Chương 3246
“Đừng quên, bên cạnh chúng ta có Phùng Tiểu Uyển, y thuật của em ấy có một không hai, còn biết thuật luyện đan, dựa vào sự giúp đỡ của em ấy, thực lực của chúng ta sẽ tăng mạnh”.
“Cậu biết rõ Ma Sơn là nơi nào, một khi bước vào thì sẽ cửu tử nhất sinh, nếu cậu chết thì bàn gì tới thù sâu hận lớn chứ?”
“Nếu cậu chết, Ngải Lâm phải làm sao? Bé Tĩnh An phải làm sao bây giờ?”
Nghe thấy Dương Chấn nói thế, Mã Siêu có vẻ đau khổ, anh ta biết Dương Chấn nói không sai, nhưng nghĩ đến mối thù sâu sắc của mình, anh ta lại không tự kiểm soát được.
Chẳng hạn như lần này, Dương Chấn đã trải qua muôn vàn khó khăn, thậm chí còn chiến đấu với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, có mấy lần suýt chết ở Hoài Thành, mới lấy được một viên Dạ Hoa Châu có tác dụng bồi dưỡng linh hồn từ Hoài Thành.
Chính nhờ viên Dạ Hoa Châu này nên anh ta mới nhanh tỉnh lại như thế.
“Nhưng em cũng là một đứa con trai!”
Một lúc lâu sau, Mã Siêu mới nói với đôi mắt đỏ hoe.
Dương Chấn bỗng im lặng, có vẻ hơi thất vọng, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu.
Mã Siêu lập tức thấy chột dạ, cúi đầu.
Anh ta biết đây chỉ là lý do mà anh ta tự đặt ra để đến Ma Sơn mà thôi, hay nói cách khác, anh ta muốn từ bỏ vợ con để báo thù.
Tuy chuyến đi đến Ma Sơn sẽ không khiến anh ta chết, nhưng Ma Sơn vẫn là nơi hết sức nguy hiểm, cửu tử nhất sinh.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có thể bị giết bất cứ lúc nào, nói gì đến người chỉ có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ như anh ta chứ.
Ở Ma Sơn, không ai nói chuyện công bằng với bạn cả, không ai nương tay với bạn vì cảnh giới của bạn quá thấp, nếu muốn giết người, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng sẽ thẳng tay giết cao thủ có thực lực thấp hơn mình nhiều.
Một lúc lâu sau, Dương Chấn mới thở dài: “Có lẽ tôi không đủ tư cách ngăn cản cậu tới Ma Sơn, dù sao tôi cũng vứt bỏ vợ con mình, có mấy lần còn suýt chết”.
Mã Siêu lập tức cuống lên, vội nói: “Anh Chấn, anh đừng hiểu lầm, em chưa bao giờ nghĩ anh không đủ tư cách để ngăn cản em, nhưng vì em, đến nay mẹ em vẫn bị giam lỏng ở gia tộc Bách Lý, tận 27 năm rồi, em cũng không biết bà ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ”.
“Ngoài ra, em cũng muốn mau chóng mạnh lên, cố gắng bắt kịp anh nữa”.
Dương Chấn nhìn Mã Siêu với vẻ mặt phức tạp: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng, sở dĩ tôi muốn ngăn cản cậu cũng chỉ vì cậu là anh em tốt của tôi, tôi không mong cậu đi chịu chết, cũng không mong cậu vứt bỏ vợ con mình”.
“Rốt cuộc có cần đến Ma Sơn không, nếu cứ phải đi thì giải thích với Ngải Lâm thế nào, cậu nghĩ cho kỹ”.
Dương Chấn nói rồi quay người đi về phía trụ sở chính của Võ Minh.
Khi anh đi vào sân của trụ sở chính Võ Minh, trong sân toàn cao thủ Võ Minh, ai cũng nhìn anh với vẻ mặt đầy nhiệt huyết, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình với anh.
Nhưng trong số đó còn có ba mươi cao thủ đang lo lắng và sợ hãi.
Những người này là nhóm cao thủ do Đinh Văn Trác dẫn đến.
Phần lớn những người này đều không phải người nhà họ Đinh – một trong năm gia tộc lớn phía Bắc, vì ngay cả nhà họ Đinh cũng không có nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh như vậy.
Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ bước lên trước, mở miệng nói: “Xin chào minh chủ! Tôi là phó hội trưởng Võ Minh, Ninh Thiên Hòa!”
Ngay sau đó, lại có hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ lần lượt tự giới thiệu về mình.
Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành đều là trưởng lão của Võ Minh.