Sau khi cúp máy, Tôn Quảng đắc ý nói: “Ranh con, chỉ còn mười mấy phút nữa là bắt đầu buổi đấu giá. Tao cho chúng mày mười phút, để xem ông chủ Tôn mà mày nói có tới hay không”.
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Vậy thì tôi ở đây chờ mười phút với anh”.
Lần trước Tần Thanh Tâm cũng có mặt ở nhà họ Diệp, tận mắt nhìn thấy Tôn Húc quỳ xuống xin tha, đương nhiên sẽ không lo lắng.
“Tần Thanh Tâm, ông chồng của cô không chỉ là đồ ăn hại là còn là thằng ngu, còn dám giả vờ quen biết ông chủ Tôn”.
“Hôm nay tôi được xem một vở kịch ra trò rồi”.
Lưu Điềm cười khẩy không ngớt.
Dương Thanh vừa tát cô ta một cái, bây giờ mặt vẫn còn sưng phù, nóng rực.
Chỉ khi Dương Thanh và Tần Thanh Tâm phải trả giá đắt, cô ta mới thấy hả dạ vì được trả thù.
“Đúng là lát nữa sẽ có một vở kịch hay, tôi cũng rất chờ mong!”, Tần Thanh Tâm cũng lên tiếng.
Lưu Điềm cười lạnh: “Vậy chúng ta cứ rửa mắt chờ xem!”
Chẳng mấy chốc đã trôi qua tám phút.
Tôn Quảng nhìn đồng hồ, cười híp mắt nói: “Ranh con, tám phút rồi. Tao chờ thêm hai phút cuối cùng. Nếu người diễn kịch với mày còn không tới, kết cục của mày sẽ rất thảm”.
Gã vừa dứt lời, một chiếc xe Passat đỗ lại gần bọn họ. Bốn gã đàn ông cao to lực lưỡng hùng hổ bước ra.
“Sếp Tôn, kẻ nào dám trêu chọc anh vậy? Để tôi đập chết nó!”
Gã cầm đầu dẫn người đi về phía Tôn Quảng, lên tiếng nói.
Tôn Quảng cười đáp: “Chính là thằng ranh này. Nó đánh vợ chưa cưới của tôi, còn dám tuyên bố quen biết chủ gia tộc họ Tôn”.
“Thằng ngu xuẩn tới từ đâu vậy? Đến cả vợ chưa cưới của sếp Tôn cũng dám đánh. Nó đánh bằng tay nào, tôi sẽ phế tay đó trước!”
Gã cầm đầu giận dữ trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi ra lệnh cho ba gã sau lưng: “Chúng mày đánh gãy một tay của nó trước đi!”
“Vâng thưa anh Phi!”
Ba người đồng thanh đáp rồi xông tới chỗ Dương Thanh.
Tần Thanh Tâm hơi hoảng sợ, vô thức nắm chặt góc áo của Dương Thanh. Vẻ mặt Dương Thanh cực kỳ lạnh lẽo.
Tôn Quảng đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Ranh con, dám đắc tội sếp Tôn, đây là mày tự làm tự chịu!”
Ba gã đàn ông lực lưỡng chuẩn bị ra tay với Dương Thanh.
“Kít!”
Đúng lúc này, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên, ngay sau đó một chiếc Rolls – Royce màu đen bỗng thắng gấp một cái, đỗ lại bên cạnh mấy người họ.
Đám người Tôn Quảng kinh ngạc nhìn về chiếc Rolls – Royce kia.
Khi thấy Tôn Húc bước ra khỏi xe, bọn họ đều sợ ngây người.
“Chủ gia tộc, sao, sao ông lại tới đây?”
Tôn Quảng thấy Tôn Húc liền sợ phát khϊế͙p͙, vội vàng chạy tới, nơm nớp lo sợ hỏi thăm.
Sắc mặt của Tôn Húc rất đáng sợ, không thèm nhìn Tôn Quảng mà vội vàng chạy tới chỗ Dương Thanh, sau lưng có hai gã vệ sĩ áo đen đi theo.
Tôn Quảng sững sờ trong giây lát, đột nhiên mỉm cười châm chọc: “Xem ra chủ gia tộc đã biết có người ở đây lấy danh nghĩa ông ấy đi lừa bịp nên tới tính sổ”.
“Em nói rồi mà! Chồng của Tần Thanh Tâm chỉ là một thằng ở rể, sao có thể quen biết ông chủ Tôn được? Lại còn dám tuyên bố tới đấu giá mảnh đất ở ngoại ô phía Nam kia nữa chứ, buồn cười chết mất”.
Lưu Điềm cũng cười nói, ánh mắt háo hức, chờ mong Dương Thanh bị vệ sĩ của Tôn Húc đánh chết.
“Bịch!”
Ngay khi Tôn Quảng và Lưu Điềm đang đắc ý chờ xem kịch hay, Tôn Húc đột nhiên quỳ rạp xuống.
“Xin lỗi cậu Thanh, tại tôi dạy dỗ không nghiêm để thằng ngu này đắc tội cậu, xin cậu giáng tội!”
Tôn Húc cung kính cúi đầu, không dám đối mặt với Dương Thanh.
Một người trẻ tuổi có thể khống chế tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, anh muốn diệt nhà họ Tôn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thế mà người trong nhà họ Tôn dám thèm muốn vợ của Dương Thanh. Tôn Húc cực kỳ hoảng sợ.
Giờ phút này, xung quanh lặng ngắt như tờ!
Vẻ mặt của Tôn Quảng và Lưu Điềm lập tức cứng đờ, không dám tin chủ gia tộc họ Tôn quỳ dưới chân Dương Thanh trước mặt mọi người, còn xin anh giáng tội.
Lưu Điềm lại càng sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy.
Là ai nói với cô ta, Tần Thanh Tâm gả cho một thằng ăn hại?
Nếu quả thực là thằng ăn hại, chủ gia tộc họ Tôn sẽ quỳ xuống xin tha sao?
Bốn gã đàn ông cao lớn bị Tôn Quảng gọi tới cũng sợ ngây người, nghĩ tới vừa rồi bọn họ còn muốn phế tay Dương Thanh, chỉ thấy tim mình sắp vọt ra ngoài.
“Ông đứng dậy đi đã!”
Thấy mọi người xung quanh đều chú ý tới, Dương Thanh cau mày nói.
Anh không muốn chuyện này lộ ra ngoài. Dù sao Tôn Húc cũng là chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nếu để người khác biết ông ta quỳ dưới chân anh, chỉ e thân phận của anh sẽ bị đào bới.
Tôn Húc nghe ra được Dương Thanh đang không vui, vội vàng đứng lên.
“Anh nói muốn vợ tôi hầu hạ anh một đêm hả?”
Dương Thanh híp mắt hỏi Tôn Quảng.
“Bịch!”
Toàn thân Tôn Quảng xụi lơ. Câu hỏi của Dương Thanh khiến hai chân gã mềm nhũn, quỳ sụp xuống.
Lưu Điềm cũng vội vàng quỳ theo.
“Cậu Thanh, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi. Nếu biết cậu quen chủ gia tộc, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám làm vậy!”
Tôn Quảng sắp khóc đến nơi, nỗi hoảng sợ khiến gã tê dại.
Đến cả Tôn Húc cũng quỳ xuống dưới chân Dương Thanh, nói gì tới gã.
“Cô nói vợ tôi gả cho một thằng ăn hại hả?”
Dương Thanh lại quay sang hỏi Lưu Điềm.
Lưu Điềm đã bị dọa sợ mất mật, vội đáp: “Anh Thanh, tôi mới là đồ ăn hại, cả nhà tôi đều là đồ ăn hại. Tôi đê tiện dám sỉ nhục Tần Thanh Tâm, đúng là súc vật!”
“Bốp bốp!”
Lưu Điềm vừa nói vừa tự hung hăng tát vào mặt mình.
Cô ta thực sự sợ chết khϊế͙p͙, không hề nương tay, vừa tự tát vừa khóc nức nở: “Tôi sai rồi, xin anh Thanh tha cho tôi!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn hai người, không chút thương hại.
Nếu bọn họ thực sự là người bình thường, chỉ sợ anh đã bị đánh thành tán phế, Tần Thanh Tâm cũng bị Tôn Quảng bắt đi.
Loại người này sống trêи đời chỉ lãng phí không khí.
“Anh ta thực sự là người nhà họ Tôn sao?”
Dương Thanh bỗng nhiên hỏi Tôn Húc.
Tôn Húc sợ xanh mặt, vội vàng nói: “Không dám lừa gạt cậu Thanh, tôi không biết nó tên là gì, chỉ thấy quen mắt, biết là người nhà họ Tôn”.
Dương Thanh quái dị nhìn ông ta, không ngờ còn có chuyện như vậy.
“Cậu Thanh, tôi nói thật mà. Tôi thực sự không biết cậu ta tên là gì!”
Tôn Húc tưởng Dương Thanh không tin, hốt hoảng giải thích.
“Chết tiệt, rốt cuộc mày là ai?”, Tôn Húc giận dữ hét lớn.
Tôn Quảng giật nảy mình, vội vàng đáp: “Xin thưa chủ gia tộc, tôi tên là Tôn Quảng, cụ nội của tôi là anh em họ với cụ nội của ông”.
Tôn Húc cả giận nói: “Con mẹ nói, quan hệ xa xôi bắn đại bác không tới mà cũng dám xưng là người nhà họ Tôn?”
Ông ta thực sự nổi giận. Nếu Tôn Quảng là họ hàng gần của ông ta thì cũng thôi đi, ai ngờ chỉ có cụ nội gã là anh em họ của cụ nội ông ta.
Khó trách ông ta chỉ cảm thấy quen mắt nhưng không biết gã tên là gì.
“Cậu Thanh thấy nên xử lý hai kẻ khốn kiếp này thế nào?”, Tôn Húc đột nhiên hỏi.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn hai người, thờ ơ nói: “Ông xử lý là được!”
“Vâng thưa cậu Thanh!”, Tôn Húc vội vàng đáp.
Dứt lời, ông ta vung tay ra lệnh cho hai gã vệ sĩ áo đen sau lưng: “Ném cho cá ăn đi!”
Đắc tội Dương Thanh chính là tội chết.
Tôn Húc vốn muốn kéo gần quan hệ với Dương Thanh, kết quả lại bị một kẻ họ hàng xa suýt phá hỏng. Giết hai người này cũng không đủ làm ông ta hả giận.
Nghe vậy, Tôn Quảng sợ suýt tè ra quần. Lưu Điềm cũng thẫn ngờ ngồi bệt xuống đất, trêи mặt đất có một vũng nước đọng, thật sự bị dọa tè ra quần.
“Đều tại con đàn bà đê tiện này. Mau nghĩ cách xin bạn mày tha thứ đi. Nếu không chúng ta sẽ bị ném cho cá ăn đấy”, Tôn Quảng đá vào người Lưu Điềm, giận dữ gào lên.
Lúc này Lưu Điềm mới giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ dưới chân Tần Thanh Tâm, đau khổ cầu khẩn: “Thanh Tâm, xin cậu tha cho mình đi. Mình thực sự biết sai rồi. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè suốt bốn năm đại học, cậu cứu mình với!”
- ---------------------------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK