*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn Vô Nhai không hề nao núng trước sự cường thế của Đoàn Hoàng.
Ông ta nhìn thẳng vào mắt bố mình, kiên định nói: "Con sẽ không giao biệt viện đó cho bất cứ ai!"
Căn phòng họp rộng lớn chìm trong tĩnh mịch, ai nấy đều hoảng hốt.
Lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện thế này với Đoàn Hoàng.
Trong Hoàng tộc họ Đoàn, Đoàn Hoàng là chúa tể, ai dám không nghe lệnh?
Hai mắt Đoàn Vô Viêm lập lòe, âm hiểm cười. Không ai nhìn thấy nụ cười này.
"Đoàn Hoàng, xin ngài hãy bớt giận!"
Ngay lúc này, một ông lão quỳ xuống đất, thấp thỏm nói: "Nhị hoàng tử không có ý gì đâu ạ, do biệt viện đó rất quan trọng nên ngài ấy mới muốn giữ lại, xin Đoàn Hoàng tha thứ!"
"Xin Đoàn Hoàng tha thứ!"
Sau đó lại có người quỳ xuống cầu xin tha thứ cho Đoàn Vô Nhai.
Đoàn Vô Nhai là người thừa kế nên trong Hoàng tộc họ Đoàn cũng có nhiều người ở dưới trướng, nếu ông ta chọc giận Đoàn Hoàng thì vị trí đó sẽ bị lung lay mất.
Dù sao thì Đoàn Vô Viêm nhỏ hơn Đoàn Vô Nhai hai tuổi cũng đã bước vào Thần Cảnh hậu kỳ.
Dĩ nhiên là Đoàn Vô Viêm có thiên phú cao hơn.
Rất có khả năng Đoàn Hoàng sẽ thay đổi người thừa kế Hoàng Chủ tương lai.
"Thưa bố, con biết lỗi rồi ạ!"
Đoàn Vô Viêm quỳ xuống đất, sợ sệt giải thích: "Do biệt viện ở Đông Bắc luôn để trống nên con không biết nó quan trọng với anh hai đến vậy".
"Thế thì Vô Viêm không thể đòi biệt viện đó nữa!"
Không ai ngờ được Đoàn Vô Viêm lại nói như thế. Ánh mắt Đoàn Vô Nhai lạnh đi, ông ta quá hiểu đứa em này rồi.
Rõ ràng là cố ý, Đoàn Vô Nhai và Đoàn Hoàng đang cãi nhau, Đoàn Vô Viêm lại tỏ ra hiên ngang lẫm liệt thì Đoàn Hoàng sẽ chỉ tức giận hơn thôi.
Cùng là hoàng tử, sao Đoàn Vô Nhai không biết Đoàn Hoàng là loại người gì được?
Sao ông ta lại không hiểu Đoàn Vô Viêm luôn âm thầm đấu đá với mình là loại người như thế nào cho được?
Quả nhiên, Đoàn Hoàng lại càng phẫn nộ hơn, lạnh lùng chất vấn Đoàn Vô Nhai: "Chỉ là một người phụ nữ đã chết lâu rồi mà con vẫn nhớ mãi không quên à?"
"Là Hoàng Chủ tương lai của Hoàng tộc họ Đoàn mà lại lún sâu vào tình cảm như thế, có còn xứng đáng hay không!"
Câu nói này vừa vang lên thì sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Chỉ có Đoàn Vô Nhai là bình tĩnh, hai mắt đỏ lên: "Cô ấy là vợ của con!"
"Hừ!"
Đoàn Hoàng khinh thường ra mặt, sẵng giọng nói: "Vậy thì bây giờ bố sẽ cho con cơ hội để lựa chọn".
"Hoặc là vứt cái biệt viện đó, quên tất cả mọi thứ liên quan đến người phụ nữ đó đi và chuyên tâm làm việc cho Hoàng tộc họ Đoàn, như thế con vẫn là người thừa kế".
"Hoặc là tiếp tục đắm chìm trong thứ tình cảm kia, nhưng vị trí Hoàng Chủ tương lai của con sẽ bị hủy bỏ!"
"Cho con một ngày để suy nghĩ, nghĩ xong rồi thì nói đáp án cho bố!"
Mọi người trong phòng sững sờ quá đỗi.
Đoàn Vô Viêm nhận ra hơi thở của mình đang dồn dập. Là kẻ thù số một của Đoàn Vô Nhai, ông ta biết Đoàn Vô Nhai không thể mất đi biệt viện đó.
Ông ta tin chắc người anh này của mình sẽ chọn biệt viện.
Một khi Đoàn Vô Nhai đưa ra lựa chọn này, vị trí Đoàn Hoàng tương lai sẽ trống, mà Đoàn Vô Viêm thì mới vừa tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ, thiên phú cũng mạnh nhất Hoàng tộc họ Đoàn.
Còn ai trong gia tộc có tư cách tranh giành ngôi Hoàng Chủ với Đoàn Vô Viêm chứ?
"Đoàn Hoàng, xin ngài hãy nghĩ lại!"
"Đoàn Hoàng, xin ngài hãy nghĩ lại!"
...
Những người ủng hộ Đoàn Vô Nhai đều tái mặt, vội vàng cầu xin.
"Câm miệng hết cho tôi!"
Đoàn Hoàng nổi cơn tam bành, quát: "Ai dám cầu xin cho nó thì giết không tha!"
Những người đang cầu xin im bặt.
"Nhị điện hạ, ngài hãy nói là ngài từ bỏ biệt viện đi!"
"Đúng đấy, Nhị điện hạ, ngài đừng hủy hoại tương lai của mình chứ!"
...
Đám người này quay sang khuyên nhủ Đoàn Vô Nhai.
Đoàn Vô Nhai cười tự giễu, không hề sợ hãi khi đối mắt với Đoàn Hoàng: "Thưa bố, sau khi Viên Viên qua đời, dù không quên được cô ấy nhưng con tự nhận mình chưa bao giờ vì tình cảm mà phụ lòng sự mong đợi của bố".
"Con không hổ thẹn với Hoàng tộc họ Đoàn!"
"Nếu như chỉ vì con luôn nhớ cô ấy mà bố muốn ép con lựa chọn thì không cần một ngày đâu, con sẽ cho bố đáp án ngay bây giờ!"
"Con chọn giữ lại biệt viện!"
Khi Đoàn Vô Nhai nói ra lời này, phòng họp lập tức bị bầu không khí áp lực bao trùm.
Ai cũng sững sờ.
Vì một biệt viện mà vứt bỏ vị trí người thừa kế Hoàng tộc họ Đoàn, không phải mất lý trí quá rồi sao?
"Anh hai, anh đừng nói linh tinh! Em không cần biệt viện đó nữa, anh xin lỗi bố đi, bố nhất định sẽ tha thứ cho anh mà. Chỉ có anh mới đủ tư cách làm Hoàng Chủ tương lai của Hoàng tộc họ Đoàn thôi!"
Đoàn Vô Viêm ra vẻ lo nghĩ cho anh hai mình.
"Cút!"
Đoàn Vô Nhai giận dữ quát.
Đến cả ngôi vị Đoàn Hoàng mà ông ta cũng không cần thì nhẫn nhịn sự giả tạo của Đoàn Vô Viêm để làm gì chứ?
"Anh hai..."
Đoàn Vô Viêm ra chiều buồn bã.
"Người nên cút là mày đấy!"
Đoàn Hoàng đã hoàn toàn phẫn nộ, cao giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, bãi bỏ vị trí người thừa kế Hoàng tộc họ Đoàn của Đoàn Vô Nhai, đồng thời ban thưởng biệt viện phía Đông Bắc Hoàng phủ cho Đoàn Vô Viêm!"
"Ngày mai chọn giờ lành sắc phong Đoàn Vô Viêm làm Hoàng Chủ tương lai!"
Nghe lão ta nói vậy, Đoàn Vô Viêm cực kỳ kích động, những người đang ở trong phòng họp cũng bần thần.
Đoàn Hoàng thật sự bãi bỏ vị trí người thừa kế của Đoàn Vô Nhai.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Hoàng tộc họ Đoàn!
"Bố, con đã đồng ý rút khỏi vị trí người thừa kế rồi, sao bố vẫn ban thưởng biệt viện cho Đoàn Vô Viêm chứ?"
Đoàn Vô Nhai cực kỳ tức giận, hai mắt đầy tơ máu nhìn Đoàn Hoàng, hét lớn: "Tại sao? Tại sao bố lại làm vậy?"
Ông ta thật sự rất phẫn nộ, biệt viện đó là nơi ông ta và người vợ quá cố sống bên nhau, nhà rất nhỏ, không có giá trị gì nhưng chứa đầy kỷ niệm tốt đẹp của hai người.
"Tao cho mày lựa chọn là do mày không biết phải trái!"
Đoàn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK