• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đoàn người của nhà vua đi ra khỏi cửa thành một lúc liền có một đoàn người khác tiến vào cửa thành, đây là một đoàn người vận chuyển xe hàng khoảng 3000 người áp tải mấy chục chiếc xe ngựa bên trong không biết chất thứ gì nhưng nhìn nốt bánh xe hằn sâu vào trong đất chứng tỏ tải trọng cũng không nhẹ.



Tới gần cổng thành, Tô Biển đi theo lão Cường phía sau trầm giọng nói "lão Cường mọi việc liệu có ổn không, chúng ta dẫn theo nhiều người thế này liệu binh lính thủ thành có cho vào không?"



Lão Cường cười cười nói "Tô tướng quân yên tâm, đây là xe hàng chở nguyên vật liệu có ý chỉ của hoàng đế ở đây nhất định binh lính gác cửa thành sẽ không ngắn cản, với lại tôi biết tên tướng thủ vệ cửa thành hắn là kẻ tham tiền , lúc nữa chỉ cần đút cho hắn ít tiền chắc sẽ không gây khó dễ cho chúng ta đâu."



Vừa nói chuyện, lão Cường mang theo Tô Biển đám người hướng cửa thành bước đi.



Một đường đi tới chỗ binh lính thủ thành, Tô Biển vẫn thấy có gì đó không ổn, nếu như kế hoạch thàn công thì mọi việc quá dễ dàng rồi.



Đoàn người chạm mặt lính thủ thành, một vị mặc quần áo tướng quân bước ra nói "dừng lại các người là ai? Sao lại dẫn theo nhiều người như vậy vào thành? Còn nữa trong các xe ngựa kia chở cái gì vậy?"



Lão Cường thấy bị hỏi đến bèn đứng ra khỏi đoàn người tiến lại gần vị tướng quân thuật thành kia, nhanh tay dúi vào tay hắn một cái túi bằng gấm nặng chịch rồi cười cười nói "Phan tướng quân, tôi là thái giám bên cạnh hoàng thượng được lệnh bệ hạ phái ra ngoài tìm mua nguyên liệu để nấu bánh trưng trong dịp tết nguyên đán sắp tới, còn đám người bọn họ chính là thợ làm bánh và người phụ trách vận chuyển nguyên vật liệu đợt này, trong đây có chiếu chỉ của hoàng thường, mời tướng quân xem."



Nói rồi đưa ra một tờ chiếu chỉ có đóng dấu hoàng đế chứng tỏ tờ chiếu chỉ là thật, tướng quân thủ thành làm như chưa nhận cái túi bằng gấm gật đầu nói "thì ra là lão thái giám bên cạnh bệ hạ vậy thì không có gì nghi ngờ cả, tuy nhiên theo chức trách của hạ quan thì vẫn phải kiểm tra các xe hàng, tuy nhiên nếu muốn nhanh tróng thì còn phải xem thái độ đại lão thái giám ngài thế nào đã"



Nói rồi làm ra vẻ mặt người biết rồi đấy, các thái giám các người thường đưa một số vật cấm vào trong cung nếu không muốn bị kiểm tra kĩ thì phải đưa thêm tiền mãi lộ.



Có lẽ nếu người khác không biết thì sẽ nghi hoặc không hiểu các thái giám thường xuyên đưa vật cấm vào trong cung là thế nào mà đám tướng lĩnh thủ thành lại biết, dường như cũng quen thuộc với tình cảnh này và chấp nhận Thông đồng với nhau. Thường thì các thái giám là người sống trong cung, mà trong cung thì lại có rất nhiều vật đáng giá đắt tiền, thành thử thỉnh thoảng các thái giám thiếu tiền thì lại đánh cháo các vật đáng giá đó bằng đồ giả rồi mang đồ thật ra bên ngoài bán, vì không dám bán trong kinh thành sẽ bị lộ nên đại đa số các thái giám có chức có quyền sẽ Thông đồng với thương nhân nơi khác đem số vật phẩm ăn trộm trong cung đi tiêu thụ ở các nơi xa kinh thành để không bị lộ, đồng thời cũng qua đám thương nhân đó mua một số vật cấm mang vào thành, vì việc này cũng không gây hại cho hoàng cung phần lớn đồ cấm mua về của các thái giám để hưởng dụng cho mình cũng như làm hài lòng chủ nhân mà mình phục vụ nên vì lợi ích chung đám tướng lĩnh thủ thành cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua và đòi tiền mãi lộ, đây cũng chính là mặt trái của thế giới ngầm hoàng cung mà ít ai biết đến.



Lão Cường như đã quen với khuôn mặt này bèn cười cười lấy ra từ trong người thêm một túi gấm nữa dúi vào tay tướng lĩnh thủ thành rồi nói "mong tướng quân thư thả cho, mấy thứ đồ kia các vị cung tần mĩ nữ trong cung rất yêu thích."



Tướng lĩnh thủ thành chỉ gật đầu rồi cười, sau đó cho đám binh lính tiếp lấy các xe hàng đi qua một chỗ khác kiểm tra, thấy các xe hàng bị binh lính đưa đi Tô Biển che mặt đứng gần đó lo lắng vô cùng định xông ra ngăn cản đám binh lính, nhưng lại bị lão Cường ngăn lại bảo cứ yên tâm mọi việc đã có sắp xếp sẵn rồi không có việc gì xảy ra đâu.



Một lúc sau các xe hàng được đưa tới chở lại chỗ của của đám người Tô Biển, tên tướng lĩnh thủ thành cười nói với lão Cường "lão thái giám đi Thông thả, mong lần sau chúng ta còn có thể hợp tác."



Lão Cường cũng chào khách khí với hắn một tiếng rồi dẫn đoàn xe tiến vào hướng hoàng cung chậm chậm mà đến.



Một đường chạy, Tô Biển vẫn cũng không nói gì. Hắn đi theo Lão Cường phía sau, cảm giác, cảm thấy mọi việc diễn ra quá suôn sẻ, tâm tình nặng chịch không ổn, có thể tại vì Chiêu Linh Thái hậu hạ lệnh tất cả làm theo lão Cường, Tô Biển cũng không có thể cải lệnh.



Đi hơn nửa canh giờ cuối cùng đám người cũng tới gần hoàng cung lão Cường dẫn người đi gần một khắc đồng hồ thời điểm, đi ngang qua hai bên đường phố cũng là tửu lâu, nhưng tửu lâu cũng rất vắng lạnh, đã thế cửa cũng đóng chặt. Tô Biển nhìn thấy tình cảnh như thế, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác không ổn. Bọn họ trước đi qua dãy phố trong kinh thành thời điểm, đường phố càng khá nhộn nhịp người mua sắm , còn có người ở tửu lâu uống rượu, nhưng càng đi một lúc càng thấy người dân thưa dần rồi bây giờ trống rỗng , làm cho Tô Biển cảm thấy có cổ quái.



Tô Biển cau mày, nói: "lão Cường, chỗ này có chút quái dị, chúng ta nên cẩn thận thì hơn."



Lão Cường ngây ngốc, trên mặt lộ ra hồ nghi vẻ mặt.



Trong lòng hắn cảnh giác lên, đánh giá cẩn thận hoàn cảnh chung quanh, làm lão Cường nhìn thấy đường phố trống rỗng , vậy đã nhận ra có cái gì không đúng. Ban ngày, bình thường trước cửa hoàng cung rất đông người qua lại có thương nhân buôn bán có binh sĩ canh gác, thỉnh thoảng còn có quan lại đi ra đi vào, phồn hoa con đường làm sao có thể không có ai đâu? Lão Cường trong lòng lộp bộp một chút, quát to: "Nguy hiểm, mọi người lập tức lấy vũ khí sẵn sàng chiến đấu."



Tô Biển trong lòng biết không ổn, lập tức chuẩn bị chạy lao lại chỗ xe hàng rút ra binh khí của mình.



"Phản tặc, trốn chỗ nào!"



Đang lúc lão Cường hạ lệnh thời điểm, bỗng quát to một tiếng theo cửa thành phía trước truyền đến.



Theo sát, chỉ thấy cửa hoàng cung mở ra một gã người mặc áo giáp, tay cầm chiến đao võ tướng từ phía trong vọt ra. Tên này tướng lĩnh ngồi trên lưng ngựa, lập tức hoành đao, quát to: " Ngự Long quân thiếu úy Trịnh Lực, ở chỗ này chờ đã lâu. Tô Biển, các ngươi đã bị bao vây, còn không thúc thủ chịu trói. "



Thanh âm hạ xuống, từng người cung tiễn thủ từ trong cửa hoàng cung và các ngõ ngách xung quang tràn ra vây kín lấy toàn bộ đám người lão Cương và Tô Biển đang sợ hãi đứng ngây người ở đó, đám cung tiễn thủ cầm trong tay cung tên nhắm ngay hướng Tô Biển.



"Rầm! Rầm!"



Cùng lúc đó, hai bên đường phố tửu lâu đại môn mở ra, bên trong vậy mà lao ra vô số binh lính khiêng giáp sáng ngời. Những thứ này khiên giáp binh lính thần sắc túc mục, hướng Tô Biển, lão Cường đoàn người bao vây lại.



Thấy cửa hoàng cung phía trước cung tiễn thủ, cùng với đường phố tả hữu hai bên cung tiễn thủ cùng khiên giáp binh sĩ, Tô Biển sắc mặt đại biến.



Lúc này, Tô Biển vậy hiểu được tại sao từ lúc bước vào thành hắn luôn dự cảm có chuyện gì đó không đúng, mọi việc xảy ra quá dễ dàng.



Đám phản binh giả trang đám thợ thuyền và phu xe nhìn thấy nhiều như vậy cung tiễn thủ cùng khiên giáp binh lính, như lâm đại địch, nhanh chóng lao ra các xe ngựa muốn tìm lấy binh khí được cất giấu trong đó, tuy nhiên lúc lật tung các bao tải trên xe chúng vẫn không sao tìm thấy dù chỉ là một thanh dao găm nhỏ, sợ hãi cùng tuyệt vọng đưa mắt nhìn chung quanh binh sĩ. Lúc này bọn họ đã nhận ra mình đã bị chúng kế của địch, lão Cường sợ hãi nép sát ở Tô Biển bên cạnh, chân tay run rẩy không nói được lời nào.



Đám phản binh đoàn đoàn co cụm lại thành một vòng tròn đem che ở bên trong Tô Biển cùng lão Cường.



Đang lúc mấy nghìn tên phản binh co cụm hoảng sợ nhìn trung quanh binh lính đằng đằng sát khí, dồn dập tiếng vó ngựa lại từ đường phố hậu phương truyền đến.



"Hi duật duật!"



Chiến mã ngửa mặt lên trời hí dài, theo người cưỡi ngựa người ghìm chặt ngựa cương, vó ngựa trên không trung vung vẩy hai cái, sau đó ở nện mạnh xuống mặt đường phố dừng lại. Lão Cường chăm chú nhìn lại, chỉ thấy Long Cán đang được một võ tướng ôm ở trong lòng còn có Trầm Trung Tá, Tô Hiến Thành, Đỗ Kính Tu các loại mấy cái trọng yếu triều thần giục ngựa đi tới. Theo sát mấy người này, lại toát ra từng người cung tiễn thủ cùng khiên giáp binh sĩ đem đám người ngăn lại phái trước bảo vệ nghiêm mật.



Long Cán không nói chuyện, Trần Trung Tá lại quát lên: "Tô Biển, lão Cường, bất kể ngươi có bao nhiêu binh lính, lần này cũng là chắp cánh khó thoát."



Tô Biển chỉ lạnh lùng không nói gì nhìn chằm chằm vào Long Cán.



Trần Trung Tá lại quát lên: "Tô Biển, chung quanh tất cả đều là khiên giáp binh sĩ cùng cung tiễn thủ, ngươi hãy mau đầu hành để chánh cho binh sĩ mất mạng vô ích, nếu người đầu hàng ta sẽ xin vệ hạ xem xét không liên lụy tới gia đình người thân của người nếu không tất cả gia tộc của người hẳn phải chết không thể nghi ngờ."



Tô Biển lần này mở miệng nói: "Ta nếu không hàng, lại làm như thế nào?"



Trịnh Lực lúc này nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Biển phản tặc, ngươi mang quân vào kinh thành có mưu đồ đại nghịch bất đạo, phạm vào ngập trời tội nghiệt, bây giờ còn buông lời nói ngông cuồng, tội khắc phải giết."



Long Cán lúc này mới quát to: "Trịnh Lực không cần nhiều lời, Tô Biển đang trì hoãn thời gian, không nên cùng hắn dây dưa."



Trịnh Lực sau khi nghe hoàng đế nói vậy, lại càng thầm mắng Tô Biển xảo trá.



Hắn leng keng một tiếng hoành đao chỉ phía trước đám phản tặc, hét lớn: "Khiên giáp binh sĩ, tiến lên! Kẻ nào muốn sống hãy đứng cách xa Tô Biển 20 bước chân quỳ gối xuống chịu chói đầu hàng " ra lệnh một tiếng, từng người khiên giáp binh sĩ cầm giáo áp sát lại, phía sau đám khiên giáp binh sĩ là quân lính cầm lấy mỗi người vài sợi dây thường chuẩn bị trói tất cả những binh lính quy hàng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK