Sau bài kiểm tra nhanh Long Cán đã cơ bản nắm được trình độ của 20 tên học sinh, nói chung ngoài Quang và Trọng thành tích vượt trội ra cũng chỉ có thêm 2 người khác là hơi hơi nổi bật so với tất cả đám người còn lại, kết quả khiến Long Cán hơi thất vọng, tuy nhiên hắn đã rút ra kinh nghiệm trong thời gian ngắn khó mà có thể để một người thành thạo một loại chứ, chính vì thế để thực hiện kế hoạch toàn dân viết chữ quốc ngữ nhất định phải đưa vào thi hành càng sớm ngày nào càng tốt ngày đấy, hắn không hi vọng mãi tới lúc mình về già mới có thể hoàn thành kế hoạch.
Chính vì vậy để thúc đẩy nhanh hơn việc học viết chữ quốc ngữ Long Cán quyết định thành lập quốc học viện là một bộ phận thuộc Quốc Tử Giám chuyện nguyên cứu dạy học viết chữ quốc ngữ do hắn biên soạn, để chính thức hoá quốc học viện Long Cán sai một tên thái giám đem giấy mực rồi ngay tại chỗ viết tờ chiếu chỉ thành lập cơ quan mới, phong cho Trần Quang là viện trưởng và Nguyễn Trọng làm phó viện trưởng chức quan là thất phẩm, những người khác cũng bị điều đến quốc học viện đầu tiên 18 người còn lại sẽ tiếp tục theo hai người Quang và Trọng học tập thêm chữ quốc ngữ tới khi nào thành thạo sẽ được phong quan chức sau, đồng thời ra lệnh cho Quang và Trọng tuyển thêm học sinh vào Quốc học viện để tiếp tục đào tạo, hắn cần thật nhiều người biết chữ quốc ngữ để nhanh chóng phổ biến toàn quốc.
Sau khi quay về hoàng cung thì trời đã tối, nằm trên giường nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngủ được hiện tại có quá nhiều việc cần hắn phải suy nghĩ từ việc cải cách hành chính, quân sự, luật pháp rồi lại thêm quốc học viện nhưng nguy hiểm nhất vẫn là chuyện tạo phản của Chiêu Linh thái hậu và Bảo Quốc Vương, tất cả những thứ đó khiến thần kinh Long Cán luôn trong tình trạng căng thẳng phải suy nghĩ, nhiều lúc quá mệt mỏi chỉ muốn buông bỏ thả mình chìm đắm trong hoan lạc hưởng thụ của bậc đế vương nhưng lý trí của hắn lại vực dậy ngay lập tức dập tắt suy nghĩ ích kỉ đó, vận mệnh dân tộc Việt Nam có thay đổi được hay không tất cả phải trông vào hắn, hắn nhất định không thể chỉ nghĩ tới bản thân được, hắn nhớ lịch sử bi thương của một dân tộc nhỏ yếu bị các dân tộc mạnh áp bức đau khổ thế nào, hắn Lý Long Cán với thân phận là vua Đại Việt quyết không để lịch sử bi thương ấy lặp lại.
Bước khỏi giường với tâm tình ngổn ngang những cảm súc có vui có buồn có lo lắng có hận thù, vui vì hắn hiện tại có thể cải biến lịch sử, buồn vì có lẽ mấy ngày nữa thôi Đại Việt lại phải rơi vào cảnh binh đao anh em ruột thịt tương tàn, hận lũ giặc phương Bắc đàn áp dân tộc ta, giết chóc đồng bào ta, coi khinh, rẻ rúm một dân tộc nhỏ yếu vốn bao đời làm chư hầu của chúng.
Khoác vội tấm áo choàng cho khỏi gió lạnh lùa vào người Long Cán đi ra ngoài sân ngước nhìn lên ánh trăng mờ ảo chả hiểu sau lúc này hắn muốn cất tiếng hát, hát thương cho dân tộc Việt anh hùng, máu đỏ da vàng không biết đã có bao nhiêu anh hùng ngã xuống để giữ gìn cái giống nòi bất khuất này, thế là hắn hát, có lẽ nếu ai đó cũng xuyên như hắn đến thế giới này thì không thể nào không biết bài hát mà Long Cán đang ca "dòng máu lạc hồng" do ca sĩ Quang Vinh trình bày thành công nhất, tuy hắn không phải cả sĩ chuyên nghiệp hát cũng không hay nhưng giọng trẻ con trong trẻo hát có vần có nhịp nghe cũng rất lọt tai hắn ca :
"Dòng máu Lạc Hồng, bốn nghìn năm
Dòng máu đỏ tươi chảy trong tim mình
Nòi giống Lạc Hồng, giống rồng tiên nguyện ôm bao đời đất mẹ
Nhịp trống hào hùng, mãi còn vang, bao lớp người đi ra nơi biên thùy
Hình bóng mẹ già, đứng đợi con, tạc vào sử sách.... hào hùng....... "
Nhịp điệu hào hùng, ý nghĩa từng câu từng chữ như khắc vào tim người nghe, một dân tộc truyền kì con rồng cháu tiên cứ thế vang lên nhẹ nhàng bay bổng trong chốn cung cấm, những người ngủ say thì không biết gì còn những người vẫn còn thức thì khi nghe lời bài hát đều không tự chủ được đắm chìm trong giai điệu bài hát nhiều người còn lẩm bẩm hát theo, nhiều người còn nhanh tay lấy giấy bút ghi lại lời bài hát họ sợ sẽ quên mất lời bài ca tuyệt vời này.
......
Thời gian trôi rất nhanh hiện tại đã là ngày 28 tháng Chạp năm Trinh Phù thứ nhất.
Theo thông lệ ngày hôm nay nhà vua sẽ ngự xe đến tế lễ ở đền Đế Thích ngoài thành Thăng Long.
Để đảm bảo an toàn cho nhà vua binh bộ thượng thư Trịnh Siêu sẽ dẫn đầu 1000 quân cấm vệ theo hầu, đúng giờ Thìn (7h - 9h sáng) đoàn người sẽ khởi hành ra khỏi hoàng cung hướng ngoài thành xuất phát.
Giờ lành đã đến Long Cán được hai tên thái giám đỡ lên xe có hai con ngựa kéo theo đoàn quân trùng điệp tiến ra khỏi hoàng cung hướng ngoài thành thẳng tiến, hai bên đường đứng kín những người dân kinh thành Thăng Long, họ chen nhau dưới sự ngăn cản của quân lính để cố ngước nhìn lấy dung nhan vị hoàng đế nhỏ tuổi truyền kì, người được cho là có thần tiên phù hộ, cũng là người sáng tác bài thơ "Cảnh khuya" đang lưu truyện rộng rãi chốn dân gian.
Có vẻ như sự cố gắng của họ đã thành hiện thực tấm vải che mành chiếc xe được vén lên, Long Cán thò đầu ra đưa tay lên vẫy chào nhân dân, điều này làm lính cận vệ sợ hết hồn không may có kẻ nào đó thiện xạ dùng cung Tên từ xa bắn thì bọn họ khó lòng mà phòng bị được, có binh sĩ tiến đến khuyên Long Cán chớ nên lộ mặt nhưng hắn khoát tay từ chối với lý do dân chúng đã mất công đứng đây để được thấy trẫm, trẫm không thể phụ lòng nhân dân được.
Thế là đám cận vệ đành chịu để mặc Long Cán muốn làm gì thì làm, trái ngược với sự lo lắng của đám quân lính, nhân dân kinh thành Thăng Long thấy được long nhan nhà vua thì rất phấn khích, hoá ra hoàng thượng còn bé như vậy, chỉ là đứa bé mà đã tài giỏi như thế sau này lớn lên tất sẽ thành bậc minh quân tài lực hiếm có, thế là cả kinh thành nhân dân tung hô câu "hoàng thượng vạn tuế" hàng vạn người cùng hô một khung cảnh thật hoành tráng, ngay cả Long Cán nhân vật chính của màn tung hô này cũng thấy không chịu nổi tâm thần cứ lầng lâng khó tả, cuối cùng phải chui vào xe che rèm lại nhằm hạn chế sự quá khích của nhân dân.
Khi tới cửa thành quân lính đã ngăn không cho nhân dân tới gần để chánh cản chở xa giá nhà vua đi qua cửa, đoàn quân thuận lợi ra khỏi thành, tuy nhiên chiến xe chở Long Cán nhân lúc mọi người không để ý một chiếc hòm được quân lính khiêng ra ngoài.
Tại một căn nhà hoang thuộc nơi hẻo lánh nhất kinh thành nơi này bình thường rất ít người qua lại vì đây tập chung chủ yếu là dân nghèo, những người lang thang không nhà cửa, cả khu vực bốc lên mùi hôi thối khó chịu của phân và nước thải của con người được xả bừa bãi khắp nơi. Long Cán nhìn hai người mặc áo giáo đứng trước mặt trầm giọng nói "bên phía Chiêu Linh thái hậu thế nào rồi? Có tin tức ghì không?
Người mặc áo giáp phía bên trái Long Cán thân cao khoảng 1m8 khôi vĩ cơ thể kết hợp với một gương mặt góc cạnh đôi mắt sắc lém như chim ưng hai bộ râu quai nón kéo dài tầm hàm cất tiếng ồm ồm nói "thưa! Đúng như bệ hạ dự tính quân đội của Phan Vĩnh đã mai phục tại con đường đi tới đền Đế Thích từ 3 cảnh giờ trước, theo thám báo gửi tin về ước chừng quân số lên tới 3000 quân"
"Thế còn Tô Biển thì sao? Có theo như kế hoạch của chúng ta không?" - Long Cán hỏi tiếp.
Người mặc áo giáp còn lại bên phải Long Cán tuy thân thể nhỏ hơn người trước nhưng so với dân chúng thì vẫn cao hơn một chút ước chừng cao tầm hơn 1m7 khuôn mặt tuấn tú mắt sáng như sao mũi cao gương mặt chuẩn soái ca theo tiêu chí của chị em phụ nữ chắp tay thưa "theo mật thám cho hay, lão Cường đang dẫn một đoàn người tầm 3000 người áp giải vài chục xe vật liệu hướng kinh thành đi tới, có lẽ đó chính là đám quân Tô Biển giả dạng người áp giải xe hàng muốn trà trộn vào trong thành"
Hai người này chính là em trai của binh bộ thượng thư Trịnh Siêu, người to lớn có râu quai nón tên là Trịnh Lực lão nhị thái uý chỉ huy cánh quân Ngự Long, người nhỏ hơn đẹp trai chính là Trịnh Tuấn lão tam thái uý chỉ huy quân Phủng Nhật. Hiện nay chỉ có bên quân đội tạm thời vẫn chưa thể tiến hành cải cách vì vấp phải một số sự phản đối của tướng lĩnh nên tạm thời các cấp, chức quan bên quân đội vẫn giữ nguyên không thay đổi.
Hiện tại tất cả mọi việc đều diễn ra như hắn dự đoán, chưa có việc nào nằm ngoài tầm khống chế, nếu cứ diễn ra đúng theo kế hoạch hắn tin chắc sẽ giành thằng lợi một cách ít đổ máu nhất.
Hài lòng gật đầu Long Cán nói "rất tốt, chúng ta có 7 cánh quân với tổng quân số là 16 nghìn trừ 1 nghìn ở ngoài thành làm kế dụ địch còn lại 15 nghìn tất cả đều ẩn nấp trong thành, lần này trẫm không tin bọn phản tặc có thể gây nổi sóng gió gì, 4 cánh quân còn lại có động tĩnh gì không?"
Lão tam Trịnh Tuấn thưa "4 cánh quân còn lại có vẻ muốn đứng ngoài việc này, chỉ huy bốn cánh quân này mấy ngày nay cáo bệnh không ra khỏi doanh trại tiếp ai, e rằng họ muốn đợi xem kết quả ai thắng sẽ nghả theo bên ấy"
Long Cán cười lạnh "thật là lũ vô ơn, ăn lộc của trẫm mà vẫn hai lòng, những kẻ này không đáng tin, hãy cho người theo dõi sát sao bọn họ nếu có động tĩnh ngay lập tức phái quân chặn đánh ngay không để chúng tiến nhập kinh thành"
"Rõ" cả hai vị tướng cùng thưa, rồi nhận lệnh của Long Cán rời đi ngôi nhà hoang.
Long Cán thấy hai người đi liền cho người gọi tướng trấn thủ của thành lại phân phó "tý nữa khi lão cường đến người ngay lập tức tách toàn bộ quân chúng khỏi xe hàng với lý do là kiểm tra, tuy nhiên đừng có bất cứ hành động gì cả, lúc đấy chắc chắn lão sẽ đưa cho người một khoản tiền hối lộ để không phải bị kiểm tra, người hãy giả vờ nhận lấy rồi nhân lúc chúng không để ý dùng các xe hàng chúng ta chuẩn bị sẵn ở cổng thành phối hợp với nội gián ta ở trong quân địch đánh cháo các xe hàng có chở vũ khí, nhớ làm cẩn thận không được sai sót để kẻ dịch phát hiện ra, làm tốt sẽ có thưởng"
Tướng thủ thành cúi người thưa "vâng vi thần sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ bệ hạ giao phó, xin bệ hắn yên tâm."
"Tốt lắm, đi đi" - Long Cán vẫy tay cho hắn lui.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK