Chương 2663:
Đến khi đứng vững, anh ta kinh hãi phát hiện Dương Chấn vẫn đứng im, không hề di chuyển, còn Vũ Tuyền thì lùi ra sau năm, sáu bước.
Trên bộ sườn xám nam màu đen của Vũ Tuyền chẳng chịt vết rách, trông lão ta như một †ên ăn mày quần áo tả tơi.
Khóe miệng lão ta đang rỉ máu.
Hơi thở của lão ta cũng rất hỗn loạn, sắc mặt träng bệch, rõ ràng đã bị thương nặng vì đòn tấn công của Dương Chấn.
Gòn Dương Chấn thì bình tĩnh nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Tôi không muốn trở thành quân cờ trong tay người khác, nhưng nếu các người muốn làm quân cờ trong tay người khác thì cứ lao tới đây, tôi sẽ tiếp hết”.
“Phụt!”
Rốt cuộc Vũ Tuyền cũng không kìm nổi máu đang ộc lên nữa, lão ta bỗng hộc máu, khí thế của Siêu Phàm Thất Cảnh lập tức biến mất tăm.
“Ông Tuyền!”
Vũ Nghiễm biến sắc, vội bước tới bên Vũ Tuyền.
Dương Chấn không buồn nhìn Vũ Nghiễm, cảnh cáo Vũ Tuyền rồi quay người lên máy bay.
Tiếng ầm ầm vang lên, chiếc máy bay tư nhân đó biến mất ở chân trời.
Thấy Dương Chấn đã rời đi, Vũ Tuyền nghiêm nghị nói: “Lần này chúng ta đã bị Hoàng tộc họ Phùng coi là quân cờ, nếu vừa nấy Dương Chấn định giết chúng ta thì không ai thoát được hết, một khi chúng ta bị giết, chắc chắn Hoàng tộc họ Vũ sẽ không bỏ qua cho Dương Chấn”.
Vũ Nghiễm nghiến răng nghiến lợi: “Phùng Hoàng đúng là mưu mô! Dám coi người của Hoàng tộc họ Vũ chúng ta là quân cờ, đúng là ghê tởm đến cực điểm”.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự ở Hoàng thành Phùng.
Phùng Chí Ngạo mà Dương Chấn nghĩ đã bị Phùng Hoàng giam lỏng đang ngồi trên ghế sofa thoải mái, có một người trung niên đứng trước mặt ông ta.
Lúc này, người trung niên cung kính nói: “Đại hoàng tử, hồi nấy, sau khi đánh trọng thương Vũ Tuyền, Dương Chấn đã rời khỏi Hoàng thành Phùng, cũng đưa cả cô chủ đi rồi”.
Phùng Chí Ngạo nhếch môi, nói: “Tốt lảm! Chỉ cần Giai Di bám riết lấy Dương Chấn, cho dù sau này gia tộc Cổ Võ định trút giận lên chúng ta thì Dương Chấn cũng phải giúp Hoàng tộc họ Phùng”.
Người trung niên mỉm cười: “Đại hoàng tử đúng là đa mưu túc trí, chỉ cần tung tin mình đang bị giam lỏng ra là đã lấy được lòng tin của Dương Chấn rồi”.
Phùng Chí Ngạo mỉm cười: “Thế vẫn chưa cao siêu lắm, chỗ cao siêu thật sự chính là tôi đã cho người đặt bom trên máy bay từ trước, rồi cố tình nói cho Dương Chấn biết một khi bay lên trời, máy bay sẽ nổ ngay, đồng thời xin cậu ta đưa Giai Di đi”.
“Phải như thế thì mới khiến Dương Chấn cảm thấy mình nợ ân tình của chúng ta, cũng vì lý do này, cho dù Giai Di không thể trở thành người phụ nữ của cậu ta thì cũng sẽ được cậu ta coi như bạn.
“Đối với người trọng tình trọng nghĩa như Dương Chấn, phải khiến cậu ta nghĩ mình nợ ân tình của người ta thì cậu ta mới thật lòng đối xử với họ”.
Người trung niên hỏi tiếp: “Đại hoàng tử, cô chủ biết những chuyện này không?”
Phùng Chí Ngạo lắc đầu: “Con bé rất ngây thơ, chỉ khi nó không biết thì Dương Chấn mới tin no.
Người trung niên vội tâng bốc: “Đại hoàng tử anh minhl”