Dương Cẩn lúc này, trên mặt toàn là sự tức giận.
Chuyến đi đến Giang Châu lần này, không chỉ có một mình anh, còn có cả Vương Ngạn Quân và Dương Liễu, cùng với các giám đốc điều hành khác trong công ty.
Sở dĩ gia đình cử một đội hình mạnh mẽ như vậy chính là muốn mở rộng thị trường Giang Châu.
Mà mọi vấn đề ở Giang Châu đều do anh ta chịu trách nhiệm.
Ngay cả anh ta, cũng phải cúi nhường trước Dương Chấn sau khi biết thân phận không tầm thường của anh đêm qua.
Huống hồ là Vương Ngạn Quân, một thằng ở rể trong nhà họ Dương.
Vương Ngạn Quân nghe xong câu nói của Dương Cẩn, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ: “Chuyện này không thể nào! Tuyệt đối không thể là anh ta! Anh ta chỉ là một thằng rể vô dụng, sao có thể để ông nội đích thân gọi điện được chứ?”
Dương Cẩn hiểu được hàm ý trong câu nói của Vương Ngạn Quân, lập tức nắm lấy cổ áo anh ta, rít lên một tiếng: “Rốt cuộc cậu đã đắc tội với ai rồi?”
Trong ánh mắt Vương Ngạn Quân hiện lên vẻ sợ hãi, không dám đắc tội với Dương Cẩn, vội vàng nói: “Anh, em thật sự không đắc tội với ai cả, chỉ là một thằng con rể phế vật của gia đình nhỏ thôi.”
“Bốp!”
Dương Cẩn lại tát cho anh ta một cái tát: “Cậu có tư cách gì để nói người khác là phế vật? Tôi thấy cậu mới là phế vật đấy! Người mà cậu nhắc tới, bây giờ đang ở đâu?”
Dương Cẩn mặc dù không dám chắc phế vật mà Vương Ngạn Quân nhắc tới có phải người tai to mặt lớn nào không, nhưng anh ta biết rằng, trong trường hợp này, dù có phải hay không anh ta cũng phải đích thân xác nhận.
Ông nội là người đứng đầu nhà họ Dương, có thể khiến ông nội ra mặt đích thân gọi điện thoại, còn khiến anh ta bị ăn chửi, điều này chứng tỏ, Vương Ngạn Quân nhất định đã xúc phạm đến người có máu mặt.
Vương Ngạn Quân không dám che giấu, chỉ vào tập đoàn Nhạn Chấn và nói: “Anh ta vào trong công ty rồi.”
Lúc đó, trong tập đoàn Nhạn Chấn.
Tần Yên chờ Dương Chấn với vẻ mặt lo lắng, cô lo lắng cho Dương Chấn, sợ rằng anh không thể kiềm chế được mà ra tay tàn nhẫn với Vương Ngạn Quân, lúc ấy mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Về phần Vương Ngạn Quân, năm đó lúc cô đã tận mắt nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác thân mật ra vào khách sạn, cô gần như đã không còn cảm xúc nữa rồi.
Sau khi biết tin anh ta kết hôn, cô càng không còn bất cứ cảm giác gì với anh ta nữa rồi.
“Anh rể, anh không làm gì anh ta đấy chứ?”
Chính vào lúc cô đang lo lắng, Dương Chấn đột nhiên bước vào, Tần Yên vội vàng chạy tới chỗ anh.
Dương Chấn nhìn cô có chút kỳ lạ: “Em sợ anh làm anh ta bị thương sao?”
Tần Yên vội vàng lắc đầu: “Em chỉ sợ anh ra tay tàn nhẫn quá, sợ anh gặp chuyện.”
Dương Chấn đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là lo cho mình, cười rồi lắc lắc đầu: “Yên tâm được rồi, anh chỉ muốn cảnh cáo cậu ta vài câu thôi, chắc sau này không dám làm phiền em nữa đâu.”
Vì để giải quyết chuyện này, anh đã phải trực tiếp cảnh cáo người đứng đầu của nhà họ Dương ở Châu Thành, nếu Vương Ngạn Quân vẫn còn dám quấy nhiễu Tần Yên, không cần anh phải ra tay, nhà họ Dương cũng sẽ không tha cho Vương Ngạn Quân.
“Anh rể, sao anh lại đến đây?” Sau khi xác nhận Dương Chấn không có chuyện gì, Tần Yên hoài nghi hỏi.
Lần trước ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, cô đã nhìn thấy dáng vẻ vô cùng cung kính của Lạc Khải và Tô Thanh Sơn với Dương Chấn, nhưng cô cũng sẽ không liên hệ Dương Chấn với tập đoàn Nhạn Chấn.
Dương Chấn nói: “Tôi tìm Lạc tổng bàn chút chuyện.”
Trong lòng Tần Yên càng khó hiểu hơn: “Anh với Lạc tổng quen nhau sao?”
“Trước đây anh đã từng cứu mạng anh ta một cách rất tình cờ, quan hệ cũng không tệ, nếu như công ty em gặp phiền phức gì, có thể tìm anh Lạc nhờ giúp, anh ấy sẽ nể mặt anh.” Dương Chấn cười nói.
Tần Yên chợt hiểu ra: “Chẳng trách Lạc tổng lại khách khí với anh đến vậy, hóa ra là nể tình quan hệ với anh! Nói như vậy, e còn được hưởng chút hào quang của anh rồi!”
“Lời cảm ơn chắc không cần nói đâu, đợi em được phát lương, lúc đó nhớ mời anh một bữa thật ngon nhé.” Dương Chấn vừa nói vừa vẫy tay với Tần Yên rồi rời đi.
Khóe miệng Tần Yên khẽ cong lên, kiêu ngạo nói: “Hừ! Anh là anh rể em, em cảm ơn anh chẳng khác nào anh em mình là người xa lạ? Cho dù là một bữa thịnh soạn thì cũng là anh mời em.”
Dương Chấn hiếm khi đến tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng mỗi lần đến đều tìm Lạc Khải bàn chuyện.
“Chủ tịch, anh tìm tôi, nhất định là có chuyện gì muốn giao phó đúng không?” Lạc Khải thận trọng nói.
Dương Chấn nhìn anh với vẻ thích thú: “Anh có vẻ rất sợ tôi?”
Lạc Khải cũng không chút giấu giếm: “Anh là lãnh đạo của tôi, đương nhiên phải sợ anh rồi.”
Dương Chấn cười cười: “Yên tâm, tôi không ăn thịt ai đâu, chỉ cần anh trung thành với tôi, tôi chắc chắn không đối xử tệ với anh.”
Sau khi trêu chọc Lạc Khải, Dương Chấn lấy lại sự nghiêm nghị, đột nhiên anh nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây tôi đã dặn dò với anh, không cho phép bất kỳ nhà họ Dương nào ở Châu Thành kinh doanh ở Giang Châu, nhưng tôi nghe nói, đoàn đội nhà họ Dương đã tìm được một vài đối tác hợp tác ở Giang Châu?”
Không phải Dương Chấn keo kiệt, nhưng có một số việc mà anh phải đề phòng.
Trước kia là Dương Cẩn dám đánh chủ ý Tần Nhã, bây giờ một tên ở rể của nhà họ Dương cũng muốn nhắm vào Tần Yên, điều đó khiến Dương Chấn hạ quyết tâm, đuổi tận gốc rễ nhà họ Dương ra hỏi Giang Châu.
Lạc Khải nở một nụ cười đau khổ: “Chủ tịch, không phải là tôi không làm theo chỉ đạo của anh, mà là địa vị của tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu rất xấu hổ, nghe tên thì khá dọa người, nhưng trong mắt những những quyền thế đứng đầu Giang Châu, chẳng qua chỉ là một chi nhánh nhỏ lẻ, không khiến người khác e sợ.”
Dương Chấn nghe xong, đột nhiên rơi vào trầm tư.
Vốn tưởng rằng mượn cái danh hiệu gia tộc Vũ Văn, có thể thống trị toàn bộ huyết mạch kinh tế ở Giang Châu, nhưng hiện tại xem ra anh đã quá lạc quan rồi.
Đúng như những gì Lạc Khải nói, ở Giang Châu, tập đoàn Nhạn Chấn chỉ là một chi nhánh nhỏ bé.
“Xem ra chúng ta quá khiêm tốn rồi.” Hai mắt Dương Chấn hơi híp lại.
“Chủ tịch, có lời này không biết có nên nói ra hay không.” Lạc Khải do dự một chút, đột nhiên mở lời.
“Nói đi!” Dương Chấn cau mày.
Lạc Khải trầm giọng nói: “Tuy gia tộc Vũ Văn đã trả lại tập đoàn Nhạn Chấn cho anh, nhưng trên thực tế, người đứng đầu tập đoàn Nhạn Chấn vẫn là người của gia tộc Vũ Văn. Bây giờ chi nhánh Giang Châu, giống như một cá thể đơn độc vậy.”
Nói xong, Lạc Khải thận trọng nhìn sang Dương Chấn.
Thấy anh không có vẻ gì tức giận, mới tiếp tục nói: “Đây cũng là nguyên nhân chính khiến những người giàu có quyền lực hàng đầu ở Giang Châu không coi trọng chi nhánh của chúng ta.
“Cậu nói không sai.”
Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh, anh sớm đã biết chuyện này từ khi gia tộc Vũ Văn giao cho anh vị trí chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn.
Mặc dù tập đoàn Nhạn Chấn là do mẹ anh một tay thành lập, nhưng trong mắt nhiều người của gia tộc Vũ Văn, đây là tài sản chung của gia tộc, nhiều người trong số họ thậm chí còn là giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Nhạn Chấn.
Nghĩ cũng có thể hiểu được, nếu Dương Chấn muốn nắm giữ toàn bộ tập đoàn, anh sẽ phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn.
“Yên tâm đi, bây giờ chưa phải lúc, sẽ có một ngày, tất cả mọi thứ mà gia tộc Vũ Văn nợ tôi, tôi sẽ tự tay giành lại.” Khẩu khí của Dương Chấn đội nhiên mạnh mẽ hơn, trong ánh mắt anh gần như lóe lên một tia sắc bén.
Nghe xong những lời này, tim Lạc Khải đập lên dữ dội.
Gia tộc Vũ Văn ở Thủ Đô là một trong tám gia tộc quyền lực nhất ở Cửu Châu này.
Chính vào lúc này, điện thoại trong phòng Lạc Khải đột nhiên đổ chuông.
“Cái gì? Người của nhà họ Dương ở Châu Thành? Không gặp! Bảo bọn họ cút đi!”
Lạc Khải nghe thấy người nhà họ Dương muốn gặp anh, bị dọa đến mức suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại, vừa rồi Dương Chấn hỏi anh về nhà họ Dương, kết quả người nhà họ Dương liền tìm đến đây rồi.
“Đợi đã!”
Dương Chấn đột nhiên nói: “Cho họ vào đi!”
Chuyến đi đến Giang Châu lần này, không chỉ có một mình anh, còn có cả Vương Ngạn Quân và Dương Liễu, cùng với các giám đốc điều hành khác trong công ty.
Sở dĩ gia đình cử một đội hình mạnh mẽ như vậy chính là muốn mở rộng thị trường Giang Châu.
Mà mọi vấn đề ở Giang Châu đều do anh ta chịu trách nhiệm.
Ngay cả anh ta, cũng phải cúi nhường trước Dương Chấn sau khi biết thân phận không tầm thường của anh đêm qua.
Huống hồ là Vương Ngạn Quân, một thằng ở rể trong nhà họ Dương.
Vương Ngạn Quân nghe xong câu nói của Dương Cẩn, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ: “Chuyện này không thể nào! Tuyệt đối không thể là anh ta! Anh ta chỉ là một thằng rể vô dụng, sao có thể để ông nội đích thân gọi điện được chứ?”
Dương Cẩn hiểu được hàm ý trong câu nói của Vương Ngạn Quân, lập tức nắm lấy cổ áo anh ta, rít lên một tiếng: “Rốt cuộc cậu đã đắc tội với ai rồi?”
Trong ánh mắt Vương Ngạn Quân hiện lên vẻ sợ hãi, không dám đắc tội với Dương Cẩn, vội vàng nói: “Anh, em thật sự không đắc tội với ai cả, chỉ là một thằng con rể phế vật của gia đình nhỏ thôi.”
“Bốp!”
Dương Cẩn lại tát cho anh ta một cái tát: “Cậu có tư cách gì để nói người khác là phế vật? Tôi thấy cậu mới là phế vật đấy! Người mà cậu nhắc tới, bây giờ đang ở đâu?”
Dương Cẩn mặc dù không dám chắc phế vật mà Vương Ngạn Quân nhắc tới có phải người tai to mặt lớn nào không, nhưng anh ta biết rằng, trong trường hợp này, dù có phải hay không anh ta cũng phải đích thân xác nhận.
Ông nội là người đứng đầu nhà họ Dương, có thể khiến ông nội ra mặt đích thân gọi điện thoại, còn khiến anh ta bị ăn chửi, điều này chứng tỏ, Vương Ngạn Quân nhất định đã xúc phạm đến người có máu mặt.
Vương Ngạn Quân không dám che giấu, chỉ vào tập đoàn Nhạn Chấn và nói: “Anh ta vào trong công ty rồi.”
Lúc đó, trong tập đoàn Nhạn Chấn.
Tần Yên chờ Dương Chấn với vẻ mặt lo lắng, cô lo lắng cho Dương Chấn, sợ rằng anh không thể kiềm chế được mà ra tay tàn nhẫn với Vương Ngạn Quân, lúc ấy mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Về phần Vương Ngạn Quân, năm đó lúc cô đã tận mắt nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác thân mật ra vào khách sạn, cô gần như đã không còn cảm xúc nữa rồi.
Sau khi biết tin anh ta kết hôn, cô càng không còn bất cứ cảm giác gì với anh ta nữa rồi.
“Anh rể, anh không làm gì anh ta đấy chứ?”
Chính vào lúc cô đang lo lắng, Dương Chấn đột nhiên bước vào, Tần Yên vội vàng chạy tới chỗ anh.
Dương Chấn nhìn cô có chút kỳ lạ: “Em sợ anh làm anh ta bị thương sao?”
Tần Yên vội vàng lắc đầu: “Em chỉ sợ anh ra tay tàn nhẫn quá, sợ anh gặp chuyện.”
Dương Chấn đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là lo cho mình, cười rồi lắc lắc đầu: “Yên tâm được rồi, anh chỉ muốn cảnh cáo cậu ta vài câu thôi, chắc sau này không dám làm phiền em nữa đâu.”
Vì để giải quyết chuyện này, anh đã phải trực tiếp cảnh cáo người đứng đầu của nhà họ Dương ở Châu Thành, nếu Vương Ngạn Quân vẫn còn dám quấy nhiễu Tần Yên, không cần anh phải ra tay, nhà họ Dương cũng sẽ không tha cho Vương Ngạn Quân.
“Anh rể, sao anh lại đến đây?” Sau khi xác nhận Dương Chấn không có chuyện gì, Tần Yên hoài nghi hỏi.
Lần trước ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, cô đã nhìn thấy dáng vẻ vô cùng cung kính của Lạc Khải và Tô Thanh Sơn với Dương Chấn, nhưng cô cũng sẽ không liên hệ Dương Chấn với tập đoàn Nhạn Chấn.
Dương Chấn nói: “Tôi tìm Lạc tổng bàn chút chuyện.”
Trong lòng Tần Yên càng khó hiểu hơn: “Anh với Lạc tổng quen nhau sao?”
“Trước đây anh đã từng cứu mạng anh ta một cách rất tình cờ, quan hệ cũng không tệ, nếu như công ty em gặp phiền phức gì, có thể tìm anh Lạc nhờ giúp, anh ấy sẽ nể mặt anh.” Dương Chấn cười nói.
Tần Yên chợt hiểu ra: “Chẳng trách Lạc tổng lại khách khí với anh đến vậy, hóa ra là nể tình quan hệ với anh! Nói như vậy, e còn được hưởng chút hào quang của anh rồi!”
“Lời cảm ơn chắc không cần nói đâu, đợi em được phát lương, lúc đó nhớ mời anh một bữa thật ngon nhé.” Dương Chấn vừa nói vừa vẫy tay với Tần Yên rồi rời đi.
Khóe miệng Tần Yên khẽ cong lên, kiêu ngạo nói: “Hừ! Anh là anh rể em, em cảm ơn anh chẳng khác nào anh em mình là người xa lạ? Cho dù là một bữa thịnh soạn thì cũng là anh mời em.”
Dương Chấn hiếm khi đến tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng mỗi lần đến đều tìm Lạc Khải bàn chuyện.
“Chủ tịch, anh tìm tôi, nhất định là có chuyện gì muốn giao phó đúng không?” Lạc Khải thận trọng nói.
Dương Chấn nhìn anh với vẻ thích thú: “Anh có vẻ rất sợ tôi?”
Lạc Khải cũng không chút giấu giếm: “Anh là lãnh đạo của tôi, đương nhiên phải sợ anh rồi.”
Dương Chấn cười cười: “Yên tâm, tôi không ăn thịt ai đâu, chỉ cần anh trung thành với tôi, tôi chắc chắn không đối xử tệ với anh.”
Sau khi trêu chọc Lạc Khải, Dương Chấn lấy lại sự nghiêm nghị, đột nhiên anh nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây tôi đã dặn dò với anh, không cho phép bất kỳ nhà họ Dương nào ở Châu Thành kinh doanh ở Giang Châu, nhưng tôi nghe nói, đoàn đội nhà họ Dương đã tìm được một vài đối tác hợp tác ở Giang Châu?”
Không phải Dương Chấn keo kiệt, nhưng có một số việc mà anh phải đề phòng.
Trước kia là Dương Cẩn dám đánh chủ ý Tần Nhã, bây giờ một tên ở rể của nhà họ Dương cũng muốn nhắm vào Tần Yên, điều đó khiến Dương Chấn hạ quyết tâm, đuổi tận gốc rễ nhà họ Dương ra hỏi Giang Châu.
Lạc Khải nở một nụ cười đau khổ: “Chủ tịch, không phải là tôi không làm theo chỉ đạo của anh, mà là địa vị của tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu rất xấu hổ, nghe tên thì khá dọa người, nhưng trong mắt những những quyền thế đứng đầu Giang Châu, chẳng qua chỉ là một chi nhánh nhỏ lẻ, không khiến người khác e sợ.”
Dương Chấn nghe xong, đột nhiên rơi vào trầm tư.
Vốn tưởng rằng mượn cái danh hiệu gia tộc Vũ Văn, có thể thống trị toàn bộ huyết mạch kinh tế ở Giang Châu, nhưng hiện tại xem ra anh đã quá lạc quan rồi.
Đúng như những gì Lạc Khải nói, ở Giang Châu, tập đoàn Nhạn Chấn chỉ là một chi nhánh nhỏ bé.
“Xem ra chúng ta quá khiêm tốn rồi.” Hai mắt Dương Chấn hơi híp lại.
“Chủ tịch, có lời này không biết có nên nói ra hay không.” Lạc Khải do dự một chút, đột nhiên mở lời.
“Nói đi!” Dương Chấn cau mày.
Lạc Khải trầm giọng nói: “Tuy gia tộc Vũ Văn đã trả lại tập đoàn Nhạn Chấn cho anh, nhưng trên thực tế, người đứng đầu tập đoàn Nhạn Chấn vẫn là người của gia tộc Vũ Văn. Bây giờ chi nhánh Giang Châu, giống như một cá thể đơn độc vậy.”
Nói xong, Lạc Khải thận trọng nhìn sang Dương Chấn.
Thấy anh không có vẻ gì tức giận, mới tiếp tục nói: “Đây cũng là nguyên nhân chính khiến những người giàu có quyền lực hàng đầu ở Giang Châu không coi trọng chi nhánh của chúng ta.
“Cậu nói không sai.”
Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh, anh sớm đã biết chuyện này từ khi gia tộc Vũ Văn giao cho anh vị trí chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn.
Mặc dù tập đoàn Nhạn Chấn là do mẹ anh một tay thành lập, nhưng trong mắt nhiều người của gia tộc Vũ Văn, đây là tài sản chung của gia tộc, nhiều người trong số họ thậm chí còn là giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Nhạn Chấn.
Nghĩ cũng có thể hiểu được, nếu Dương Chấn muốn nắm giữ toàn bộ tập đoàn, anh sẽ phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn.
“Yên tâm đi, bây giờ chưa phải lúc, sẽ có một ngày, tất cả mọi thứ mà gia tộc Vũ Văn nợ tôi, tôi sẽ tự tay giành lại.” Khẩu khí của Dương Chấn đội nhiên mạnh mẽ hơn, trong ánh mắt anh gần như lóe lên một tia sắc bén.
Nghe xong những lời này, tim Lạc Khải đập lên dữ dội.
Gia tộc Vũ Văn ở Thủ Đô là một trong tám gia tộc quyền lực nhất ở Cửu Châu này.
Chính vào lúc này, điện thoại trong phòng Lạc Khải đột nhiên đổ chuông.
“Cái gì? Người của nhà họ Dương ở Châu Thành? Không gặp! Bảo bọn họ cút đi!”
Lạc Khải nghe thấy người nhà họ Dương muốn gặp anh, bị dọa đến mức suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại, vừa rồi Dương Chấn hỏi anh về nhà họ Dương, kết quả người nhà họ Dương liền tìm đến đây rồi.
“Đợi đã!”
Dương Chấn đột nhiên nói: “Cho họ vào đi!”