Mục lục
Ác Ma Chiến Thần - Dương Chấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói đó vừa dứt lời, hơi thở võ thuật kinh khủng kia cũng biến mất.

Lúc này cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn mới dám thở mạnh, mồ hôi lạnh làm quần áo họ ướt sũng.

“Hoàng Chủ!”

Vài cao thủ Thần Cảnh tiến lên bên cạnh Đoàn Hoàng.

Thần y đã lấy hai viên thuốc chữa trị của Đoàn Hoàng vội vàng lấy một viên ra đút cho Đoàn Hoàng.

Đoàn Hoàng bình tĩnh khoảng mười phút mới thấy thoải mái hơn được chút, lòng lại thầm khen công dụng của thuốc thật mạnh.

“Phụ hoàng, người có sao không?”

Đoàn Vô Hằng lo lắng hỏi.

Những người khác cũng sốt sắng, Đoàn Hoàng là linh hồn của Hoàng tộc họ Đoàn, nếu Vũ Vũ Lan làm ông ta bị thương nặng, ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật thì đó sẽ là tai hoạ của cả Hoàng tộc họ Đoàn.

Đoàn Hoàng lắc đầu: “Không sao, bố có thể hồi phục trong vòng ba ngày”.

Sau khi về phòng, mắt lão ta sáng lên, nói: “Bà vẫn mềm lòng như lúc trước”.

Lão ta rất rõ Vũ Vũ Lan là người thế nào, cũng vì thế nên ban nãy khi đối diện với Vũ Vũ Lan, lão ta mới không để lộ ra chút sát khí nào.

Nếu không, với sự điên cuồng của Vũ Vũ Lan, chắc chắn sẽ giết lão ta, thậm chí còn tiêu diệt của Hoàng tộc họ Đoàn.

Hiển nhiên khổ nhục kế của mình đã có hiệu quả.

Dù sao Vũ Vũ Lan cũng là người phụ nữ lão ta yêu nhất, lúc này lão ta thấy hơi lo lắng.

Nếu chỉ là Dương Thanh thì lão ta không cần phải lo lắng chuyện gì nhưng điều lão ta sợ là gia tộc Cổ Võ đứng sau lưng Dương Thanh.

Nếu Vũ Vũ Lan dám ra tay giết Dương Thanh, sợ rằng gia tộc Cổ Võ sau lưng Dương Thanh sẽ ra mặt nhỉ?

“Phụ hoàng, người yên tâm đi, thực lực của Vũ Vũ Lan đã đến cảnh giới Siêu Phàm Tam Cảnh, dù sau lưng Dương Thanh có cao thủ gia tộc Cổ Võ âm thầm bảo vệ thật thì nếu họ muốn giết Vũ Vũ Lan, đó cũng là chuyện không thể nào”.

Đoàn Vô Hằng nhận ra sự lo lắng của Đoàn Hoàng, ông ta an ủi.

“Mong là vậy!”

Đoàn Hoàng thở dài.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã dẫn Đoàn Vô Nhai, Đoàn Ngữ Yên và Độc Du về Yến Đô.

“Sau này các người ở đây đi!”

Trong một biệt thự gần dinh thự Vân Phong, Dương Thanh dẫn mọi người vào một căn biệt thự độc lập, anh nói.

Trước khi đến đây, anh đã dặn Lạc Bân mua căn biệt thự này.

“Làm phiền cậu Thanh quá!”

Đoàn Vô Nhai cảm ơn.

Dương Thanh lắc đầu, ngay sau đó lo lắng nói: “Tôi giết Đoàn Vô Viêm, chắc chắn Vũ Vũ Lan sẽ tìm tôi báo thù. Nếu tôi gặp chuyện gì ngoài ý muốn, mong các ông hãy giúp tôi bảo vệ người nhà”.

“Cậu Thanh, cậu yên tâm đi, nếu có ngày đó thật thì tôi sẽ bảo vệ người nhà của cậu thật tốt”.

Đoàn Vô Nhai nghiêm túc nói, ngay sau đó lại nói: “Nhưng cậu cũng đừng lo lắng quá, dù sao Vũ Vũ Lan cũng là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ. Nếu bà ta muốn nhập thế, sợ là sẽ khó”.

“Tôi nghe nói, bình thường một vài gia tộc võ thuật chân chính sẽ không cho phép cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhập thế”.

“Có thể nói, một khi cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhập thế, trên một phương diện nào đó, họ đã phá vỡ quy tắc nên các gia tộc lớn đã quy định với nhau như vậy”.

Dương Thanh gật đầu: “Mong là vậy”.

Bây giờ điều anh lo nhất là Vũ Vũ Lan sẽ đến Yến đô. Nếu chỉ có mình anh thì anh chẳng sợ gì cả, cùng lắm là chạy thôi.

Với thiên phú võ thuật của anh, tin rằng không bao lâu sau anh có thể bắt kịp cảnh giới võ thuật của Vũ Vũ Lan.

Nhưng bây giờ người nhà của anh đều ở chung với anh.

Một khi Vũ Vũ Lan mà nhắm vào anh thì người nhà cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Thân là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh rất rõ sự lớn mạnh của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Đoàn Vô Nhai vang lên, lấy ra xem thì mặt ông ta hơi cứng đờ: “Là phụ hoàng của tôi!”

Nói xong ông ta bấm nút loa.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Vô Nhai, nói với cậu Thanh là Vũ Vũ Lan đã đến Hoàng tộc họ Đoàn rồi, mới đi xong, khụ khụ khụ…”

Vừa dứt lời, lão ta bắt đầu ho khù khụ.

“Phụ hoàng!”

Đoàn Vô Nhai tái mét, lo lắng hỏi: “Phụ hoàng, bà ta đánh bố à?”

Đoàn Hoàng trầm giọng nói: “Bà ấy rất mạnh, bố còn chẳng chịu nổi một chiêu của bà ấy, cũng may là bà ấy chỉ đánh bố bị thương chứ không ra tay với các cao thủ khác của Hoàng tộc họ Đoàn”.

“Bà ấy rất tức giận về cái chết của Vô Viêm nên có lẽ sẽ đến Yến Đô tìm cậu Thanh, mọi người phải chuẩn bị trước”.

Sau khi cúp máy, mọi người im lặng.

Sắc mặt Dương Thanh không được thoải mái lắm, đúng là sợ gì gặp nấy.

Với thực lực bây giờ của anh, dù có dốc hết sức thì cũng không phải là đối thủ của Vũ Vũ Lan.

Quan trọng nhất là, Vũ Vũ Lan mà đến rồi thì có buông tha cho những người khác không?

“Anh Thanh, xin lỗi! Tại em hết, nếu không phải vì muốn cứu em thì anh đã không giết Đoàn Vô Viêm”.

Đoàn Ngữ Yên chợt nghẹn ngào, gương mặt xinh đẹp cực kỳ áy náy.

Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến em, dù không có em thì anh vẫn sẽ giết Đoàn Vô Viêm”.

Không phải anh đang an ủi Đoàn Ngữ Yên mà trong tình huống đó, chỉ khi Đoàn Vô Viêm chết thì Đoàn Vô Nhai mới có cơ hội lên chức.

Vốn dĩ Dương Thanh định giúp Đoàn Vô Nhai thăng tiến.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi rồi, Hoàng tộc họ Đoàn sẽ không xem mình là kẻ thù nữa. Bên cạnh anh có cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như Đoàn Vô Nhai và Thần Cảnh hậu kỳ như Độc Du.

Có điều kẻ thù phải đối mặt quá mạnh làm anh không biết phải đối phó thế nào.

“Cậu Thanh, tôi có một ý kiến”.

Đúng lúc này, Đoàn Vô Nhai chợt nói.

Dương Thanh nhìn ông ta: “Ông nói đi!”

“Bây giờ điều cậu Thanh lo nhất là Vũ Vũ Lan sẽ làm hại người nhà của cậu. Nếu có thể bảo vệ sự an toàn của người nhà cậu thì cậu sẽ không còn phải lo nhiều thế nữa”.

Đoàn Vô Nhai nói.

Dương Thanh gật đầu: “Chẳng lẽ ông định đưa hết bạn bè người thân của tôi đi?”

Đoàn Vô Nhai lắc đầu: “Chuyện này không thực tế, Vũ Vũ Lan đã rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn, chẳng bao lâu nữa sẽ đến Yến Đô ngay thôi. Bây giờ nếu dời bạn bè người thân của cậu Thanh đi, chưa nói đến việc có kịp hay không, dù kịp đi chăng nữa thì liệu họ có đồng ý đi không?”

“Ý kiến của tôi là Vũ Vũ Lan đến Yến Đô thì đương nhiên sẽ đến sân bay Yến Đô. Cậu Thanh chỉ cần dẫn theo cao thủ bao vây sân bay. Vũ Vũ Lan mà đến thì với tính tình điên cuồng của bà ta, chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện”.

Nói đến đây, Đoàn Vô Nhai không nói tiếp nữa.

Dương Thanh lại lắc đầu: “Bà ta là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, trừ phi là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, những người khác mà đi thì chỉ có con đường chết!”

Anh tự biết mình không phải là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.

Còn về các cao thủ khác, cùng lắm là Thần Cảnh đỉnh phong, trước mặt Vũ Vũ Lan, họ sẽ bị đánh bại trong vòng một giây.

“Ngoài ra còn một cách nữa!”

Sau khi Đoàn Vô Nhai im lặng một lúc, mặt trông dữ tợn nói: “Chỉ cần chặn bà ta ngoài Yến Đô thì cũng đủ thời gian đưa người nhà của cậu đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK