu tặc lưỡi nói "chà chà, con quái to lớn này các người bắt được cũng thật tài giỏi, nếu là người thường dù cho đông người cũng chả thể làm gì nó."



Người binh lính tên Nam cười cợt nói rằng: "Đúng vậy, con cá sấu này không có mắt, dám đến tập kích chúng ta, chỉ có thể là kết cục này."



Đoàn người Long Cán về tới hoàng cung, việc nhà vua gặp phải cá sấu khổng lồ nhanh chóng đến tai Đỗ thái hậu.



Trong một khoảng đất rộng trong cung, con cá sấu được đặt giữa sân xung quan có rất nhiều cung nữ thái giám vây xem chỉ trỏ tò mò về con vật.



"Hoàng nhi, đây chính là con cá sấu mà con vừa bắt được tại sông Hồng sao? Thật là to lớn." Đỗ thái hậu ngạc nhiên nói.



"Phải thưa mẫu hậu, con cá sấu này định tấn công một người thợ đê nhưng rất may bị Trịnh Dũng tướng quân phát hiện được đánh thương, rồi bị mọi người cầm búa đập chết, cũng may không có ai bị thương vong." Long Cán cười nói.



"Thật quá nguy hiểm, bệ hạ sau này nhất định không được tới chỗ đó nữa, nhỡ đâu trong sông còn vài con nữa thì sao." Đỗ thái hậu lo lắng nắm tay Long Cán nói.



"Sau này con sẽ cẩn thận hơn, xin mẫu hậu chớ lo." Long Cán biết bà lo lắng cho mình bèn vỗ an nói.



"Tốt nhất là không nên tới chỗ nguy hiểm thế nữa, không biết con mang con quái vật này vào cung làm gì? Nhìn nó ta thật chán gét, thật đáng sợ." Đỗ thái hậu hỏi.



"Con muốn dùng da con cá sấu này làm một số vật tốt, đến lúc hoàn thành nhất định sẽ cho người mang cho mẫu hậu dùng thử, đảm bảo mẹ sẽ thích cho mà xem." Long Cán hưng phấn nói.



Mục đích của Long Cán khi mang xác con cá sấu về chính là bộ da của nó, da cá sấu là một loại vật liệu rất tốt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK