Chương 2344:
Trận chiến khốc liệt giữa Dương Chấn và Lưu lão quái vẫn đang diễn ra, tuy thực lực hai bên đã giảm nhiều nhưng họ vấn làm người ta khiếp sợ.
“Lưu lão quái, không phải trước đây ông muốn tôi phục tùng ông sao? Bây giờ tôi cho ông cơ hội đầu hàng, tôi đầm bảo sức mạnh của ông sẽ nhanh chóng đạt Siêu Phàm Lục Cảnh”.
Dương Chấn vừa phát động tấn công Lưu lão quái vừa mở miệng nói.
“Láo xược!”
Lưu lão quái tức giận nói: “Cậu có tư cách gì yêu cầu tôi đầu hàng? Đúng là không biết trời cao đất rộng! Cậu vốn chẳng biết gì về sự lớn mạnh hùng vĩ của Miêu Thành và võ công cao cường của những cao thủ ở đó”.
“Phục tùng tôi, trung thành với Miêu Thành thì cậu mới có thể giữ mạng sống, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của cậu!”
Dương Chấn lạnh lùng cười: “Nếu vậy thì tôi chỉ có thể thay trời hành đạo thôi, ông đã làm quá nhiều việc ác, hôm nay tôi phải giết ông!”
Lời vừa dứt, khí thế võ đạo của Dương Chấn càng mạnh như đế vương trên trời giáng xuống khiến người ta không khỏi sùng bái.
Lòng Lưu lão quái thầm chấn động, không ngờ Dương Chấn lại mạnh như vậy, trong lúc nhất thời đôi mắt lão ta ánh lên sự tham lam.
Nửa năm trước suýt chết dưới tay Dương Chấn, phút cuối được cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành là Hoàng Tiến cứu thoát, lão ta bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Việc sử dụng hơn mười thi thể cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong giúp cho thực lực của Lưu lão quái tăng vọt, chỉ trong nửa năm, cảnh giới võ thuật của lão ta đã tăng lên Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Nếu có thể lấy được thi thể của Dương Chấn, thực lực của Lưu lão quái sẽ tăng lên đáng kể, có thể đột phá cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh, thậm chí Siêu Phàm Thất Cảnh.
Đây cũng là nguyên nhân lão ta đồng ý hợp tác với Hoàng tộc họ Diệp. Giết chết Dương Chấn không chỉ có thể rửa mối nhục xưa, mà còn có thể sử dụng tinh huyết của anh để tăng sức mạnh cho mình.
Vừa rồi, sau khi dùng cổ trùng hấp thu tinh huyết của Diệp Hoàng, thực lực của Lưu lão quái đã tăng vọt. Nếu không phải tiêu hao quá nhiều khi chiến đấu với Dương Chấn thì cảnh giới của lão ta đã có thể tăng đột biến một lần nữa chỉ nhờ vào chõ tinh huyết đấy.
Trận chiến giữa hai người vẫn tiếp tục và ngày càng quyết liệt, dù là Dương Chấn hay Lưu lão quái đều thương tích đầy người.
Diệp Lâm vẫn đứng một bên chờ cơ hội ra tay, nhưng vẫn không thấy thời cơ thích hợp nên đang hết sức phiền não.
Với thực lực hiện tại, nếu lão ta muốn can thiệp thì phải chắc chắn sẽ giết chết Dương Chấn chỉ trong một đòn, nếu không tình cảnh của lão ta sẽ rất nguy hiểm.
Một khi Diệp Lâm chết, Hoàng tộc họ Diệp sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Anh em Tống Tả và Tống Hữu lúc này cũng vô cùng lo lắng, nhìn Dương Chấn đang chiến đấu ác liệt mà thâm cầu nguyện.
Lúc này, dưới Yến Sơn, mấy chục cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh đang chờ đợi. Bởi vì cách chiến trường quá xa nên bọn họ không biết tình hình chiến đấu lúc này đang như thế nào, chỉ biết là cực kỳ ác liệt.
“Không biết cậu Chấn thế nào rồi?”
Long Tấn khẽ nói.
Thượng Quan Hoàng đang đứng bên cạnh hoàn toàn tự tin, nói: “Đừng lo quá, cậu Chấn sẽ không sao”.
Đoàn Hoàng cũng rất sốt săng, lên tiếng: “Chưa chắc! Lưu lão quái rất mạnh, còn có Diệp Lâm nữa, tình hình của cậu Chấn e rằng rất khó khăn”.
“Hừt”
Một gã cao thủ Hoàng tộc họ Diệp cười lạnh, nói: “Mấy người đừng mơ mộng hão huyền nữa.