Chương 2662:
Nghe Dương Chấn hỏi thế, tay thanh niên hậu duệ của Hoàng tộc họ Vũ lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Mày biết bà cô của tao à?”
Bà cô?
Nói vậy, hẳn gã thanh niên này là cháu trai Vũ Hoàng rồi.
Dương Chấn lạnh nhạt bảo: “Bà cô của anh đã từng suýt mất mạng dưới tay tôi, nếu anh không tin thì có thể liên hệ với bà ta hỏi thử”.
Nghe vậy, tay thanh niên kia lập tức ngây ra, sau đó giận dữ quát: “Mày nói bậy gì đó? Dám nhục mạ bà cô tao, tao liều mạng với mày!”
Nhưng anh ta vừa chuẩn bị lao về phía Dương Chấn, ông già tóc bạc sau lưng anh ta đã chặn lại.
“Cậu ta là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh!”
Lão ta nói một câu khiến tay thanh niên kia sợ ngây cả người, anh ta vội vã dừng chân, giờ đâu còn lá gan tấn công Dương Chấn nữa?
Dương Chấn vẫn lạnh lùng nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì các người đều đã bị Phùng Hoàng lợi dụng. Rõ ràng Phùng Hoàng cũng biết, một khi tôi phát huy hết thực lực thì có thể ngang ngửa với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, vậy mà vấn cố ý dụ các người tới đây đối phó với tôi, mục đích thực chất là muốn lợi dụng tôi giết chết các người, đẩy tôi vào vị thế đối đầu với Hoàng tộc họ Vũ”.
“Nếu các người còn có đầu óc thì hãy rời khỏi đây ngay đi, chứ đừng để Phùng Hoàng biến thành quân cờ đối phó với tôi”.
Dương Chấn vừa dứt lời, thanh niên của Hoàng tộc họ Vũ kia lập tức biến sắc, nét mặt của lão già Siêu Phàm Thất Gảnh thuộc Hoàng tộc họ Vũ cũng hết sức khó coi.
Đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được thực lực không tầm thường của Dương Chấn, còn trẻ mà đã đến Siêu Phàm Lục Cảnh.
Nhưng lão ta vẫn hơi nghỉ ngờ lời Dương Chấn nói.
Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta có thể hiểu được độ khó khi muốn phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.
Lão già lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.
Người thanh niên thuộc Hoàng tộc họ Vũ cũng hoàn hồn, cười khẩy: “Thăng kia, mày tưởng Vũ Nghiễm tao là đồ ngu chắc? Sao mày không nói mày chính là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đi?”
Dương Chấn không trả lời Vũ Nghiễm mà nhìn về phía lão già thuộc Hoàng tộc họ Vũ với vẻ mặt u ám, lạnh lùng nói: “Nếu các người đã muốn làm đồ đần, tôi đành giúp vậy”.
Vũ Nghiễm tức giận nói: “Ông Tuyền, đánh nó tàn phế cho tôi!”
Anh ta vừa dứt lời, ý chí chiến đấu của Vũ Tuyền lập tức bùng nổ, lão ta lập tức lao tới chỗ Dương Chấn.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Dương Chấn cười lạnh, lập tức vận dụng phép hô hấp tầng bảy của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, mắt anh nhanh chóng đỏ ngầu.
Khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.
Lúc này, Vũ Tuyền cũng đã xông tới chỗ anh, lão ta giơ tay tấn công, tức giận quát: “Chết đi cho tôi!”
“Rầm!”
Trong khoảnh khắc đó, Dương Chấn bỗng giơ tay lên, một tiếng động lớn bỗng vang lên, khí thế đáng sợ lập tức lan ra bốn phía.
Vũ Nghiễm đang đứng cách đó không xa bị khí thế khủng khiếp này đẩy lùi bảy tám bước rồi mới ngừng lại.