• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì có quan lại theo Chiêu Linh thái hậu suất lĩnh gia tộc tư binh  gia nhập, đám người Long Cán không thể thư thả mà thu thập tàn binh Tô Biển, đại bộ phận quân lính đều được điều đến để ngăn cản đẩy lui gia tộc tư binh, tuy về chất lượng quân Long Cán hơn hẳn nhưng đám gia tộc tư binh số lượng lại đông không kém nhất thời hai bên giao chiến kịch liệt đường phố nhất thời biến thành lò xay thịt cực kì khủng bố.



Tuy nhiên cũng may là Tô Biển đã bị giết chết nên Long Cán đám người áp lực lập tức giảm bớt, không phải cùng một lúc phải đối đầu với hai cánh quân.



Bởi trường thương binh bất ngờ đánh úp gia tộc tư binh bị rối loạn trận cước, không có lúc trước nhuệ khí. Long Cán cùng đám đại thần theo mình nhìn thấy tình huống như thế, rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.



Đám quan lại theo phe Chiêu Linh thái hậu mắt thấy phía trước tư binh trong nháy mắt tựu binh bại như núi đổ, mặt như màu đất, mắt lộ ra lo lắng thần sắc, vẻ mặt bỗng trở nên gấp gáp lên, bắt đầu vì tình cảnh của mình mà lo lắng.



Một vị quan lại chắp tay hỏi một người phụ nữ trung niên đang cỡi trên con ngựa màu trắng : "Thái hậu, hôm nay chúng ta bị chúng mưu của tiểu hoàng đế phải làm sao bây giờ? Xem tình thế này quân ta có lẽ không còn cơ hội thắng rồi"



Người trung niên phu nhân cưỡi con ngựa máu trắng chính là Chiêu Linh thái hậu vì để an toàn bà ta quyết định đi theo đám tư binh dủi nếu có thất bại thì còn có người bảo vệ mình chạy thoát. Chiêu Linh thái hậu cau mày, chợt quyết định thật nhanh nói: "Chúng ta lập tức rời đi Kinh Thành Thăng Long, tìm gặp Xưởng nhi hợp quân rồi tính tiếp."



Một vị quan lại khác nói: "Sợ rằng chúng ta khó có thể ra khỏi thành mất!"



Một người khác lại quát lên: "Đã quản không được nhiều như vậy rồi, bất kể tình huống như thế nào, chúng ta cũng muốn thử một chút, chúng ta nếu là lưu trong thành, cuối cùng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. "



Đoàn người, chuẩn bị triệt thoái phía sau, muốn chạy trốn khỏi kinh thành Thăng Long, sau đó đi tìm Long Xưởng cùng Phan Vĩnh rồi tính tiếp.



Song, đang lúc Chiêu Linh thái chuẩn bị hạ lệnh , đường phố hậu phương lại truyền tới ầm ầm tiếng bước chân. Chiêu Linh thái hậu cùng dư đảng bà ta quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một đội binh lính gươm giáo sáng ngời theo đường phố hậu phương trong hẻm nhỏ vọt ra, ngăn cản bọn họ triệt thoái phía sau con đường. Này một đội binh lính ở bên trong, có ba tướng lĩnh, trong đó hai tướng lĩnh tay cầm trường đao, một người tướng lãnh khác tay vác một thanh đại rìu cán dài.



Những binh lính này, chính là do ba tướng lĩnh Trịnh Hưng, Trịnh Lâm và Trịnh Tiến em của Trịnh Siêu xuất lĩnh binh lính thủ thành có nhiệm vụ chặn đứng không cho quân phản tặc chạy ra khỏi kinh thành Thăng Long.



Trịnh Hưng quát to: "Cũng theo ta giết, chỉ là một đám không có trải qua chiến trường tư binh mà thôi, không đáng để lo. " vừa nói chuyện, Trịnh Hưng dẫn một thanh đại đao dẫn đầu xung phong, lưỡi đao kéo lê trên mặt đất, nhất thời phát ra roẹt roẹt thanh âm, vô cùng chói tai, làm người ta khó chịu.



Trịnh Lâm cùng Trịnh Tiến cũng cầm riêng của mình vũ khí, mang theo phía sau thủ thành binh lính xông lên phía trước.



Thủ thành quân sĩ đột nhiên giết đi ra, lập tức chặn Chiêu Linh thái hậu đám người đường lui.



Lúc này, bọn họ đã trốn không thoát.



Chiêu Linh thái hậu sau khi nhìn thấy sau lưng đường lui lại có Long Cân binh sĩ đánh tới, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Chợt lẩm bẩm nói: "ta không muốn chết, ta không muốn chết Xưởng nhi còn chưa lên ngôi ta không thể chết được" vừa nói lẩm bẩm Chiêu Linh thái hậu vừa nắm chặt cương ngựa muốn quay ngựa tìm lối thoát, thế nhưng phía sau quân Long Cán đã áp sát tới, tạo thành thế gọng kìm hoàn toàn bao vây hết số tư binh không lối nào thoát thân.



"Hưu!"



Đang lúc Chiêu Linh thái hậu giục ngựa cố tìm lối thoái thời điểm, một mũi tên bỗng nhiên bắn tới.



"Phập"



Cung tên bắn chúng ngay giữa Chiêu Linh thái hậu mi tâm, cơ hồ là nháy mắt thời gian, cung tên xuyên qua Chiêu Linh thái đầu, lai tiếp tục bay ra ngoài.



Chiêu Linh thái hậu trên trán nhỏ giọt máu tươi, thân thể bởi vì mất khống chế, lăn ngã trên mặt đất.



Một mũi tên, Chiêu Linh thái hậu bị giết.



Một mũi tên này là hắc mã võ tướng nhanh chóng bắn tới , đưa cung tên cho một binh sĩ cạnh mình đổi lấy trường thương hắn cỡi ngựa tiến vào đám tư binh, đột nhiên nhìn thấy Chiêu Linh thái hậu muốn tìm đường chạy trốn, hắn lập tức giương cung bắn tên, bắn chết Chiêu Linh thái hậu. Hắc mã võ tướng thương pháp lợi hại, nhưng hắn tài bắn cung cũng không yếu, một mũi tên bắn ra, đám hộ vệ Chiêu Linh thái hậu không kịp phản ứng, cho nên lập tức bị hắc mã võ tướng bắn chết .



Chiêu Linh thái hậu bị hắc mã võ tướng một mũi tên bắn chết, cũng không có nổi lên cái gì sóng gió.



Thậm chí chung quanh tư binh ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái, không có bởi vì Chiêu Linh thái hậu chết đi mất mà cảm thấy cực kỳ bi ai. Đối với những gia tộc này tư binh mà nói, bọn họ đã thành cá trong chậu, đường phố trước sau hai bên tất cả đều có binh lính đánh tới, bọn họ chạy trối chết cũng không kịp, nào có thời gian rỗi đi phản ứng Chiêu Linh thái hậu.



Hắc mã võ tướng sau khi bắn chết Chiêu Linh thái hậu, lập tức lại dẫn đầu binh lính xung phong liều chết.



Trịnh Lực mang binh vọt tới bên cạnh Long Cán, rồi tung mình xuống ngựa.



Trong lúc hai bên giao tranh Trịnh Lực đã hoàn toàn tiêu diệt được quân Tô Biển đi tới, chắp tay nói: "Bệ hạ, tất cả số binh lính của Tô Biển đều bị bắt trói lại rồi."



Long Cán hít sâu một cái, gật đầu.



Một lúc sau, Long Cán ngước đầu, nhìn đã bị bao vây lại tư binh, cùng với biến thành cá trong chậu các loại quan viên, quát to: "Truyền lệnh, binh lính kẻ nào đầu hàng đều được miễn tội chết!"



Mệnh lệnh của Long Cán lập tức truyền đạt đi xuống.



Trịnh Hưng, Trịnh Lâm cùng Trịnh Tiến đang thẳng hướng tư binh, muốn giết hết đám phản tặc. Song, sau khi hai người nghe thấy Long Cán mệnh lệnh, lại phải hạ thủ lưu tình.



Ba người đám Trịnh Hưng, cùng hắc mã võ tướng đầu là trong quân mãnh tướng.



Đám phản quân còn lại chỉ là văn thần, cho dù hiểu được cỡi ngựa bắn cung, nhưng võ nghệ lại tầm thường không có gì đáng nhắc tới.



Mặc dù đám đại thần chung quanh đều có tư binh bảo vệ, nhưng đối mặt 4 vị mãnh tướng điên cuồng công kích, đám tư binh không lâu lắm đã toàn bộ bị đánh tan tác, không cách nào đối với bốn người tạo thành uy hiếp. Bên cạnh tư binh sau khi bị tan tác, đám đại thần chỉ có thể thúc thủ chịu trói, không cách nào phản kháng.



Đi theo đám đại thần tới gia tộc tư binh sau khi thấy chủ mình bị bắt trói, nhất thời mất đi ý chí chiến đấu trực tiếp quỳ xuống đất đầu hàng.



Một số tư binh ném xuống vũ khí đầu hàng, một số khác tư binh nghĩ chạy đi. Song, hai bên đường phố đã bị bao vây kín rồi, không đường có thể trốn.



Bốn người Trịnh Hưng, hắc mã võ tướng nghe thấy Long Cán mệnh lệnh liền không có tiếp tục giết chóc những đầu hàng tư binh gào to một tiếng "bỏ vũ khí xuống đầu hàng ".



Sau nửa canh giờ, trên đường phố toàn bộ phản quân cùng tư binh đều bị trói lại, rải rác đường phố là các thi thể nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, máu tươi nhiễm đỏ cả con đường.



Bốn người Trịnh Hưng, hắc mã võ tướng sau khi hoàn thành nhiệm, nhanh chóng chạy đến Long Cán trước mặt, bốn người người chạy đến, thì phát hiện Long Cán đang đứng ở bên cạnh xác Chiêu Linh thái hậu không có bất cứ động tĩnh gì. Hắc mã võ tướng thấy tình huống như vậy, tâm tình có chút lo lắng, thầm nghĩ "dù gì bà ta cũng là thái hậu liệu hoàng thượng có vì thế mà trừng phạt mình hay không"



Long Cán nhìn biểu hiện hắc mã võ tướng liền biết trong đầu hắn ta đang nghĩ gì, vì không muốn hắc mã võ tướng hiểu lầm Long Cán bèn nói "Chiêu Linh thái hậu từ lúc mang đám phản tặc giết vào kinh thành thì đồng nghĩa với việc vất bỏ thân phận thái hậu của Đại Việt ta rồi, bà ta chính là phản tặc, người giết bà ta là có công lớn với xã tắc, không cần phải lo sợ."



Nghe nhà vua nói thế hắc mã võ tướng mới thở phào nhẹ nhõm thưa "đây là trách nhiệm của vi thần, xin bệ hạ chớ để ý"



Long Cán khoát tay nói "có công thì thưởng có tội chịu phạt, đây là cách làm việc của trẫm, mà người tên là gì?"



Hắc mã võ tướng thấy nhà vua hỏi bè trả lời "cha thần là Trịnh Lương trước đây cũng làm tướng trong triều đình, thần là con trai thứ tám tên Trịnh Dũng"



Long Cán ngạc nhiên đáp "Oh! Hoá ra là em trai của binh bộ thượng thư Trinh Siêu, Trịnh Gia quả là nhân tài lớp lớp, dường như cả ba vị tướng quân kia cũng đều là em trai của Trịnh Siêu thì phải" nói rồi nhìn vào ba người Trịnh Hưng.



Cả ba người thấy nhà vua nói tới mình liền bước lên quỳ một gối xuống tham kiến "thưa bệ hạ! Ba người vi thần là Trịnh Hưng, Trịnh Lâm và Trịnh Tiến theo lệnh của huynh trưởng Trịnh Siêu đến tiêu diệt đám phản tặc, xin ra mắt bệ hạ"



Long Cán gật đầu hài lòng Trinh gia thất tướng hiện tại hắn đều đã biết ngoài Trịnh Siêu đang bên ngoài thành làm kế dụ địch tất cả 6 người còn lại đều tham gia cuộc phục kích đám phản tặc này, trong đó hai người là Trịnh Lực và Trịnh Tuấn thái uý chỉ huy hai cánh quân Ngự Long và Phủng Nhật thì Long Cán đã gặp từ trước, còn 4 người còn lại vì để giữ bí mật nên chưa có gặp.



Sau khi khen ngợi khích lệ sáu anh em nhà họ Trịnh Long Cán cho thu binh áp giải đám tù binh về nơi giam giữ đồng thời cho quân đúng như kế hoạch đốt lửa khói khắp thành tạo cảnh tượng giống như kinh thành vừa xảy ra một trận đại chiến mặc dù trước đó cuộc chiến không mấy gì khó khăn hoàn toàn nghiêng về một phía đồ sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK