Khi tất cả các tướng lĩnh đã ngồi vào vị trí của mình, Long Cán nhìn qua một lượt trầm giọng nói "Trẫm triệu tập các khanh về kinh gấp là có truyện vô cùng quan trọng cần bàn bạc, tuy nhiên trước hết các khanh hãy báo cáo tình hình quân đội của mình trong mấy tháng gần đây đã, bắt đầu từ Trịnh Lực đi."
Thấy nhà vua gọi tới mình, Trịnh Lực đứng dậy đem tình hình quân đoàn 1 của mình chậm rãi trình bày "Thưa bệ hạ, quân đoàn Long Dực đóng tại tỉnh Lạng Sơn trước đây thuộc châu Lạng, kề sát với nhà Tống chúng thần đang cho quân lính đắp thành lũy, hiện tại công trình mới vừa khởi công có lẽ cần ít nhất vài tháng nữa mới hoàn thành, bên cạnh việc đắp thành lũy quân đoàn chúng thần vẫn thường xuyên tập trận luyện tập binh lính, luôn đảm bảo sức chiến đấu tốt nhất để ứng phó với mọi tình huống sảy ra."
Long Cán gật đầu nói "việc đắp thành lũy phòng vệ phía Bắc là rất cần thiết, chúng ta cần một tấm lá chắn kiên cố bảo vệ cực Bắc của nước nhà, việc này hoàn toàn trông cậy vào Long Dực quân, thành càng rộng càng tốt, sau này đây ngoài là quân sự thành trấn còn đóng vai trò là một cửa khẩu quan trọng với việc giao thương bên Tống, thế còn chế độ đồn điền trẫm ra lệnh thi hành thế nào?"
"Bẩm, chế độ đồn điền lệnh cho quân đội tại chỗ đóng quân khai khẩn đất hoang, tự trồng chọt chăn nuôi thực hiện tự cung tư cấp là việc vô cùng sáng suốt, tuy nhiên do nhân lực đều tập chung vào việc xây thành nên tiến độ rất chậm, đất hoang khai phá được rất ít không đáng kể, tiện đây thần cũng xin bệ hạ cấp thêm nhân lực để đẩy mạnh công việc khai hoang mong bệ hạ chuẩn tấu."
Chế độ đồn điền là phương pháp Long Cán đề xuất cho quân đội thực hiện nhằm giảm bớt gánh nặng quân lương cho quốc khố, quân lính đóng quân tại chỗ nào có thể khai hoang những chỗ chưa ai khai phá, lấy đó làm ruộng quân điền.
Đồn Điền do binh lính tiến hành trồng trọt sản xuất, toàn bộ hoa lợi trên các mảnh quân điền đều phải được sử dụng cho lợi ích chung của quân đoàn, nghiêm cấm các tướng lĩnh chiếm đoạt làm của riêng, kẻ nào vi phạm sẽ bị phạt rất nặng.
Để chánh tình trạng "cha chung không ai khóc" khuyến khích binh sĩ chăm chỉ hơn trong việc tăng gia sản xuất, Long Cán quy định một hạn mức nhất định cho mỗi mảnh đồn điền, ngoài sản lượng hành năm phải nộp cho quân đoàn, nếu mảnh ruộng nào vượt chỉ tiêu có số hoa màu dôi ra thì binh lính hoàn toàn được hưởng riêng số hoa màu đó, điều này được Long Cán phổ biến quy định chặt chẽ trong các quân đoàn bất kể kẻ nào vi phạm đều theo quân pháp sử lý.
"Việc cấp thêm nhân lực hiện tại trẫm không thể đồng ý với người được, đất nước rất nhiều nơi đều cần sức lao động, chuyện này các người tự giải quyết đi, trẫm gợi ý có thể sử dụng người nước ngoài, tuy nhiên cấm chế độ nô lệ xuất hiện ở Đại Việt, kẻ nào vi phạm chém, hiểu không?" Long Cán đầy thâm ý nói.
"Vi thần hiểu" Trịnh Lực mắt sáng rực thưa.
"Các quân đoàn khác thế nào?" Long Cán nhìn mấy người còn lại hỏi.
"Bẩm bệ hạ, quân đoàn Thông Điện có việc cần báo cáo." Trịnh Tuấn đứng dậy chắp tay nói.
"Nói đi" Long Cán gật đầu đáp.
"Về việc bọn phỉ dạo gần đây xuất hiện rất nhiều, chúng ngang nhiên lộng hành, đánh cướp các thương nhân và người qua đường, việc này gây hoang mang rất nhiều cho dân chúng, các thương buôn vì sợ tặc phỉ cũng không dám đi xa, việc này gây nhiều bất lợi cho vấn đề trị an quốc nội, trong khi quân đội bận quá nhiều việc không rảnh tay đối phó được xin bệ hạ quyết định." Trịnh Lực lo lắng nói.
"Quân đội không thể phái quân tiêu diệt chúng sao?" Long Cán hỏi.
"Bẩm bệ hạ không biết đó thôi, tặc phỉ rất nguy hiểm hơn nữa số lượng cũng không ít, có trại lên tới con số hàng nghìn, tuy chỉ là bọn ô hợp trang bị thiếu thốn nhưng chúng sẵn sàng đánh lại quan binh, nếu cử đi ít quân quá thì không thể làm gì được chúng, theo thần ít nhất muốn hoàn toàn tiêu diệt bọn phỉ cần phải có hai quân đoàn với hàng vạn quân mới mong hoàn toàn tiêu diệt được chúng."
"Vấn đề này trẫm cũng đang suy nghĩ, không ngờ tặc phỉ lại khó giải quyết như vậy, thế còn chuyện đồn điền quân đoàn 2 làm tới đâu rồi ?"
"Bẩm, quân đoàn Thông Điện đóng tại tỉnh Trường Yên trước thuộc lộ trường Yên cũ, căn cứ được xây dựng trên dãy núi tam điệp vì không phải xây dựng thành trì mới nên nhân lực toàn bộ tập trung vào việc khai hoang, hiện tại ruộng đất khai phá trên ngàn mẫu, tất cả đều được chia cho các đơn vị lính để gieo trồng cày cấy." Trịnh Tuấn đắc ý vì thành quả mình đạt được nói.
"Rất tốt, người xưa nói có thực mới vực được đạo, quân lính muốn đánh giặc tốt trước hết phải no cái bụng, cố gắng cải thiện bữa ăn cho binh sĩ, còn việc mua gia súc để chăn nuôi trong quân đội thì sao?"
"Bẩm bệ hạ, vì không có tiền mua con giống nên việc chăn nuôi chưa thực hiện được."
"Được rồi lại thiếu tiền, trẫm sẽ cố gắng kiếm con giống giao cho các người."
Sau đó lần lượt các quân đoàn trưởng của hai quân đoàn còn lại đứng lên báo cáo, tình hình chung vẫn rất tốt, các quân đoàn hoàn toàn tuân theo ý chỉ của Long Cán thực hiện chế độ đồn điền một các triệt để, vấn đề vướng mắc ở đây chỉ có việc thiếu tiền.
Lại vấn đề tiền bạc, trước đây hắn nghĩ chỉ cần làm vua thì tiền nong không phải là vấn đề cần lo nghĩ, tuy nhiên giờ nghĩ lại mới thấy hoàn toàn sai, càng làm vua số tiền cần càng nhiều, giờ vấn đề tiền bạc đối với Long Cán như người lạc vào sa mạng khát nước, thiếu thốn trầm trọng khiến hắn muốn làm gì cũng vô cùng khó khăn, xem ra sau cuộc họp này phải gặp riêng thượng thư hộ bộ bàn bạc thêm mới được.
Sau khi nghe tất cả các quân đoàn trưởng báo cáo tình hình quân đoàn của mình, Long Cán thấy mọi việc rất tốt không có gì sai lệch theo suy tính của hắn, Long Cán đi luôn vào vấn đề chính nói "Các vị, Đại Việt đang đứng trước nguy cơ chiến tranh, quân Chiêm Thành gần đây giáo riết chuẩn bị lương thực dừng như muốn động binh quy mới lớn, rất có thể mục tiêu là nước ta, các vị ái khanh có cao kiến gì để đối phó với Chiêm Thành xin mới nói ra."
Mọi người dù biết trước sự việc vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên lo lắng, quả thật đúng như mình dự đoán bệ hạ triệu tập gấp các tướng quân về kinh là để bàn kế đối phó với quân Chiêm sắp sang đánh nước ta.
"Chiêm Thành thật lớn mật, lại dám động binh với Đại Việt ta, chả lẽ các trận thua trước ở các đời tiên đế chúng vẫn chưa biết sợ sao, xin cho thần được phép lãnh binh đánh vào nước Chiêm tiện thể diệt luôn bọn chúng sáp nhập vào Đại Việt ta." Trịnh Lực tức giận nói.
"Bình tĩnh lão Lực, chuyện bình Chiêm không thể nóng vội được, phải bàn bạc kế hoạch kĩ lưỡng, tránh để mắc sai lầm." Trịnh Siêu nói.
"Đúng vậy chiến tranh là việc hệ trọng, không thể làm bừa được."
"Chúng ta cần một kế hoạch hoàn hảo, hiện tại đất nước chưa ổn định không thể chịu được bất cứ một tổn thất nào dù là nhỏ nhất."
"Đánh, nhất định phải đánh, cho bọn chúng biết động vào Đại Việt không có kết cục tốt."
.....
Mọi người tranh cãi nhau nói, nhất thời thư phòng bỗng như biến thành một cái chợ.
Long Cán thấy tình cảnh bắt đầu hơi mất khống chế quát nói "tất cả trật tự, đây là nơi họp, không phải cái chợ đầu tiên Trịnh Siêu cho ý kiến trước."
Mọi người thấy nhà vua bắt đầu tức giận đều im lặng an phận ngồi vào vị trí của mình.
Trịnh Siêu được Long Cán chỉ định đứng dậy nói "Theo thần, chúng ta nên nhân lúc Chiêm Thành không phòng bị cho quân đánh chọc thẳng vào kinh đô chúng phá hủy căn cứ địch, làm suy yếu chúng rồi nhanh chóng rút quân về bảo toàn lực lượng chánh dây dưa lâu dài với chúng, hiện tại Đại Việt vẫn chưa đủ thực lực để tiến hành thôn tính Chiêm, đây là cách mà các tiên đế trước kia vẫn dùng."
Long Cán gật đầu nhưng không quyết định vội nói "còn ai có kế hoạch khác không?"
"Bẩm bệ hạ, theo thần chúng ta tốt nhất không nên cho quân tiến vào đất địch có hai lý do chính, thứ nhất hiện tại đất nước chưa thực sự ổn định, nếu cho quân đội viễn chinh, trong nước không còn vũ lực trấn áp, các thế lực phản động đang âm thầm hoạt động ngay lập tức sẽ nổi lên lúc đó quân ta sẽ rơi vào thế hai mặt thụ địch vô cùng bất lợi, thứ hai viễn chinh cần lượng lớn nhân lực để vận chuyển lương thực vật tư Đại Việt hiện tại quốc khố cạn kiệt, nhân lực đều có chuyện quan trọng cần làm đào đâu ra để đáp ứng cho quân đội viễn chinh, hơn nữa quân địch đã có dự định tấn công nước ta chắc chắn đã có chuẩn bị, bệ hạ quên đám người Long Xưởng đang tị nan bên Chiêm sao, chắc chúng đã thông đồng với nhau, hiện tại mọi hoạt động của ta đều khó mà qua mắt được mật thám của Long Xưởng vì vậy yếu tố bất ngờ sẽ không còn." Lý Thông đứng ra chậm dãi trình bày.
Lý Thông vốn thuộc hoàng tộc nhà Lý, tuy chỉ là chi cành, cách xa dòng chính, nhưng vẫn không thể phủ định thân phận đó, chính bởi như vậy để cân bằng trong quân đội, đảm bảo sức khống chế của hoàng tộc đối với quân đội nên Long Cán quyết định cho hắn giữ một chân trong 4 quân đoàn trưởng, chứ thực sự vẫn chưa nhận ra tài năng thật sự của Lý Thông.
Long Cán nghe Lý Thông trình bày một lúc gật đầu giường như đã tìm thấy một nhân tài mới, cách nhìn nhận đánh giá vấn đề kĩ càng, tầm bao quát tính toán không chỉ riêng mảng quân sự mà các mặt khác như kinh tế, nhân lực cả nước cũng nắm rất tốt, đây quả thật là một thiên sinh tổng tư lệnh.
"Lý Thông nói rất đúng, yếu tố bất ngờ đã không còn, đưa binh sĩ vào đất bốn phía là kẻ thù chính là tuyệt địa, đường vận lương nếu không thông khả năng toàn quân tan vỡ là rất cao, tuyệt đối không nên vọng động." Long Cán trầm giọng nói.
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, có lẽ vừa rồi do kích động, bị một nước vốn là chư hầu dòm ngó khiến các tướng lĩnh nhất thời mất đi ý chí, nay tỉnh ngộ nhìn nhận lại vấn đề thấy lời nói của Lý Thông rất có lý.
Các lần đánh Chiêm trước lúc đó là thời Đại Việt binh hùng tướng mạnh, trong nước ổn định nên quân đội mới dám đi xa mà ko phải lo lắng về hậu phương, hiện tại Đại Việt vừa mới bình loạn xong, trong nước vẫn còn nhiều kẻ chống đối, việc xuất chinh lúc này quả là việc không khôn ngoan chút nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK