• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo tiếng bước chân của đám khiên giáp binh sĩ ngày càng gần, đám phản quân ngày càng sợ hãi hoảng loạn, trong tay không có binh khí chúng biết nếu còn ngoan cố phản kháng sẽ bị giết chóc một cách vô tình, có người thứ nhất sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba rồi rất nhiều, rất nhiều binh lính của Tô Biển đã chạy ra quỳ gối dập đầu xin hàng, chẳng mấy chốc mà số phản quân bên cạnh Tô Biển và lão Cường chỉ còn lại 1/3 đây chính là những kẻ thân cận trung thành nhất trong nhóm phản tặc.



Tô Biển thấy binh lính bên mình ngày càng ít, tức giận tới mức dậm chân, hắn hét lớn: "Rút lui, hướng phía binh lính mỏng nhất phá vây rút lui."



Hắn nhìn tình huống xung quanh, nhìn thấy phía trước có Trịnh Lực mang theo cung tiễn thủ cùng khiến giáp binh chặn đường đang áp sát, phía sau cũng có Long Cán, Trịnh Tuấn cùng đám đại thần mang rất nhiều binh lính ngăn chặn đường đi, đã là trước sau gặp phải giáp công. Nếu là mạnh mẽ xung phong liều chết, mà chung quanh có cung tên bắn tới, khẳng định chết thảm trọng, khó có thể chạy đi.



Tô Biển suy nghĩ một phen, quát nhanh: "Mọi người, vọt tới trong tửu lầu đi."



Nói rồi ngay lập tức kéo lão Cường đang run rẩy cùng số binh lính còn lại lao về phía tửu lầu gần nhất nới có ít quân nhất.



Hắn dẫn theo số quân còn lại lấy vội mấy khúc gỗ làm vũ khí tạm thời hướng quân lính bao vây vọt tới, loạn tiễn liên tục không ngừng bắn tới, nhiều binh sĩ không ngăn được cung tiễn nhất thời chúng tên máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả mặt đường, các phản quân chúng tiễn nhưng không chúng chỗ hiểm chết ngay thì mất sức chiến đấu khôn mặt vặn vẹo đau đớn lăn lộn kêu la thẩm thiết.



Song Tô Biển phải cố chịu đựng nhất định bọn hắn phải xông vào được tửu lầu, một khi bọn lính xông vào được bên trong tửu lâu, là có thể mượn tửu lâu ngăn trở bắn tới cung tên. Không chỉ có như thế, chỉ cần trú đóng ở trong tửu lâu, Chiêu Linh Thái hậu cùng đám quan lại theo phe mình sẽ phát hiện trong thành động tĩnh, chỉ cần có quân tiếp viện đánh tới, hắn tin có cơ hội phá một con đường máu thoát khỏi kinh thành.



Tô Biển mang theo gần 1000 thuộc hạ hướng đường phố phía bên phải giết tới, mặc dù bốn phía liên tục không ngừng bắn tới cung tên, nhưng bởi vì sợ bắn nhầm lên đồng đội mình, cho nên áp lực của bọn hắn vậy mà nhỏ đi không ít.



Long Cán, Trịnh Lực cùng đám đại thần sau khi nhìn thấy, cũng là cau mày.



Trịnh Tuấn xoay chuyển ánh mắt, nhìn Long Cán đang trong lòng mình, trầm giọng nói: "Bệ hạ, Tô Biển nếu là tiến vào trong tửu lâu, cung tiễn thủ sẽ mất đi tác dụng, chúng ta muốn giết chết hắn sẽ vô cùng khó khăn. Thần đề nghị, lập tức làm cho toàn quân gia nhập chiến đấu, ngăn ngừa Tô Biển con đường. Hơn nữa trong thành Tô Biển có viện quân, chúng ta phải ở trước khi viện quân đuổi đến tiêu diệt được Tô Biển, mới có thể làm cho viên quân trong thành mất ý chí chiến đấu, lòng quân tán loạn, chúng ta mới có cơ hội chiêu an binh lính."



Long Cán gật đầu nói: "Tốt, làm cho toàn quân cũng xông đi lên ngăn ngừa Tô Biển."



Trịnh Tuấn cho binh sĩ bên cạnh lập tức đi truyền đạt mệnh lệnh.



Nhất thời cung tiễn thủ được lệnh bỏ cung tên lại cầm trường kiếm, cùng toàn bộ binh sĩ nhanh chóng xông đi lên, nhằm Tô Biển cùng với dưới trướng thuộc hạ ngăn chặn, không để cho Tô Biển tiến vào tửu lâu.



Bên kia, Trịnh Lực mang theo binh lính nhanh chóng thẳng hướng Tô Biển phía bên phải tửu lâu phóng đến. Hắn cầm một thanh đại đao, thần sắc dữ tợn, giống như mãnh hổ xuống núi, hung mãnh vô cùng.



Đại đao liên tục phách chém, nhanh chóng vạch ra một con đường máu me be bét, bọn thuộc hạ của Tô Biển vốn không có binh khí càng không phải đối thủ của Trịnh Lực bị giết tới hoảng sợ chạy tung toé không dám ngăn chở, có kẻ bị giết chết, có bị trọng thương, chỉ thấy từng người binh lính té trên mặt đất, không ngừng rên rỉ kêu thảm thiết.



Tô Biển nhìn thấy thuộc hạ bị giết chết như ngả dạ từng người từng người nằm trên mặt đất, giận đến mức trợn tròn mắt muốn nứt, tuy nhiên vì không có binh khí hắn biết nếu quay lại chọi cứng với Trịnh Lực chính là chịu chết không có đường nào thoát vì thế hắn cố sải bước xông về phía trước mong nhanh trong trốn vào được tửu lầu cố thủ đợi viện quân.



"Phốc!"



Một đao xoẹt qua Tô Biển cánh tay.



Trong khoảnh khắc, đỏ sẫm máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, nhiễm đỏ trên bả vai áo của Tô Biển. Nhưng là, Tô Biển vẫn lại liều mạng, chịu đựng bả vai đau đớn xông về phía trước tửu lầu.



Nháy mắt thời gian, Trịnh Lực sát nhập vào phản quân bên trong. Hắn tay cầm đại đao, ra sức chém giết, một thanh đại đao liên tục phách chém, giết thành một cái đường máu.



Đi theo Trịnh Lực binh sĩ cũng mau nhanh chóng đuổi theo đi, rối rít vung đao phách chém.



Những binh lính này đều là cấm vệ quân, đặc biệt bảo vệ hoàng cung. Mỗi cái binh lính đều là trải qua nghiêm ngặt tuyển chọn kĩ càng, là trong quân bách chiến binh sĩ, lực chiến đấu phi thường cường hãn. Không chỉ có như thế, những binh lính này cầm trong tay đao phách chém, khí thế hung hãn, mỗi đao đều là đoạt mạng, giết địch quân chỉ được cầm gậy gỗ làm vũ khí tán loạn chạy trốn. Chỉ cần binh lính sát nhập vào phản quân ở bên trong, toàn bộ phản quân đều thành mềm yếu cừu non, mặc bầy sói hung mãnh chém giết.



"Thình thịch!"



Trịnh Lực mở một đường máu sau, một đao bổ vào cổ của Tô Biển, nhất thời đầu lâu bay lên cao máu tươi phụt ra như suối thân thể không đầu của Tô Biển đổ gục dưới cửa tửu lầu.



Sau khi Tô Biển chết, phía sau quân của Trịnh Lực nhanh chóng càn quét đường phố còn lại tán loạn phản quân đang rối rít như rắn mất đầu khi thấy tướng quân của chúng chết.



Trên đường phố ồn ào náo động huyên náo, tràn đầy tiếng kêu.



Đúng lúc này phía sau lưng đám người Long Cán dồn dập tiếng bước chân từ đường phố hậu phương truyền đến.



Long Cán đám người quay lại nhìn lại, chỉ thấy mấy cái trọng yếu triều thần khác giục ngựa đi tới. Theo sau đám người là một đám nhốn nháo hổ lốn các loại quần áo binh lính cầm trên tay vũ khí như giáo đao các loại.



Những thứ này binh lính cũng không phải là trong quân binh sĩ, cũng không phải là cấm quân, mà là gia tộc tư binh.



Đây là Chiêu Linh thái hậu tập hợp các loại đại thần trong triều theo phe mình tư binh, mới gọp đủ nhiều người như vậy.



  Đám người Chiêu Linh Thái hậu tính toán mưu kế phản lại Long Cán, đã không phải là một hai ngày.



Dựa theo Chiêu Linh Thái hậu ý định, là chuẩn bị khuyên giải Tô Hiến Thành và các đại thần trước nâng đỡ Bảo Quốc Vương Long Xưởng lên ngôi, lại từ từ huỷ bỏ Long Cán quyền lợi, cuối cùng âm mưu giết chết Long Cán, Nhưng Tô Hiến Thành và một số đại thần không phối hợp, không muốn trái ý tiên đế phế lập thiên tử, kể từ đó, Chiêu Linh Thái hậu chỉ có dựa theo Long Xưởng đề nghị, trực tiếp trừ Long Cán, muốn làm cho Long Xưởng thuận thế lên ngôi.



Tiếng bước chân của đám tư binh, làm cho Long Cán cùng Trần Trung Tá các loại triều đình quan viên thần sắc chợt thay đổi.



Xem ra lần này không dễ dàng như trước là tiêu diệt một đám quân không có binh khí rồi, trận chiến này ắt sẽ đổ máu nhiều đây.



"Giết"



Hai bên đường phố phía trước mặt đám tư binh, ngay khí đám tư binh của các quan lại muốn xông vào giải cứu quân Tô Biển đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.



Thanh âm phát ra xong, chỉ thấy một võ tướng, tay cầm trường thương, cưỡi tuấn mã màu đen, đi theo phía sau là binh lính cũng cầm trường thương. Trường thương chợt đâm tới, vô số mủi thương lay động lóe lên, sắc bén khiếp người mủi thương tạo thành một đạo dày đặc rừng thương, hướng đám tư binh giết tới.



"Phốc! Phốc! . . ."



Mũi thương đâm vào trong thân thể, nháy mắt thời gian lại rút ra.



Theo sát mủi thương rút ra, sềnh sệch máu tươi theo bên trong thân thể phun tung toé đi ra ngoài, rơi trên đường phố.



Tiếng kêu thảm thiết, ở trên đường phố qua lại không ngừng quanh quẩn.



Trường thương binh thần sắc lạnh lùng, dồn dập xông về phía trước. Có lẽ những gia tộc tư binh này có thể hung hãn không sợ chết chém giết, nhưng đối mặt trường thương binh bất ngờ từ hai cánh đánh úp ra bọn họ bị một phen bất ngờ không cách nào ngăn cản.



Hết thảy phòng ngự, đều giống như tờ giấy, trong nháy mắt tựu bị xuyên thủng.



Võ tướng cưỡi hắc mã cầm trong tay trường thương, mủi thương trái phải lay động, nháy mắt thời gian chính là mười mấy tư binh ngã trên mặt đất.



Thấy hắc mã võ tướng lộng hành ngang dọc chiến trường, dẫn đầu tư binh gia tướng chợt quát to:"Địch tướng, nhìn đao!"



Dẫn đầu tư binh gia tướng hai chân thúc mạnh bụng ngựa, sau đó giục ngựa giương đao, nắm một thanh đại đao hướng hắc mã võ tướng giết tới. Cổ nhân thường nói bắt giặc phải bắt tướng trước, dẫn đầu tư binh gia tướng chính là muốn giết chết hắc mã võ tướng, do đó ổn định tan tác cục diện. Huống chi, bọn họ tập kích hoàng cung chuyện tình đã bại lộ, trừ đánh bại đối phương, không có biện pháp nào khác.



Hắc mã võ tướng mắt thấy dẫn đầu tư binh gia tướng vọt tới, trên khóe miệng nhếch lên, mắt lộ ra hài hước nụ cười.



Người này, không phải đối thủ của hắn



Hắc mã võ tướng trợn mắt tròn xoe, cưỡi hắc long câu gia tốc chạy nhanh, hướng tư binh gia tướng phóng đi. Chiến mã cùng hướng mà lao tới, nháy mắt thời gian đã gặp nhau. Hắc mã võ tướng khẽ quát một tiếng, trường thương trong tay nhằm phía trước đâm tới, lập tức tư binh gia tướng hoành đao trước mặt định gạt ra rồi định chặt đứt mũi thương, nhưng sắc bén mủi thương như linh xà nhảy múa, điêu luyện vô cùng, thụp một tiếng đã xuyên thấu tư binh gia tướng cổ họng.



Chỉ một thương xuyên cổ lấy mạng địch tướng!



"Ộc! Ộc!"



Tư binh gia tướng mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra bất khả tư nghĩ vẻ mặt.



Hắn tự nhận là võ nghệ cũng không tệ lắm, nhưng là cùng hắc mã võ tướng giao thủ thế nhưng chỉ một thương đã bị giết. Tư binh gia tướng khóe miệng chảy máu, cổ họng chảy máu, mắt lộ ra không cam lòng thần sắc. Song, máu tươi tràn đầy cùng cổ họng bị xuyên thủng làm cho hắn sinh cơ nhanh chóng trôi qua, trong giây lát hắn cảm giác trước mắt tối sầm, trong đầu trống rỗng, đột nhiên lâm vào bóng tối vô tận.



Hắc mã võ tướng hừ nhẹ một tiếng, không thèm nhìn xác của tư binh gia tướng mà nhanh chóng thu hồi trường thương. Trường thương trên không trung hua một vòng lại hứng về tư binh bên cạnh mà xuyên thủng.



Trường thương binh mạnh mẽ vô cùng, giống như như gió thu quét lá rụng càn quét đường phố phía trước gia tộc tư binh. Cho dù những tư binh anh dũng chém giết, hai ba tư binh đổi một trường thương binh, nhưng đối mặt mạnh mẽ đến bọn họ không cách nào ngăn cản đại quân, cuối cùng là sợ hãi tán loạn không dám mạnh mẽ xông tới nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK