Chương 2775:
Vừa mở cửa đã thấy một bóng người già nua xuất hiện trước mắt.
Dương Chấn không cảm nhận được chút hơi thở võ thuật nào trên người ông lão này, như thể đó chỉ là một người bình thường, nhưng anh lại có thể cảm nhận được một uy lực phảng phất như có như không từ đối phương.
Anh có thể chắc chắn thực lực của người này chí ít cũng phải đạt đến cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, bởi vì bản thân anh đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, kẻ có thể khiến anh cảm nhận được uy lực thì phải có cảnh giới trên anh.
“Xin chào Cậu Chấn, tôi được Miêu thành chủ sai tới đây tìm cậu, lần này tới Hoài Thành, tôi sẽ đi cùng cậu”.
Ông lão nhìn Dương Chấn, cười ha hả nói.
Dương Chấn vội vàng bảo: “Thì ra tiền bối là người ông Miêu cử tới. Chào tiền bối, xin mời vào trong”.
Vừa rồi Miêu thành chủ cũng đã nói có sai người tới đưa thuốc cho Dương Chấn, chỉ có điều ông cụ không nhäc tới chuyện bố trí người cùng anh tới Hoài Thành.
Mời ông lão kia vào trong nhà, Dương Chấn mới hỏi: “Xin hỏi tôi nên xưng hô với tiền bối thế nào ạ?”
Ông lão kia nói: “Cậu cứ gọi tôi là lão Cửu cũng được”.
Nói xong, ông lão lấy ra một bình sứ trắng, đưa cho Dương Chấn, nói: “Trong bình này có một viên thuốc có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm, Miêu thành chủ đã dặn, chuyến đi tới Hoài Thành lần này nguy hiểm rình rập khắp nơi, dù cậu có thể giết được Lưu Ba cũng chưa chắc đã có thể bình an rời khỏi Hoài Thành”.
“Nếu chưa đến thời khắc quyết định giữa sự sống và cái chết thì tuyệt đối không được dùng viên thuốc này, không phải vì viên thuốc này có tác dụng phụ gì mà để tránh trường hợp về sau cậu lại gặp phải cao thủ mạnh hơn nữa, dẫn đến việc còn chưa giết được Lưu Ba thì cổ trùng Vô Tâm đã kích hoạt trong cơ thể cậu”.
Nghe Lão Cửu nói thế, Dương Chấn cảm khái vô vàn, Miêu thành chủ không chỉ sớm tính đến việc anh sẽ tới Hoài Thành mà còn nghĩ thay cho anh nhiều như vậy.
Dương Chấn bèn nói: ‘Cảm ơn ông Cửu!”
Anh đưa mắt nhìn về phía đám người Ngải Lâm, nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi sáng, nói: “Giờ cứ chậm trễ một phút thì khả năng cổ trùng Vô Tâm mất khống chế lại lớn thêm một phần, em định sẽ xuất phát đi Hoài Thành ngay bây giờ, có ông Cửu đi cùng, nhất định em sẽ không sao đâu, mọi người cứ ở nhà yên tâm chờ em về nhé”.
Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đều lưu luyến không muốn chia tay, ánh mắt chất đầy lo âu, nhưng hai cô đều hiểu, nếu Dương Chấn cứ nấn ná ở đây thì chẳng khác nào chờ chết, chỉ có tới Hoài Thành tìm được Lưu Ba mới có cơ hội sống sót.
Phùng Tiểu Uyển nói: ‘Anh Chấn, anh mau đi thôi! Bọn em ở đây chờ anh bình yên trở về!”
Ngải Lâm cũng lên tiếng: “Bất kể thế nào, cậu cũng phải nhớ, cậu còn có một người vợ và một đứa con nhỏ yêu thương cậu vô cùng, cùng với rất nhiều người bạn quan tâm cậu đang chờ cậu trở về, nhất định cậu phải thành công đấy!”
Dương Chấn gật đầu cười nói: “Yên tâm đi!”
Hai anh em họ Tống cũng nhìn Dương Chấn, nói: “Cậu Chấn, tạm thời chúng tôi không giúp gì được cho cậu, đợi khi chúng tôi khôi phục lại tu vi, nhất định sẽ tới hỗ trợ cậu”. ` Dương Chấn gật đầu: ‘Hai ông cố gắng hợp tác với Tiểu Uyển để trị liệu, mau chóng khôi phục võ thuật nhé”.
Cuối cùng, Dương Chấn nhìn về phía Phùng Giai Di, Phùng Giai Di dường như cũng đã đoán được Dương Chấn muốn dặn dò điều gì, bèn nói trước: “Tôi đi Hoài Thành với anh!”
Dương Chấn lại bảo: “Giai Di, tôi muốn nhờ cô ở lại đây bảo vệ những người bạn của tôi”.