Thấy Dương Chấn đau đớn đến như vậy, lão Cửu và Hoài Lam đều luống cuống không biết phải làm sao.
Hoài Lam lo lằng nói: ‘Ông Cửu, giờ chúng ta phải làm thế nào? Anh Chấn như thế này, chắc chản chúng ta không thể lên máy bay kịp rồi”.
Lão Cửu không nói gì, chỉ lo âu nhìn chăm chằm vào Dương Chấn.
Hồi lâu sau, ông lão mới căn răng nói: ‘Sợ là chúng ta đã không còn hi vọng rời khỏi đây hôm nay, vậy thì chúng ta chỉ có thể tiếp tục trốn, đợi khi Dương Chấn tỉnh táo lại rồi tính tiếp”.
Hoài Lam vội nói: “Ông Cửu, chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, chuyện Ảnh Tử tự phát nổ sẽ nhanh chóng truyền tới tai Hoài thành chủ thôi, đợi khi ông ta giải quyết xong Dược Vương Cốc, nhất định ông ta sẽ đích thân đuổi giết anh Chấn, khi đó chúng ta sẽ thật sự không còn đường trốn nữa đâu”.
Lão Cửu cau mày, lạnh lùng nhìn Hoài Lam, hỏi: “Vậy cô nói thử coi, chúng ta làm thế nào để rời khỏi đây?”
Nghe vậy, Hoài Lam cũng trầm mặc.
Sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi, có thể nói, chuyến bay mười phút sau chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ rời khỏi đây, nếu bỏ qua cơ hội này, tình cảnh của bọn họ sẽ càng trở nên nguy hiểm.
Theo như tính toán của cô ta, một khi thành chủ Hoài Thành biết tin Ảnh Tử tự phát nổ, tối đa là hai tiếng sau, lão ta sẽ đích thân tới đây.
Nhưng tình trạng của Dương Chấn thế này, có cho thêm hai giờ nữa cũng không thể tỉnh táo trở lại được.
Qua hai tiếng này, bọn họ còn muốn rời khỏi đây, chỉ sợ rất khó.
Hoài Lam từ từ lấy lại bình tĩnh, đầu óc điên cuồng tính toán các biện pháp rời đi.
Lát sau, cô ta trầm giọng bảo: “Thành chủ Hoài Thành muốn tới được nơi này, cần tối thiểu hai giờ xe, nay tình trạng của anh Chấn ra sao còn chưa rõ, chúng ta không thể cứ một mực chờ ở đây được”.
“Tình trạng của anh ấy như thế này, chúng ta hoàn toàn không thể lên máy bay rời khỏi đây, bởi vì một khi thành chủ phát hiện ra, ông ta có thể lấy quyền lực của mình để ra lệnh cho máy bay quay đầu, như vậy quá nguy hiểm”.
“Ảnh Tử đã tìm tới chỗ chúng ta, chứng tỏ tin tức chúng ta đang ở Thiện Thành rất có khả năng đã bị lộ, dù thành chủ tạm thời không thể bỏ lại cuộc chiến để tới đây nhưng có lẽ ông ta sẽ sai cao thủ khác tới bắt giết chúng ta”.
Lão Cửu lạnh nhạt nhìn Hoài Lam: “Cho nên?”
Hoài Lam nói: “Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết, vậy thì phải nghĩ cách rời khỏi Thiện Thành, nếu đã không thể dùng máy bay thì có thể đổi phương tiện khác, giờ hẳn chỉ còn ô tô là lựa chọn tốt nhất”.
Lão Cửu nói ngay: ‘Không cần nói những lời thừa thãi làm gì nữa, chúng ta cần tìm ngay một chiếc xe, rời khỏi nơi này”.
“Được!”
Hoài Lam vội đáp. Chưa đây mười phút sau, cô ta đã tìm được một chiếc xe thương vụ từ đâu đó.
Lúc này, Dương Chấn vẫn đang giấy giụa trong cơn đau đớn, toàn thân nổi đầy gân xanh, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
“Đi thôi!”
Lão Cửu vực Dương Chấn dậy, đưa lên xe, Hoài Lam dẫm chân ga, xe phóng vút đi.
Cùng lúc đó, tại phủ Hoài Thành, thi thể các cao thủ rải rác khắp chốn. Dược Vương đang đối đầu với thành chủ Hoài Thành, bên cạnh hai người, đám cao thủ Dược Vương Cốc và cao thủ phủ Hoài Thành đang chém giết nhau.