Ngơ ngác kinh hoàng không biết chuyện quái quỷ gì đang sảy ra với mình Lý Văn Võ tự hỏi chả lẽ mình đang mơ vẫn chưa tỉnh giấc, hắn thử mọi cách cố gắng tỉnh dậy thoát khỏi giấc mơ nhưng đều vô dụng bởi tất cả là thực tại ko phải mơ.
Xoa xoa chỗ má vừa bị véo Lý Văn Võ hiếu kì nhìn căn phòng xung quang mình. Đây là một căn phòng ngủ rộng lớn mang đậm phong cách cổ xưa mà hắn từng thấy trong những bộ phim cổ trang lúc trước, cái giường lớn chải đệm gấm đỏ mà Lý Văn Võ đang nằm hoàn toàn làm bằng gỗ Lim, một loại gỗ quý hiếm giá vô cùng đắt đỏ mà dường như đâu phải chỉ riêng chiếc giường, toàn bộ căn phòng vật liệu chủ yếu đều là gỗ quý cả, mọi thứ đều toát lên vẻ sang trọng mà cổ kính khó nói lên lời khiến cho Lý Văn Võ hết sức kinh ngạc trầm trồ không thôi. Kiếp trước vì mê lịch sử nên hắn cũng rất thích xem phim cổ trang nhưng có lẽ so với căn phòng này mọi thứ trong phim ảnh đều so ra thua kém quá xa vố dĩ đã không cùng đẳng cấp càng không thể đem ra so sáng cùng.
Trong khi Lý Văn Võ đang hiếu kỳ xem xét căn phòng bỗng cánh cửa lớn mở ra một người đàn ông tầm 50 tuổi cầm trên tay cây phất trần theo sau là 5 cô gái tất cả đều mặc trang phục cổ bước vào phòng. Người đàn ông đi đầu nhìn thấy Lý Văn Võ đang sờ soạng cây cột trong mắt hiện lên vẻ khinh thường nhưng vẫn giữ kín không hề biểu lộ ra bên ngoài cúi đầu hô to như để báo hiệu sự có mặt của hắn "nô tài tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", nói xong không đợi Lý Văn Võ phản ứng gì thì 5 cô gái mặc trang phục thị nữ theo sau liền tiến đến người cởi áo người thay đồ người giúp Lý Văn Võ đánh răng súc miệng, không phải là đánh răng theo thông thường mà chỉ là lấy 1 loại bột chà vào răng rồi súc miệng bằng nước muối. Hành động của đám người lạ cũng như cách xưng hô của họ khiến Lý Văn Võ càng kinh hãi, tâm trí hắn rối bời như mớ bòng bong đầu óc trống trơn đến mức để mặc cho bọn người lạ kia muốn làm gì thì kệ.
"Bệ hạ? Sao người đàn ông kia lại gọi mình như thế? Cả những người này nữa cách ăn mặc của họ giống như thời cổ đại vậy. Chả lẽ mình ngủ quên trong lớp rồi xuyên Việt thành một tiểu hoàng đế của một triều đại cổ nào đó rồi. À mà hình như tất cả mọi người đều nói tiếng Việt vậy chắc đây là một triều đại nào đó của nước Việt Nam rồi." Vô vàn câu hỏi được đặt ra trong đầu Lý Văn Võ, từ chuyện cơ thể của mình tự nhiên biến thành trẻ con đến truyện bọn người kia xưng hô mình là vệ hạ xâu chuỗi lại các sự việc hắn đoán đến 90% khả năng là mình đã xuyên việt nhưng chưa biết là về thời nào mà thôi. Tuy không rõ là thời đại nào nhưng Võ biết đây chắc chắn là triều đại nước Việt bởi lẽ dù có bị bắc thuộc cả ngàn năm nhưng dân ta từ xưa tới nay vẫn chỉ nói một thứ ngôn ngữ duy nhất đó là tiếng Việt, thứ tiếng mẹ đẻ này không thể nhầm lẫn được.
Đám cung nữ thay áo xong cho Lý Văn Võ thì tất cả đều lùi ra đứng ở phía góc phòng chỉ còn lại lão thái giám, bây giờ Lý Văn Võ chắc chắn người đàn ông đang nhìn mình này là thái giám trong truyền thuyết mà phim ảnh hay kể, nghe giọng lão nói thì đảm bảo cơ quan sinh dục nam đã bị "tác động" khiến lệch lạc thiên về bên nữ nhiều hơn cái giọng nửa nam nửa nữ ấy quả thật dễ đi vào lòng người quá mà.
Lão thái giám thấy tất cả mọi việc đều xong xuôi thì nhìn lại Lý Văn Võ một lượt thấy ổn cả liền cất cái giọng không phải nam cũng chẳng phải nữ của mình "Bệ hạ đã đến giờ thiết triều các triều thần đang ở chính điện đợi bệ hạ đến, xin mời bệ hạ ngự giá ạ". Nghe thấy mình phải thiết triều công việc mà tất cả các vua chúa xưa kia phải làm để điều hành đất nước Lý Văn Võ lúc này đang hiếu kì về mọi việc bắt đầu tỏ ra lo lắng, hắn sợ vì mình chả biết việc gì cả nói năng lung tung rồi lại phải gặp nhiều người nhỡ may có người biết mình không phải là nhà vua thật mà chỉ là linh hồn chiếm lấy thể xác của nhà của thì sao, nghe nói hình phạt thời này đáng sợ lắm có khi còn bị chém đầu như chơi ấy chứ. Dù biết việc phát hiện ra là rất khó và dường như không thể vì thể xác này là của nhà vua hơn nữa còn rất nhỏ khó mà phát hiện được nhưng Lý Văn Võ rất lo, nhỡ đâu ở đây lại có thuật sĩ pháp sư hay cái gì đấy có thể nhìn ra chân tướng của mình thì quả thật là một tai họa đáng sợ, hắn chưa muốn chết sớm, mặc dù là một người theo tư tưởng vô thần nhưng sau cái việc xuyên việt này làm tư tưởng đó của hắn chở nên lung lay, biết đâu trên thế giới thực sự có thế lực thần thánh quyết định tất cả.
Lo sợ lúng túng nhưng bằng vào kinh nghiệm và bản lĩnh được rèn luyện trong môi trường vũ trang Lý Văn Võ nhanh tróng lấy lại được bình tĩnh, hít một hơi thật dài điều khiển tâm trạng việc này hắn không phải làm lần đầu, lúc trước mỗi lần thi bắn súng Lý Văn Võ cũng đều gặp cái tình cảnh lo lắng hồi hộp này lúc đó thầy dạy bắn súng có bảo hắn phải bình tĩnh hít thật sâu và thở ra như vậy sẽ lấy lại bình tĩnh rất nhanh và quả thật cách này rất có tác dụng, từ tất cả các buổi bắn súng Lý Văn Võ đầu đạt điểm rất cao chính nhờ khả năng giữ bình tĩnh này của mình lần này lại giúp hắn thoát khỏi cảnh lúng túng một lần nữa. Nhanh chóng bình tĩnh lại Lý Văn Võ cố bắt trước cách xưng hô cho thật giống một vị hoàng đế hay làm nhằm tránh để cho lão thái giám phát hiện "hôm nay long thể của trẫm không khoẻ buổi thiết triều hoãn, người hãy đi Thông báo cho các vị đại thần chánh để bọn họ chờ đợi lâu mất công lỡ việc mà tổn hại sức khoẻ". Lão thái giám hơi kinh ngạc nhìn Lý Văn Võ thầm nghĩ "hôm nay tiểu hoàng đế này cách ăn nói thật lạ lùng vẻ non nớt không thấy đâu ngược lại còn thấy một chút mùi vị uy nghi của các bậc tiên vương, có gì đó là lạ" thấy lão thái giám ngơ ngác nhìn mình Lý Văn Võ biết mình bị hớ, một đứa bé 3 tuổi sao có thể ăn nói lưu loát còn hơi rất phong thái như vậy, sợ bị lô thân phận và cũng muốn nhanh tróng đuổi lão thái giám đi hắn thúc giục "kìa người không nghe thấy trẫm nói gì sao? Mau đi Thông báo cho các quan về ai lo công việc của người ấy đi để lâu trễ nải mọi việc đó là tội của người đấy". Lão thái giám thấy hoàng đế giục tuy hơi kinh ngạc nhưng vẫn không dám làm trái ý tiểu hoàng đế, mặc dù còn là trẻ con không hiểu gì nhưng cái vị cửu ngũ chí tôn còn đấy uy quyền của bậc đế vương tuy suy giảm mạnh nhưng phận làm nô tài cũng không dám làm trái thánh ý, lão cúi đầu hơi tỏ vẻ có lỗi nói "vâng nô tài xin đi ngay ạ" nói đoạn lão thái giám cúi chào Lý Văn Võ rồi từ từ lùi ra cửa để lại 5 cung nữ cùng tiểu hoàng đế mình thì bước về phía chính điện nơi các quan lại đang đợi triều.
Đi cách phòng ngủ của hoàng đế khoảng trăm bước chân lão thái giám bỗng ngừng bước ngoảnh đầu lại nhìn về phía phòng ngủ trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc một lúc lại cất bước đi tiếp trong đầu suy nghĩ "tiểu hoàng đế có gì đó là lạ, rất khác với mọi ngày phải chăng mình quá đa cảm rồi, chắc là thế một đứa bé 3 tuổi thì làm gì biết gì cơ chứ chắc là mình quá đa nghi thôi".
Hoàng cung rộng lớn từ điện Thiên An nơi thiết triều của hoàng đế tới hậu cung nơi nghỉ ngơi của vua nói xa cũng không xa nói gần cũng chả phải, nếu đi với tốc độ bình thường thì tầm 15 phút là tới nơi. Lúc này trong điện Thiên An văn võ bá quan đang nghị luận sôi nổi tụm năm tụm ba lại với nhau người nói chuyện công việc, người nói về cuộc sống đời tư nhìn tổng quan thì chả giống một nơi bàn đại sự quốc gia chút nào, có lẽ giống nơi phường chợ thì đúng hơn, đây có lẽ là hệ quả của nhà vua lên ngôi còn quá trẻ uy vọng chưa đủ bách quan đối với vị chí tôn tuy vẫn sợ như để tôn kính thì chưa có. Cũng không thể trách các quan lại được một đứa bé 3 tuổi thì làm gì có đủ uy tín mà phục bách quan bảo một đám lão già đi nghe lời một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thì quả thật là rất khó, huống chi làm quan được cũng đâu phải là người thường mỗi kẻ đều có ngạo khí của riêng minh.
Lão thái giám bước tới cửa điện Thiên An cũng chả để ý tới sự lộn xộn nhốn nháo của các quan, dường như chuyện như thế này đã là quá quen thuộc với lão rồi chả có gì là lạ cả. Từ lúc tiên đế Anh Tông băng hà tiểu hoàng đế Lý Cao Tông lên ngôi khi mới chưa tròn 3 tuổi gần như tất cả các buổi thiết triều đều vắng mặt đã 4 tháng rồi hoang đế trừ lúc đăng quang thì chưa một lần bước chân tới điện Thiên An, điều này làm cho tất cả triều thần lo lắng, lo cho cơ nghiệp trăm năm của nhà Lý bị hủy trong tay của nhà vua trẻ tuổi. Cũng may đất nước hiện tại nhờ có một tay thái phó Tô Hiến Thành đứng ra cáng đáng mọi việc nên quốc gia mới được yên ổn, đất nước mới thái bình loạn lạc bị bình định. Tô hiến Thành không những là một người có tài thao-lược, dẹp giặc yên dân mà thôi, cách thờ vua thật là trung-thành, nếu không có Tô Hiến Thành thì không biết cơ nghiệp nhà Lý liệu có còn đến khi Cao Tông tại vị không nữa. Lão thái giám đi tới gần ngai vàng rồi quay lại phất cái phất trần cất giọng the thé của lũ hoạn quan trước sự chú tai của bách quan triều đình "Hoàng thượng có chỉ, do Long thể bất an nên truyền bãi triều" nói đoạn lại phất cái phất trần nhanh tróng dời khỏi điện Thiên An.
Khi lão thái giám bước ra khỏi cửa điện Thiên An văn võ bá quan đều bắt đầu giải tán dường như chuyện này với họ đã quá quen thuộc kết quả này ai cũng có thể đoán trước được giả sử nếu mà tiểu hoàng đế lên thiết triều thật thì đây mới là sự lạ.
Điện Thiên An càng lúc càng vắng vẻ các quan đã về hết duy chỉ còn lại ba người.
- Hoàng thượng lại bỏ triều rồi đã 4 tháng nay chưa một lần hoàng thượng chịu lên triều, cứ đà này tôi thật lấy làm lo cho cơ nghiệp nhà Lý mà các tiên đế để lại.hzzz - một vị khoảng 45 tuổi mặc sắc phục quan văn thở dài nói
- Biên giới phía Nam quân Chiên lại có động tĩnh mấy tháng trước quan trấn thủ biên ải có báo lại vua Chiên đang gấp rút cho tập hợp quân đội có lẽ chuyện binh đao lần này khó mà tránh khỏi, hoàng thượng thì tuổi nhỏ chưa biết gì có lẽ mọi việc đều phải do chúng ta gánh vác hết quyết phải giữ lấy Giang sơn mà các vị tiên vương để lại. Thái phó ngài có cao kiến gì không? - một vị quan có có dung mao phúc hậu lo lắng nói rồi nhìn thẳng vào người thứ 3 còn lại đây là một người có mái tóc hoa dâm từng dấu vết tang thương của thời gian đã hằn lên khuôn mặt của ông nhưng đôi mắt kia vẫn ánh lên ánh sáng trí tuệ, có lẽ đây là người lớn tuổi nhất trong 3 người đồng thời cũng là người có uy vọng nhất thái phó Tô Hiến Thành.
- Hiện tại quân Chiêm có lẽ vẫn chưa giám động binh với chúng ta đâu ít nhất thì trong năm nay chiến tranh vẫn chưa xảy ra được, cái mà ta lo nhất chính là mối họa đến từ chính nội bộ nước ta, ta e là có kẻ vẫn chưa thôi mộng đế vương đâu. Trung Tá, Kính Tu hai người hãy về xử lý công việc của mình đi từ khi tiên đế mất việc nước không ai lo vua thì còn nhỏ vương triều nhà Lý cũng chỉ còn mấy người chúng ta lo liệu thôi không được phụ lòng tiên đế, nhất định phải giữ đất nước ổn định tới khi tiểu đế trưởng thành có thể tự lo được vân nước. Các người hiểu ý ta nói chứ?
- Vâng chúng tôi xin ghi nhớ lời dạy của thái phó. Vậy chúng tôi xin lui trước vậy. Cáo từ! - vị quan với dung mạo phúc hậu tên Trần Trung Tá nói rồi cùng với Đỗ Kính Tu sánh vai nhau bước ra khỏi điện theo hướng đám quan rời đi lúc trước.
Trong điện Thiên An lúc này chỉ còn lại mình Tô Hiến Thành, sở dĩ Tô Hiến Thành chưa về vì lúc này đang phân vân có nên vào cung báo cho tiểu hoàng đế và Linh Đạo thái hậu chuyện của Chiêu Linh Thái hậu và Bảo Quốc Vương hay không, cuối cùng Tô Hiến Thành chỉ thở dài và quyết định tự mình giải quyết chuyện này không cần báo cho Linh Đạo thái hậu biết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK