Chương 3756
Vào lúc này, khắp sân bay quốc tế Trung Châu tràn ngập tiếng chào tứ trưởng lão.
Mọi người kích động nhìn về phía hai thanh niên vừa bước ra khỏi đám đông.
Dương Chấn và Mã Siêu vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong số mấy ông lớn đứng hàng đầu, cũng không có mấy người biết Dương Chấn, lúc này rất nhiều người đều không biết rốt cuộc ai mới là tứ trưởng lão.
Diệp Chiến Quốc chủ động bước đến chỗ một chiếc ô tô treo biển của chiến vực, cung kính mở cửa.
Lúc này Dương Chấn và Mã Siêu bước tới, Dương Chấn khẽ gật đầu với Diệp Chiến Quốc rồi ngồi vào hàng ghế sau.
Mãi đến khi lên xe, Dương Chấn mới nhìn Diệp Chiến Quốc đang ngồi ở ghế phụ, nói: “Thống lĩnh Diệp có lòng rồi!”
Diệp Chiến Quốc vô cùng kích động, cung kính nói: “Đây là điều nên làm! Tứ trưởng lão đến Trung Châu là phúc của Trung Châu chúng tôi!”
Với tư cách là chỉ huy cao nhất của chiến vực Trung Châu, đương nhiên Diệp Chiến Quốc sẽ biết rõ về Dương Chấn.
Khi Dương Chấn còn là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, anh đã là cao thủ hàng đầu có thể trấn giữ một biên giới, giờ anh lại trở thành tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, cho dù là thân phận hay thực lực thì đều không có gì phải nghi ngờ.
Diệp Chiến Quốc vốn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, sau khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ tan vỡ, trong thế giới mới có linh khí tăng vọt, ông ta nhanh chóng đột phá Thiên Cảnh.
Tuy giờ ông ta đã là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ khi ở trước mặt Dương Chấn.
Ông ta hiểu thực lực của Dương Chấn đã vượt xa ông ta.
Đừng nói là Dương Chấn, ngay cả Mã Siêu bên cạnh Dương Chấn cũng khiến Diệp Chiến Quốc cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Lúc này, Diệp Chiến Quốc vô cùng chấn động, từ khi nào Chiêu Châu có nhiều yêu nghiệt thế?
Hồi trước Dương Chấn là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, được gọi là Dương Bất Bại, mình anh có thể chống lại nửa quốc gia, thực lực mạnh hơn ông ta cũng thôi, nhưng tại sao thanh niên bên cạnh Dương Chấn cũng mạnh đến thế?
Tại sân bay quốc tế Trung Châu.
Hạ Lâm nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, hỏi Cố Tư Tư bên cạnh: “Chị Tư Tư, sao em lại có cảm giác bóng lưng của hai thanh niên kia hơi quen quen thế?”
Cố Tư Tư cũng cảm thấy hai bóng lưng kia hơi quen, bóng dáng Dương Chấn bỗng xuất hiện trong đầu cô ta, nhưng cô ta nhanh chóng lắc đầu: “Không thể là anh ta được!”
Hạ Lâm ngờ vực hỏi: “Chị Tư Tư, chị nói gì thế?”
Cố Tư Tư lắc đầu, nói: “Không có gì! Phía trước toàn người của chiến vực, chúng ta đứng xa quá, không nhìn rõ mặt tứ trưởng lão”.
Cô ta cảm thấy hơi mất mát.
Hồi nãy khi nghe chú Hà nói tứ trưởng lão rất trẻ, cô ta cũng hơi mong chờ, nếu cô ta được tứ trưởng lão nhìn trúng thì tốt biết bao?