Mục lục
Ác Ma Chiến Thần - Dương Chấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đã bao giờ Vũ Văn Bân gặp một trận chiến thế này đâu cơ chứ, ấy vậy mà bây giờ anh ta lại tận mắt nhìn thấy cảnh mái tóc màu đen của Dương Thanh đã biến thành tóc bạc, con ngươi đen kịt biến thành màu đỏ như máu.

Vũ Văn Bân sợ đến mức cơ thể liên tục run rẩy, co quắp ngồi phịch xuống trên mặt đất, sợ đái cả ra quần.

Lưu lão quái và Diệp Lâm đều bị doạ cho hoa mắt chóng mặt sau khi cảm nhận được khí thế võ đạo trên người Dương Thanh tăng vọt.

Lưu lão quái vừa dứt lời, hai người nhanh chóng lao về phía anh.

"Giết!"
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã xuất hiện trước mặt Dương Thanh, gần như cũng trong lúc ấy phát động tấn công.

"Rầm!" "Rầm!"
Mỗi đòn mạnh mẽ của hai người rơi lên người Dương Thanh.

Thế nhưng, dường như Dương Thanh chẳng bị ảnh hưởng bởi hai đòn này, anh vẫn quỳ dưới đất, trong lòng ôm lấy cơ thể Vũ Văn Cao Dương đang dần lạnh lẽo.

Một luồng sát khí vô cùng khủng bố toát ra như đang tôi luyện cơ thể Dương Thanh vậy.

"Chuyện này…"
Thấy vậy, tròng mắt của Lưu lão quái và Diệp Lâm trợn lớn, sự khó tin tràn ngập trong đáy mắt.

Tuy bọn họ đều bị thương nặng nhưng ít ra vẫn là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, cho dù đặt ở các gia tộc ẩn thế cũng vẫn được xem là những nhân vật vô cùng khủng bố.


Sức mạnh chứa trong mỗi đòn sử dụng toàn lực của mình lớn thế nào, bọn họ biết rất rõ.

Thế nhưng đòn trí mạng mà cả hai cùng đánh lên người Dương Thanh lại chẳng làm anh bị thương chút nào, điều này làm cho bọn họ cảm thấy đòn tấn công vừa rồi của mình chẳng khác nào đánh lên tấm thép.

"Đừng giữ sức nữa, dốc hết toàn lực đi!", Lưu lão quái nhìn Diệp Lâm, tức giận nói.

Lão ta vừa dứt lời, hai người lập tức chuẩn bị tấn công lần nữa, hai đòn đánh tiếp theo nhanh chóng bổ lên người Dương Thanh.

"Oành!"
"Oành!"
Đòn đánh của hai người liên tục rơi xuống, nhưng Dương Thanh vẫn thờ ơ không hề hấn gì, chỉ có cơ thể khẽ rung lên vì đòn đánh của họ.

Lần này, trái tim hai người như bị nhấn chìm xuống đáy vực.

Họ biết chỉ với chút thực lực sau khi bị thương nặng thế này sẽ chẳng thể không làm gì được Dương Thanh.

Phòng ngự đã mạnh mẽ như thế, không biết lực tấn công của anh còn khủng bố đến nhường nào?
Sợ rằng chỉ một đòn của Dương Thanh thôi, bọn họ cũng không chịu nổi.

Nghĩ tới đây, trong đầu hai người họ cùng xuất hiện một ý nghĩ: "Chạy!"
Hai người gần như không chút do dự, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Hai anh em Tống Tả và Tống Hữu thấy cảnh này sửng sốt không thôi, có thế nào họ cũng không ngờ kết quả lại thành ra thế này.

Mắt thấy Lưu lão quái và Diệp Lâm đã chạy mất nhưng Dương Thanh thì vẫn không có bất cứ phản ứng nào, điều này làm cho hai anh em họ Tống vô cùng sốt ruột.

"Cậu Thanh à, nếu cậu còn không ra tay thì Lưu lão quái và Diệp Lâm sẽ chạy mất", Tống Tả lo lắng thốt lên.

Thế nhưng Dương Thanh chẳng có chút phản ứng nào.

Cơn mưa tầm tã vẫn trút những giọt nước nặng trịch xuống như muốn gột đi sự tức giận của anh.

"Không đúng, cậu ấy lạ lắm!" Bỗng nhiên Tống Hữu nghiêm giọng nói.

"Lạ chỗ nào?", Tống Tả hỏi lại.

"Rõ ràng cậu ấy chỉ là một cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh thế nhưng sức lực lúc bùng nổ lại có thể sánh bằng Siêu Phàm Ngũ Cảnh, sức mạnh lúc này lại càng đáng sợ hơn nữa".


Tống Hữu nghiêm túc tiếp tục: "Lưu lão quái và Diệp Lâm đều là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh hàng thật giá thật, tuy rằng đã bị thương nặng, thực lực giảm sút đi rất nhiều, nhưng lúc họ hợp sức dốc toàn lực để tấn công thì sức lực khi ấy rất mạnh mẽ".

"Thế nhưng đòn tấn công mạnh mẽ ấy khi rơi lên người Dương Thanh lại chẳng thể tạo chút thương tích nào cho cậu ấy, không những vậy, khí thế võ đạo trên người cậu ấy còn đang tăng lên không ngừng".

"Trong ánh mắt của cậu ấy không có chút cảm xúc nào, trông chẳng khác cỗ máy giết người là mấy, hơn nữa cơ thể cậu ấy đang không ngừng thay đổi, thay đổi ấy làm em nhớ đến một truyền thuyết".

Hai mắt Tống Tả hơi nheo lại, đột nhiên ông ta nghĩ đến một truyền thuyết, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Dương Thanh, nói từng chữ: "Huyết mạch cuồng hóa!"
"Đúng!"
Tống Hữu gật đầu, thẳng thắn nói với ông ta: "Truyền thuyết kể rằng, mấy trăm năm trước đã từng có một gia tộc Cổ Võ vô cùng mạnh mẽ, thống trị toàn bộ giới võ thuật Chiêu Châu".

"Không phải bất cứ ai trong gia tộc này cũng có thể nắm giữ huyết mạch cuồng hóa, có người nói loại huyết thống này rất hiếm thấy, trăm năm mới gặp được một người.

Người nắm giữ huyết mạch cuồng hoá lúc đó chính là người đứng đầu gia tộc đã thống trị giới võ thuật Chiêu Châu kia".

"Một khi huyết mạch cuồng hóa bạo phát, sức chiến đấu sẽ tăng vọt, lúc mới đầu người nắm giữ nó còn chưa biết cách khống chế, đợi đến khi có thể khống chế huyết mạch cuồng hóa rồi sẽ có thể tùy ý khống chế trạng thái cuồng hóa để chiến đấu".

"Trong truyền thuyết, mỗi người thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa trong gia tộc này đều sẽ trở thành cao thủ tuyệt thế của giới võ thuật Chiêu Châu".

Hai anh em họ Tống biết rất rõ về huyết mạch cuồng hóa, mà những sự thay đổi đang xảy ra trên cơ thể Dương Thanh hoàn toàn tương tự với huyết mạch cuồng hóa trong truyền thuyết, điều này làm cho hai anh em cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

"Nói như vậy, bây giờ cậu ấy đang thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, sợ là chưa thể khống chế chính mình được ngay".

Tống Tả thận trọng tổng kết một câu, sau đó nhìn về phía Tống Hữu bảo: "Xem ra chúng ta phải khỏi đây rồi, nếu không sẽ rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm".

"Đi thôi!"
Hai người không có chút do dự nào, lập tức di chuyển chân, xoay người rời đi.


Không cần biết cái truyền thuyết kia có phải là thật hay không, họ nào dám lôi tính mạng của bản thân mình ra mà đánh cược.

Dù sao thì bây giờ Dương Thanh cũng không có bất cứ phản ứng nào, nếu không phải vì khí thế võ thuật trên người anh vẫn đang không ngừng tăng lên thì trông anh không giống người sống chút nào cả.

Ngay cả hai cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh như Lưu lão quái và Diệp Lâm cũng phải bỏ chạy, huống chi là anh em họ.

Tuy rằng bọn họ không có ân oán gì với Dương Thanh nhưng không thể đảm bảo được anh có còn khống chế được bản thân mình hay không.

"Đi...!đi hết rối sao?"
Vũ Văn Bân nhìn một đám cao thủ ai nấy đều thi nhau rời đi, bị doạ đến mức hoa cả mắt, vội vã trốn ra phía sau một tảng đá rồi mới dám ló mặt ra quan sát khí thế võ thuật trên người Dương Thanh bùng nổ.

Anh ta sống trong gia tộc Vũ Văn từ nhỏ, đã quen với thói ngang ngược ngông cuồng từ lâu, mặc dù sau đó Yến Đô bị rất nhiều thế lực xâu xé nhưng chỉ có gia tộc Vũ Văn là không bị chiếm đoạt.

Khi ấy, anh ta còn cho rằng gia tộc Vũ Văn quá mạnh mẽ, không ai dám trêu vào nên mới có thể bộc lộ tài năng trong thời loạn lạc, trở thành thế lực mạnh mẽ nhất đất Yến Đô.

Anh em họ Tống vừa dứt lời thì toàn bộ Yến Sơn bỗng nhiên rung lắc như xảy ra động đất.

Đang lúc bọn họ vẫn còn đang khiếp sợ, chưa kịp hoàn hồn thì ngọn núi cao nhất Yến Sơn kia như bị thứ gì đó đập phá ầm ầm sụp xuống.

"Trời ạ! Nó sụp xuống rồi, có chuyện gì thế? Tại sao đỉnh núi cao nhất Yến Sơn lại đột nhiên sụp xuống như thế?"
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK