Sứ giả theo lệnh của Long Cán mang theo chiếu chỉ ngày đêm tiến về tỉnh Quảng Trị.
Tới nơi quân Chân Lạp đóng quân, sứ giả tuyên bố ý chỉ của Long Cán.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế Đại Việt ra lệnh, cho phép nhân dân Chân Lạp được lập huyện sinh sống trên lãnh thổ Đại Việt, có những quyền cũng như nghĩa vụ giống như dân Việt, nhận được sự bảo hộ của Triều đình, đồng thời phong cho Si ha núc chức quan huyện lệnh, quản hạt toàn bộ dân chúng cũng như thủ hạ mình mang tới, ban cho tiền bạc quan phục. Khâm thử."
Đám người si hạ núc nhận được lệnh trên vô cùng vui mừng, không nghĩ tới chạy loạn tránh chiến tranh sang Đại Việt, ước mong chỉ làm phú hào sống cuộc sống giàu có, nay bỗng nhiên lại được trở thành mệnh quan triều đình bèn cúi đầu về hướng kinh thành Thăng Long lạy tạ.
"Tạ ơn hoàng thượng, chúng thần quyết lĩnh chỉ"
Sihanuc sau khi tiếp nhận ý chỉ của triều đình thì trong lòng rất vui vẻ nói với sứ giả.
"Đại nhân vất vả tới đây xin nhận chút lòng thành của hạ quan, sau này hạ quan còn phải nhờ đại nhân giúp đỡ nhiều."
Không hổ danh đã từng là quan lớn trong triều đình Chân Lạp, Sihanuc dường như rất biết đạo làm quan, nhanh chóng lấy từ trong túi áo một bọc tiền nhét vội vào tay sứ giả.
Vị sứ giả tuyên đọc thánh chỉ kia cũng rất phối hợp, có lợi không nắm chả phải là rất ngu sao, tuy nhiên nhận được lợi từ người ta cũng nên bày tỏ chút thành ý, sứ giả nhìn Sihanuc khuyên.
"Người từ giờ đã chở thành mệnh quan triều đình Đại Việt, tốt nhất không nên có ý nghĩ xấu cho đất nước, bệ hạ tuy còn nhỏ nhưng là bậc thánh nhân chuyện gì cũng biết, chăm lo cho dân chúng thật tốt Đại Việt ta phong tục tập quán khác đất nước các người, từ bây giờ các người buộc phải thích nghi."
Sihanuc gật đầu khen phải nói.
"Hạ quan sẽ tiếp thu ý kiến chỉ giáo của đại nhân, không biết triều đình định phân cho chúng tôi chỗ nào để định cư?"
Sứ giả nhìn Sihanuc nói.
"À đúng rồi, trước đây quân đội Đại Việt có xây dựng một chiến tuyến vốn định dùng nó để chống lại quân Chiêm Thành tuy nhiên giờ không cần dùng nữa, các người có thể ở lại đó tiếp tục xây dựng phát triển, cũng may đó cũng là khu dân cư thưa thớt, việc này ta sẽ tâu lên triều đình."
"Vậy thì tốt quá xin làm phiền đại nhân." Sihanuc vui mừng nói.
Nơi quân đội đang xây dựng dở chắc cơ sở vật chất tuy không hoàn thiện nhưng cũng hơn là phải bắt tay gây dựng từ đầu, xem ra những kĩ năng mềm trong trốn quan trường vẫn rất có ích, nhờ thế mà hắn mới tranh thủ được một vị trí tốt như thế.
Thực ra đây cũng là ý của Long Cán mà quan sứ giả đã vận dụng khéo léo, Long Cán không muốn bỏ hoang công trình đang dở dang của quân đội, muốn lợi dụng người Chân Lạp hoàn thiện công trình đó, biến nó thành một thành thị mới, sau này Long Cán sẽ lợi dụng nơi đó làm bàn đạp tiến hành nam tiến.
Một mũi tên chúng hai con chim, vừa đỡ tốn tiền xây dựng công trình bỏ dở, vừa ổn định được đám dân Chân Lạp chạy nạn có nơi sinh sống.
Long Cán cũng tính toán kĩ, dám cho dân nước khác đến khai hoang trên nước mình mà không sợ hậu họa về sau cũng bởi ở đất này tuy lịch sử thuộc về Đại Việt không lâu, nhưng lưu dân người Việt đã hiện diện từ rất lâu về trước và đã vỡ vạc khá nhiều đất hoang nên dù Quảng trị ít dân nhưng thực tế dân Việt ở đây vẫn đông hơn rất nhiều dân Chân Lạp.
Sứ giả ở lại trong sự tiếp đón nồng nhiệt của Sihanuc một hôm, sáng sớm hồn sau liền từ biệt về kinh thành phụng mệnh.
Mấy ngày hôm sau tại hoàng cung, trong thư phòng điện Long An, Long Cán đang ngồi trò chuyện cùng với đám người Đỗ Kính Tu.
Lúc này một thái giám mang theo bộ dáng hớt ha hớt hải chạy vào, vừa nhìn là biết sẽ có chuyện.
"Bẩm Hoàng Thượng! Có vị khu mật sứ Trần Hưu dẫn theo hai người nữa xin gặp."
"Hắc! Đến thật đúng lúc, nhanh cho họ vào!" Long Cán quay sang nói với tên thái giám.
Chỉ trong chốc lát trong thư phòng của Long Cán đã có thêm ba người, qua lời giới thiệu trung gian của Trần Hưu, Long Cán hiểu sơ sơ về thân phận của hai người kia.
Người đàn ông béo lùn cột tóc trên người mặc trang phục nhà Tống rất sang trọng đứng phía bên phải, ông ta tên là Thẩm Van Tam, thương nhân giàu có nhất kinh thành Lâm An, ông ta là ông chủ của đoàn thương buôn Thần Tài, có thể nói đây là đoàn thương buôn rất nổi tiếng có mặt khắp các thành thị lớn ở nước Tống, đoàn thương buôn này không chỉ buôn bán trong nước Tống mà các phi vụ giao thương của họ còn trải rộng các nước Kim - Tây Hạ và một số quốc gia khác ở phía bắc.
Phía bên trái là một người đàn ông trung niên khác đội trên đầu chiếc khăn được quần nhiều lớp, xếp nếp ngăn nắp giống như một chiến mũ kì lạ, khuôn mặt người đàn ông này khác biệt rất nhiều với tất cả những người có mặt trong thư phòng, mũi lõ và bộ ria mép rậm rạp quăn tít hướng lên trên, ông ta là Ác Ba một thương gia xứ Thiên Chúc ( Ấn Độ) thường xuyên qua lại buôn bán giữa xứ Thiên Chúc và nhà Tống.
"Xin ra mắt quốc vương Bệ Hạ, thật hân hạnh được gặp ngài." Ác Ba đặt tay lên ngực cúi người nói.
"Xin chào người xứ Thiên Chúc xa xôi, trẫm rất vui khi gặp người tại vương quốc của trẫm, Đại Việt luôn trào đón những lữ khách phương xa như người bằng lòng mến khách nhiệt tình nhất." Long Cán cũng gật đầu cười nói.
Tất cả cuộc hội thoại giữa Long Cán và Ác Ba đều được Trần Hưu dịch lại.
"Vương quốc của bệ hạ thật thanh bình, trên đường tới kinh thành Thăng Long tiểu nhân đã đi qua nhiều làng mạc thị trấn, tất cả đều rất trật tự, nhân dân hiền lành ôn hoà, đặc biệt là khi tới Thăng Long tiểu nhân không ngờ nó lại phồn vinh như vậy, người dân đi lại buôn bán tấp nập điều này chỉ có thể thấy ở những thành thị lớn của nhà Tống, bệ hạ quả là vị vua tài giỏi." Ác Ba không ngớt kinh ngạc nói.
"Nhân dân Đại Việt vốn tính tình hiền lành chất phác quanh năm lam lũ với ruộng đồng, các nơi người đi qua chắc hẳn chỉ là những thôn xóm nhỏ chả có gì đáng xem, đợi người có thời gian thăm quan hết kinh thành Thăng Long có lẽ lúc đó sẽ có cái nhìn khác về đất nước của trẫm." Long Cán tự tin nói.
"Thật vậy sao, quả thật tiểu nhân cũng chỉ vừa mới tới Thăng Long liền được Trần Hưu đại nhân dẫn tới gặp bệ hạ luôn vẫn chưa có dịp đi hết kinh thành."
Sau một hồi hỏi thăm trò chuyện khách sáo với Ác Ba, Long Cán quay sang thương nhân nước Tống cạnh đó nói.
"Người hẳn là Thẩm Vạn Tam đi, nghe nói đoàn thương buôn của người rất lớn đã đi khắp các nước lớn phương Bắc, nếu so với các nước phương Bắc thì Đại Việt của trẫm thế nào?"
Thẩm Vạn Tam nghe thấy Long Cán hỏi vậy thì rất khách sáo nói.
"Thưa bệ hạ, quả thật tiểu nhân đã đi rất nhiều nơi Tống - Kim đều không lạ gì, tiểu nhân rất bất ngờ về sự giàu có và yên bình của Đại Việt, đặc biệt khi tới kinh thành nó cho tiểu nhân một cảm giác khác biệt với các nơi đã từng đi qua, chỉ có bậc minh quân như bệ hạ mới tạo ra được một đất nước yên bình như vậy."
Long Cán cười khẩy, ý hắn hỏi là so với các nước phương Bắc thì Đại Việt như thế nào, vậy mà trong toàn bộ câu trả lời của thằng này chả hề đề cập gì tới việc đó. Nhưng theo như biểu hiện của hắn thì có thể đoán ý là Đại Việt nhỏ bé sao có thể so sánh với thiên triều được.
Quả thật Long Cán cũng biết Đại Việt dù cho thời kì hùng mạnh, thịnh vượng nhất của mình vẫn có một khoảng cách nhất định với các triều đại phương Bắc, và tất nhiên khoảng cách đó Đại Việt luôn ở dưới mà nhìn lên đấy.
Sau những cuộc trò chuyện xã giao mang tính hỏi thăm của Long Cán và 2 tên thương nhân ngoại quốc, mục đích chính buổi gặp mặt bây giờ mới bắt đầu.
"Nghe nói giấy bên Tống được làm rất tốt, không biết giá cả của chúng thế nào?"
Long Cán nhìn Thẩm Vạn Tam hỏi.
"Xem ra đây là mục đích chính của vua Đại Việt, muốn mua giấy thì cứ nói luôn đi, lần này có lẽ sẽ kiếm được một khoản lớn đây, phải đẩy giá lên hơi cao một chút mới mong kiếm lời nhiều" Đây là suy nghĩ trong đầu lúc này của Thẩm Vạn Tạm sau khi nghe Long Cán hỏi.
"Thưa bệ hạ giấy làm rất khó và cầu kỳ, để có một tờ giấy phải trải qua nhiều công đoạn vì vậy giá thành cũng không rẻ, ở Tống 1 lượng bạc chỉ có thể mua được 200 tờ giấy." Thẩm Vạn Tạm chắc như đinh đóng cột nói.
Long Cán cười khẩy, hắn còn lạ gì đám con buôn, cứ tưởng Long Cán hỏi giá là để mua, nên chưa gì đã nâng giá mong kiếm lời, như vậy cũng tốt chính miệng hắn nói giá cao thì lúc nữa khi Long Cán nói giá giấy Đại Việt cũng sẽ được một cái giá hời hơn.
"Um. Quả thật giá cũng không thấp, người có mang theo mẫu giấy đó không mang cho trẫm xem."
"Thưa bệ hạ, vừa may tiểu nhân có cầm vài tờ trên người, xin dâng cho bệ hạ."
Cầm tờ giấy Tống trên tay Long Cán kĩ càng xem một lượt, quả thật nếu so với giấy Đại Việt trước đây thì tờ giấy này chất lượng tốt hơn rất nhiều, không những trắng hơn mà còn dai hơn chứ không dễ xé rách như giấy Đại Việt lúc trước.
Ngắm nhìn kĩ càng tờ giấy trong tay Long Cán quay sang hỏi Thẩm Vạn Tạm.
"Người có chắc đây là loại giấy tốt nhất nước Tống lúc này không?"
"Tiểu nhân chắc thưa bệ hạ, không chỉ tốt nhất Tống mà các nước xung quanh như kim - Tây hạ - Liêu cũng không có nước nào có loại giấy tốt hơn." Thẩm Vạn Tam chắc như đinh đóng cột nói.
Quả thật điều đó là không sai, Tống quốc với thủ công nghiệp phát triển nhất thế giới lúc này, giấy mà họ làm ra nếu nói về chất lượng đứng thứ hai thì không có giấy nước nào dám nhận tốt thứ nhất, đây là việc không thể trối cãi, hiện tại nói về sự phát triển xã hội Tống vẫn là nước dẫn đầu thế giới chứ không phải châu âu.
"Xem ra người không thành thật với trẫm rồi, trẫm biết một loại giấy tốt hơn thế này rất nhiều lần." Long Cán nhìn Thẩm Vạn Tam cười đầy thâm ý nói.
Câu nói của Long Cán khiến gã thương nhân Tống sợ hãi vội quỳ xuống giải thích.
"Thưa bệ hạ mọi điều tiểu nhân nói là thật, không tin bệ hạ cứ hỏi Ác Ba, hắn cũng thường hay mua giấy của tiểu nhân mang về Thiên Trúc, hắn có thể làm chứng cho lời nói của tiểu nhân."
Lúc này Ác Ba vẫn đứng cạnh Thẩm Vạn Tam nghe vậy cũng vội nói.
"Thưa quốc vương tôn quý, mọi điều Thẩm thương nhân nói đều đúng, đây là loại giấy tốt nhất thiên hạ lúc này, không có giấy nước nào có thể so bì được đâu ạ."
Đang quỳ dưới đất mồ hôi ướt lưng, Thẩm Vạn Tam cũng hơi thở phào nhìn Ác Ba bằng ánh mắt cảm kích vô bờ bến.
"Nếu lời trẫm nói là thật, có một loại giấy tốt hơn thế này nhiều lần thì hai người tính thế nào?" Long Cán vẫn thần bí cười nói.
"Nếu thực có loại giấy tốt như vậy thần xin tặng toàn bộ số giấy mà thần mang tới Đại Việt bán lần này cho bệ hạ không lấy một đồng." Thẩm Vạn Tam cắn răng nói. Xem ra vị hoàng đế Đại Việt muốn tìm cách cướp không số hàng của hắn, trong lòng Thẩm Vạn Tam nghĩ vậy.
####
Mình rất bận nên
Cần một bạn giúp soát lỗi chính tả và chỉnh sửa lỗi .
Liên hệ Facebook : Trịnh Anh Minh
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK