Mặt mày Long Khoa và Diệp Xung tái mét, bây giờ có muốn đi cũng không được nữa rồi.
Trước đây có Hiệp hội Võ thuật làm hậu thuẫn, họ còn dám bắt tay đối phó với người của Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn, giờ đây trong bốn cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội chỉ còn lại Hoa Anh Kiệt và cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ Kim Cương.
Mà Hoa Anh Kiệt thì rõ ràng đã mất kiểm soát, ngay cả người của mình cũng giết, nói gì là bọn họ?
Dù Dương Thanh hay lão ta thắng thì đón chờ họ cũng là cái chết.
"Mấy người muốn làm gì?"
Long Khoa cố ghìm nỗi sợ hãi xuống, cắn răng chất vấn: "Mấy người định khơi mào nội chiến giữa các Hoàng tộc sao?"
"Nội chiến giữa các Hoàng tộc?"
Đoàn Vô Nhai cười nhạo: "Kẻ muốn khơi mào nội chiến phải là Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp chứ nhỉ?"
Diệp Xung quả quyết phủ nhận: "Chú Đoàn, chú hiểu lầm rồi, Hoàng tộc họ Diệp chúng cháu tuyệt đối không muốn khơi mào chiến tranh đâu ạ!"
"Câm miệng!"
Đoàn Vô Nhai phẫn nộ mắng: "Đồ bỉ ổi dối trá, Đoàn Vô Nhai này không có đứa cháu trai hèn hạ như mày đâu!"
Diệp Xung không dám nói nữa, âm thầm tức giận.
Nhưng anh ta không dám thể hiện điều đó ra ngoài, trên mặt chỉ có nét lo âu sốt sắng.
Thượng Quan Nhu lạnh lùng lên tiếng: "Cao thủ Hoàng tộc họ Long giấu ám khí dưới đế giày, âm mưu lấy đi tính mạng của chú Đoàn. Tôi đã bị loại trừ ra khỏi vòng quyết chiến, thế mà Diệp Xung còn ngầm đồng ý cho cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp giết tôi".
"Nếu không nhờ có cậu Thanh cứu giúp thì giờ tôi đã là một cái xác rồi".
"Thế mà bây giờ mấy người lại chất vấn ngược lại chúng tôi có phải muốn khơi mào nội chiến giữa các Hoàng tộc hay không, còn nói chuyện xảy ra trước đây chỉ là hiểu lầm?"
Long Khoa và Diệp Xung mặt cắt không còn một giọt máu, bởi vì những lời cô ta vừa nói đều là sự thật, rất dễ kiểm chứng.
Đoàn Vô Nhai là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, có lẽ qua mấy năm nữa sẽ kế thừa danh xưng Đoàn Hoàng của Hoàng tộc này.
Thượng Quan Nhu thì lại là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Thượng Quan, dù trải nghiệm chưa đủ để thừa kế vị trí người cầm đầu kế tiếp nhưng cũng hoàn toàn có tư cách thừa kế vị trí đời sau nữa.
Cả hai đều có thân phận và địa vị rất cao ở Hoàng tộc của mình.
Nếu sự việc họ ám sát hai người này ở Yến Đô bị phơi bày, Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long sẽ chịu áp lực rất lớn.
Có thể Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ thật sự khai chiến với bọn họ.
Chưa kể bây giờ còn có Dương Thanh, nếu anh đánh bại Hoa Anh Kiệt thì họ hoàn toàn hết hy vọng trở mình.
"Rốt cuộc mấy người muốn thế nào?"
Long Khoa cắn răng hỏi.
"Dù muốn đi cũng phải chờ cậu Thanh đánh bại Hoa Anh Kiệt đã, cậu ấy sẽ là người quyết định mấy người có được phép rời khỏi đây hay không!"
Đoàn Vô Nhai lạnh lùng trả lời.
Dù sao thì Long Khoa và Diệp Xung đều có vị trí cao trong Hoàng tộc của mình, đúng là hành động của hai người này đã đủ để làm lý do dẫn đến chiến tranh giữa các Hoàng tộc.
Nhưng một khi chiến tranh bùng nổ, nó sẽ tác động đến nhiều khía cạnh.
Hai cao thủ Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp từng ám sát Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu đều đã bị Dương Thanh giết chết.
Hai Hoàng tộc này hoàn toàn có thể đổ hết mọi chuyện lên hai người đã chết kia.
Bởi vậy mấy người Đoàn Vô Nhai mới không dám tự ý giết Long Khoa và Diệp Xung, chỉ có thể giao cho Dương Thanh xử lý.
Mã Siêu lạnh lẽo nhìn bọn người này: "Hãy cầu nguyện anh Thanh không thèm so đo đi, nếu không thì cho dù chủ Hoàng tộc của mấy người có tới cũng không bảo vệ được mấy người đâu".
Nghe vậy, người của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều tái mặt.
Với thực lực biểu hiện ra, Dương Thanh hoàn toàn có khả năng đánh một trận với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mà chủ Hoàng tộc của hai người họ chẳng qua chỉ đang ở Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, dốc hết sức ra thì có khi cũng bộc phát ra được thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh.
Nhưng rốt cuộc vẫn không phải đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Nghĩ đến đây, Long Khoa và Diệp Xung cực kỳ hối hận.
Một bên khác, Dương Thanh đang kịch liệt đánh nhau với Hoa Anh Kiệt đã mất đi lý trí, khí thế cuồng bạo liên tục cuốn ra bốn phương tám hướng như những cơn sóng.
Kể cả khi đã đứng cách nơi này hàng kilomet, những người khác vẫn cảm thấy áp lực nặng nề.
"A!"
Hoa Anh Kiệt ngửa mặt lên trời mạnh mẽ gầm thét như trút lửa giận trong cơ thể ra ngoài.
Dương Thanh lau vết máu bên mép đi, kiêng kỵ nhìn lão ta.
Cuộc đối chiến vừa rồi đã làm anh bị thương, trước đó đã có thương thế trong người sẵn, tình trạng lúc này của anh đang rất nguy hiểm.
Nhưng Hoa Anh Kiệt vẫn vô cùng điên cuồng, hơi thở cuồng bạo trong cơ thể vẫn đang tăng lên. Nói cách khác, lão ta đang không ngừng mạnh hơn.
Còn Dương Thanh thì đã kiệt sức, nếu tiếp tục sẽ thương tổn đến nền tảng võ thuật.
"Nếu mình có thể đột phá đến Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ thì có lẽ đã không chật vật như bây giờ".
Dương Thanh gượng cười, lắc đầu.
Nói một cách chính xác thì hiện giờ anh đã là bán bộ Siêu Phàm Cảnh, có thể bộc phát ra được thực lực của Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ đã là cực hạn.
Cảnh giới càng cao, chênh lệch giữa các cấp bậc càng lớn.
Giống như Mã Siêu vậy, khi dốc hết toàn lực có thể dùng thực lực Thần Cảnh sơ kỳ để đấu với cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Nhưng đến Siêu Phàm Cảnh thì chênh lệch giữa hai cảnh giới nhỏ bất kỳ đều rất lớn.
Thậm chí ở cùng một cấp bậc, ai có nền tảng sâu hơn sẽ bộc phát ra được sức chiến đấu mạnh hơn.
Vì vậy mới nói hôm nay Dương Thanh giao chiến với Hoa Anh Kiệt đang trong trạng thái điên cuồng với cảnh giới bán bộ Siêu Phàm Cảnh đã là cực hạn rồi.
"A!"
Hoa Anh Kiệt hét lên một tiếng, lần nữa xông về phía Dương Thanh.
Anh không dám mất tập trung, chân đạp mặt đất một cái, biến mất tại chỗ, cố gắng né tránh những đòn công kích của lão ta.
Lúc này Dương Thanh chỉ có thể kéo dài thời gian hết mức có thể.
Như vậy sẽ khôi phục được một chút thực lực, nếu không sợ là anh sẽ chôn thây ở đây mất.
"Uỳnh!"
Cho dù đã bùng nổ tốc độ nhanh nhất, Dương Thanh vẫn bị Hoa Anh Kiệt đánh bay đi lần nữa.
Anh tiếp tục run rẩy đứng lên, toàn thân bị máu tươi nhuộm đỏ từ lâu nhưng không dám lơi lỏng chút nào, chỉ cần phân tâm một giây thôi sẽ bị Hoa Anh Kiệt giết chết.
Rõ ràng khả năng chịu đựng của lão ta mạnh hơn rất nhiều so với thủ lĩnh của Hồng Trần.
Sau khi thủ lĩnh Hồng Trần uống liều thuốc hoàn mỹ chỉ kiên trì được năm phút ngắn ngủi, không thể chịu được sự cuồng bạo do liều thuốc đem đến nên đã nổ tan xác.
Nhưng trạng thái này của Hoa Anh Kiệt đã kéo dài đến mười phút mà vẫn chưa phát nổ, trái lại còn điên cuồng hơn.
Có lẽ đến cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh trung kỳ bình thường cũng chưa chắc có thể dễ dàng giết chết Hoa Anh Kiệt đang trong trạng thái này nhỉ?
"A a a!"
Hoa Anh Kiệt lại gầm thét lao đến chỗ Dương Thanh.
Anh cắn chặt răng, hiểu rằng thể lực của mình đã tiêu hao gần như không còn, có lẽ chỉ kiên trì được một lần cuối cùng.
Lần này mà ngã xuống thì có lẽ anh sẽ thật sự không còn sức để chiến đấu nữa, và trở thành vong hồn dưới tay Hoa Anh Kiệt.
Mắt thấy lão ta cách mình ngày càng gần, hơi thở điên cuồng kia cũng ngày càng mạnh hơn.
"Chết đi!"
Dương Thanh gào lên, dồn hết sức mạnh toàn thân vào nắm đấm phải.
Đây là đòn công kích cuối cùng có thể bùng nổ và cũng là đòn công kích mạnh nhất của anh. Hoặc là giết Hoa Anh Kiệt, hoặc là bị Hoa Anh Kiệt giết!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK