• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Gin cùng Ruri đã đi được 10 dặm đường tính từ ngọn núi.

Ruri hưng phấn kêu lên: “Ngay phía trước thôi”

Gin vội vàng bịt miệng nàng lại, làm thủ thế im lặng, nhìn vào thẳng vào mắt của nàng như là đang muốn nói.

Ngươi là muốn gọi quỷ tới sao? Kêu cái gì kêu?

Hắn hiện tại đang cố hết sức dùng khí tức bản thân để che đậy mùi “đồ ăn” trên người của nàng, để tránh có quỷ tới tìm phiền phức.

Vậy mà hàng này lại la to như vậy!

Gin: “Ngươi la to như vậy là muốn chào hàng với quỷ sao?”

Ruri nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Chào hàng là gì? Ngươi mới vừa học chữ đây, làm sao nói được mấy từ mà cả ta cũng không hiểu?”

Hắn yên lặng nhổ nước bọt một cái, nam quỷ không chấp nữ nhân.

Lặng yên đi theo sự chỉ dẫn của nàng.

Đột nhiên.

Ngửi ngửi, ngửi ngửi…

Hắn ngửi thấy một mùi hương làm hắn chán ghét.

Gin dừng bước, nhìn về phía trước hỏi: “Đây là mùi gì?”

Ruri quay lại nhìn hắn hỏi: “Mùi?”

Nói xong nàng cũng ngửi ngửi mùi hương trong không khí.

Ruri: “Oa, đây là hoa tử đằng á.”

Gin: “Ui ui, ngươi không có nói với ta, làng của ngươi có hoa tử đằng a?”

Ruri kinh ngạc hỏi: “Ta không nói sao?”

Gin tức giận nói: “Ngươi không có nói a! Bây giờ làm sao ta đi vào?”

Ruri a một tiếng: “Ta quên mất.”

Gin nhìn thấy nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo thì trán nổi gân xanh nói: “Vậy ngươi tự đi vào đi, hiện tại có hoa tử đằng ngươi đã an toàn, ta liền không theo ngươi.”

Nói xong hắn liền quay người bước chân rời đi.

“Ngươi không muốn gặp cha ta sao?”

Gin: “Không muốn!”

Ruri: “Ngươi không muốn học kiếm thuật sao?”

Nghe vậy hắn cũng là dừng bước. Đúng vậy, hắn đưa Ruri trở về cũng là vì muốn học kiếm thuật, còn về phần vì sao Ruri biết được.


Mấy ngày qua cứ mỗi ngày nhìn hắn tập vung đao là hiểu, nàng còn nhiều lần dùng những kiến thức học lỏm từ cha nàng, chỉ dẫn hắn vài chỗ sai nữa đâu.

Ruri vẫn tiếp tục nói: “Cha ta từng rất nổi danh!”

Thấy hắn còn do dự Ruri cũng hiểu hắn lo lắng chuyện gì.

Ruri: “Nhà ta nằm ở phía sau ngôi làng, ta có thể dập tắt hương hoa tử đằng, nhưng với điều kiện là ngươi muốn bảo vệ chúng ta.”

Mặc dù hắn là quỷ, nhưng mấy ngày qua nàng đã quan sát hắn rất nhiều lần, nhìn thấy cách hắn dễ dàng ức chế ăn thịt người. Nàng cũng lựa chọn tin tưởng hắn.

Với lại hiện tại nhà nàng đã không còn tiền, lượng hoa tự đằng còn dự trữ trong nửa tháng có lẽ cũng sắp hết. Và cha nàng hiện tại đã rất yếu, thêm chuyện Kiba đã chết, một mình nàng lấy thân nữ nhi muốn kiếm tiền cũng không dễ, nhất là ở ngôi làng nằm giữa núi rừng này.

Bây giờ nàng cảm thấy mình chỉ có thể tin tưởng hắn, đây cũng một trận đánh cược một lần duy nhất, mà tiền cược chính là mạng sống của nàng thậm chí là mạng của cha nàng.

Nếu là người ngoài nhìn vào sẽ không hiểu tư tưởng của nàng là gì, mà lại dám tin tưởng một con quỷ như vậy?

Nhưng mà điều này ngay cả nàng cũng không phát hiện ra, thường thức của nàng về quỷ dường như bị bẻ cong một dạng không giống những người bình thường khác.

Gin nghi ngờ hỏi: “Ngươi tin tưởng ta? Ta là một con quỷ a?”

Ruri cười như chuông bạc đáp: “Ngươi là cái giả quỷ á”

Gin như không nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng hắn tự hỏi, nếu đổi lại là hắn thì hắn có tin tưởng một con quỷ sẽ không ăn thịt người không?

Câu trả lời tất nhiên là không!

Chính bản thân hắn cũng không dám chắc hắn sẽ luôn có thể ức chế được cơn khát máu của mình, thế nhưng là cô nàng này làm sao lại tin tưởng hắn a.

Điều này Gin hắn nghĩ mãi cũng không rõ.

Lúc này Ruri đã quay lưng về phía hắn, chọn một phương hướng khác tiến đến.

“Đi thôi Gin, chúng ta mau chóng bọc qua ngôi làng.”

Gin nghe vậy mặc dù hơi do dự nhưng cũng chậm chạp bước theo rồi từ từ chạy tới gần nàng.

— QUẢNG CÁO —

Gin: “Đi chậm thôi, không được cách ta quá xa.”

Ruri bổng dưng quay đầu hỏi: “Này này, Gin lần trước ngươi nói ngươi là bị biến thành quỷ, là thật sao?”

Hắn gật gật đầu.

“Như vậy, có thể nói đó là ai sao?”

Gin lắc lắc đầu: “Không được!”

Trong đầu hắn hiển hiện lên đôi song đồng đỏ như máu hiển hiện trong bóng đêm, lúc trước hắn còn là người bình thường nên không cảm giác được Muzan khủng bố, hiện tại chỉ là nghĩ tới cũng đã khiến cho tim hắn một trận đập nhanh.

Gin hiện tại còn không biết, việc hắn cảm thấy Muzan khủng bố cũng không phải là bị dính nguyền rủa, mà là đến từ bậc cao sinh mệnh áp chế.

Thấy hắn kiên quyết phản đối, nàng cũng không hỏi gì thêm.

Sau đó nàng lập tức nói sang chuyện khác: “Nhà ta có một hầm rượu, tới lúc trời sáng ngươi có thể vào ở trong đó.”

Đột nhiên Gin ‘A’ một tiếng.

Hắn vỗ vỗ đầu nói: “Ta quên mang theo thức ăn. Chờ một lát khi đến nhà ngươi, ta ra ngoài săn một chút.”

Nàng gât gật đầu.

Ngôi làng này cũng không lớn, nên hai người chỉ đi một lát liền đến được mục đích.

Đằng trước xuất hiện một căn tiểu viện mang phong cách Nhật Bản cổ.



Nhìn xa xa có thể dễ dàng thấy được tiểu viện có ba gian nhà.

Cái to nhất kia có lẽ là võ đường, nơi để luyện tập kiếm đạo.

Hai gian còn lại có lẽ là nơi để ở và nhà bếp.

Nhìn thấy căn tiểu viện phía trước Gin nói:

“Ngươi vào trước, ta đi bắt dã thú, khoan hãy dập tắt hoa tử đằng.”

Nói xong liền quay người lại.

Ruri nhìn lấy bóng lưng của hắn biến mất vào màn đêm, hét lên: “Ngươi nhất định phải quay lại! Ta sẽ chờ ngươi quay lại!”

Hắn xuyên qua màn đêm, tuỳ tiện chọn một phương hướng chạy đi.

Hắn bây giờ đang do dự, thời gian của thế giới này hắn đã biết được, hắn có thể trốn trong núi để luyện tập mạnh lên, hắn không muốn tiếp xúc với con người quá nhiều, vì hắn sợ.

Hắn sợ sẽ có ngày hắn bị mất kiểm soát.

Dù hiện tại đã là quỷ, hắn vẫn không muốn chính mình sẽ biến thành một cái triệt đầu triệt đuôi quái vật.

Nhưng mà…

Hắn lại cảm giác được Muzan còn sẽ đến tìm hắn, hắn không biết là bao lâu có thể là ngay lúc này hay 1 năm sau hoặc là mấy chục năm hàng trăm năm nữa, hắn không biết.

Thế nhưng Muzan nhất định sẽ tìm đến, hắn nhất định sẽ đến.

Cho nên nếu Gin trốn trong núi đóng cửa làm xe, thì sức mạnh của hắn tăng lên rất chậm chạp, lỡ khi Muzan đến tìm hắn thì lúc đó hắn đến sức chạy trốn cũng không có a

Hắn hiện tại rất phiền não, cho nên hắn quyết định sẽ phát tiết lên những dã thú này.

Xoẹt!

Hắn vừa dùng thanh tiểu đao cắt đầu một con hươu.

Gin hiện tại đang rất bực tức, hắn muốn nhân cơ hội này xả hết những phiền não trong người.

Một đường giết chóc tới, đến khi tỉnh lại hắn đã ở 20 dặm khoảng cách từ nhà Ruri.

Hắn đứng tại chỗ thở hỗn hển.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về bên phải.

“Đi ra đi. Ta biết ngươi đang ở đó!”

Đằng sau một cái cây to, một tiếng cười trầm thấp truyền đến.

“Khà khà, ngươi là tên nào? Nơi đây là địa bàn của ta!”

Một con quỷ từ sau đại thụ đi ra.

Hắn có đôi mắt màu đỏ, không có con ngươi, hàm răng của hắn có hình răn cưa. Hình dáng như là nhân loại cao 2m, bắp tay to như cột điện. Hắn có làn da màu tím đậm, đầu tóc hắn

tung bay như có sinh mệnh.

Gin: “Đây là địa bàn của người? Là người nào quy định?”

Gin chỉ nói nửa câu đầu thì đột nhiên xông tới đấm vào mặt hắn rồi mới thốt ra câu sau.

Con quỷ hiện tại cũng là một mặt mộng bức, con hàng này một mặt chính kinh thế mà ra tay bỉ ổi như vậy.

— QUẢNG CÁO —

Gin hắn muốn gây sự.

Đúng vậy, hắn là muốn gây sự, nhưng hắn cũng không có ngu mà phải đấu công bằng.

Nhìn sơ qua hình thể con quỷ này thì cũng biết hắn thuộc hàng trâu bò, trước gây sát thương rồi hẳn tính tiếp.

Mắt thấy con quỷ bị đấm bay ra sau, Gin cũng thuật đà dậm chân nhảy tới, rút thanh tiểu đao vắt ở đằng sau đâm thẳng vào mắt nó.

Con quỷ hiện tại bị đánh bất ngờ, hắn đang đứng lắng nghe tên trước mặt nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy mặt mình nát, sau đó bay đụng một góc cây rồi hắn nhìn thấy một bóng người bay tới.

Xoẹt!

Máu tươi vãi ra!

Trong khi hắn đang bị đánh choáng váng chưa tỉnh lại thì mắt hắn bị chém mù. Sau đó tại trong bóng tối hắn cảm giác được xương sườn hắn vỡ ra, cùng cổ hắn bị chém đứt một nửa và bật ngược ra đằng sau, thì hắn mới tỉnh táo lại.

“Tên khốn vô liêm sĩ!!!”

Đôi mắt hắn lập tức hồi phục, nhưng hắn chỉ thấy mọi thứ như bị đảo ngược lại. Hắn nổi giận đấm tới một quyền.

Hự!

Một cổ cự lực truyền vào hai cánh tay của Gin, khiến hắn bay ngược ra đằng sau, đụng ngã vài gốc cây.

“Mạnh như vậy?” – hắn lom khom đứng dậy, hai cánh tay của hắn đã bị đánh thành vặn vẹo.

Hắn nhìn về đăng kia, con quỷ đã gắn đầu lại và dùng ánh mắt giận dữ nhìn về phía hắn.

Gin ảo não thầm nghĩ: “Đây là đá trúng tắm sắt trong truyền thuyết sao?”

Khi nảy hắn bị phiền muộn đánh mất lý trí.

Hiện tại hắn tỉnh!

Là bị đấm cho tỉnh!

Tỉnh xong hắn rùng mình một cái, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hắn không hiểu tại sao mình có thể dễ dàng mất đi lý trí như vậy! Nếu hắn gặp phải là một con quỷ bậc cao thì có thể hắn hiện tại đã chết!

Mắt thấy con quỷ xông lại tay giơ cao đấm hắn một quyền.

Lần này hắn cũng khôngdám trực tiếp đối kháng mà lộn nhào sang một bên.

Sau đó hắn quay lại phản công, dùng thanh tiểu đao chém ngang bụng con quỷ.

Nhưng do tiểu đao quá ngắn, vết chém quá cạn nên hắn cũng nhanh chóng hồi phục.

“Tiểu quỷ, đi chết!”

Con quỷ gầm thét xông tới đấm về phía hắn.

Hắn lấy đà trượt qua giữa hai chân con quỷ rồi nhanh chóng bật dậy xoay một vòng, hít một hơi thật sâu, đá vào hông con quỷ.

Con quỷ bị đá nhưng chỉ lùi mấy bước.



Lúc này nó đã có phòng bị, hiện tại khắp người nó điều là gân xanh, cơ bắp phồng to.

Qua pha giao tranh vừa rồi, Gin cũng thấy được, con quỷ này tuy sức mạnh to lớn nhưng tốc độ không bằng hắn. Với lại đầu óc cũng khá đơn giản.

“Ngươi quá yếu!” – con quỷ lúc này chỉ là dùng tay phủi phủi vị trí bị đá một chút rồi cười lạnh.

Gin lúc này một mặt ngưng trọng, tay chân cùng mặt hắn lúc này cũng nổi đầy gân xanh. Cú đá lúc nảy hắn đã dùng hết sức rồi.

Không thể tiếp tục như thế được.

Gin đột nhiên xông tới, hắn giơ tay lên tạo thành tư thế đấm thẳng.

Tên quỷ thấy thế cũng là đấm thẳng một đấm.

Thế nhưng hắn lại đấm vào khoảng không.

Gin lúc này lại lập lại sáo lộ cũ, nhưng lần này hắn muốn chém đằng sau ót của con quỷ.

Thanh tiểu đao vừa xoẹt tới thì dị biến phát sinh.

Gin hai mắt co rụt.

Chết tiệt, ta quá sơ ý!

Đầu tóc của con quỷ đang quấn lấy tay phải của hắn.

Còn con quỷ thì đang cười gằn đưa tay ra đằng sau muốn bắt lấy tay phải của hắn.

Không thể để bị bắt lại!!!

Gin tay trái nhanh chóng bắt lấy thanh đao gãy vắt ở bên hông, dứt khoát tự chặt tay phải của mình.

Máu tươi văn tung toé, nhưng hắn đã thoát ra được.

“Ngươi phản ứng nhanh đấy!” – con quỷ nắm lấy cánh tay của hắn rồi bắt đầu bẻ gảy, nghiền nát.— QUẢNG CÁO —

Hiện tại gãy chi trọng sinh, hắn cũng có thể.

Thế nhưng là cần có một đoạn thời gian mới có thể hồi phục.

Gin nhìn thấy cánh tay của mình bị ép thành một khối thịt.

Hắn sắc mặt âm trầm.

Con quỷ cười khặc khặc nói: “Thế nào? Muốn lấy lại không?”

Gin nhìn hắn rồi hai chân cong lại, nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Ngươi chờ!”

Để lại câu ngoan thoại, Gin dứt khoát quay lưng chạy.

Con quỷ đứng tại chỗ, nụ cười còn động lại trên mặt.

Sau đó…

Nụ cười đã tắt.

“Aaaaaaa” – tiếng rống to từ đằng sau truyền tới.

Gin hướng chạy là lệch về một bên khác với nhà Ruri.

Nếu như lúc trước nhà Ruri là phía sau làng, thì vị hắn gặp con quỷ là ở hướng bên phải cách ngôi làng 20 dặm. Hiện tại hắn đang chạy lệch về phía trước của ngôi làng.

Đằng sau có tiếng cây đổ truyền đến.

Cũng may cái tên này tốc độ không bằng hắn.

Bây giờ khoảng cách hai bên càng ngày càng xa.

Chạy một hồi lâu, hắn cũng đã vượt qua ngôi làng khi nảy.

Phát hiện con quỷ đã mất đi bóng dáng, hắn cũng là thở phào. Thật ra hắn không còn nghe tiếng của con quỷ cũng được một lúc lâu rồi, nhưng vì an toàn hắn vẫn là chạy xa một chút.

Hắn lại nhìn về phương hướng nhà của Ruri một chút.

“Mặc kệ, cùng lắm là đánh tốt cơ sở rồi trốn về núi tu luyện”

Gin cuối cùng cũng tiến về phía nhà Ruri.



Quay lại đoạn thời gian trước

Tại Ruri nhà.

Ruri đi vào nhà, nàng đoán hiện tại cha nàng hẳn đã ngủ, nên cũng không làm ra động tác mạnh.

Nào ngờ nàng vừa nhẹ nhàng mở cửa thì “vụt” một tiếng, một thanh thái đao đã gác trên cổ nàng, lưỡi đao lạnh như băng truyền vào da thịt, làm nàng sởn gai ốc.

“Ruri?” – một giọng nói yếu ớt vang lên.

Sau đó…

Khục…khục…khục!

Tiếng ho khan dữ dội vang lên.

Ruri vội vàng chạy đến ôm thân ảnh đó, hô to cùng tiếng khóc nức nở.

“Cha!!!”

Thân ảnh cũng ôm Ruri vào lòng.

“Ruri, ngươi đã đi đâu suốt mấy ngày qua? Ta cứ ngỡ ngươi đã…đã xảy ra chuyện a!”

Không đợi con gái trả lời, hắn lôi kéo Ruri đi tới, rồi đốt đèn lên.

Hắn muốn nhìn rõ khuôn mặt con gái.

Ánh sáng được thắp lên.

Một thân ảnh tiều tuỵ hiện lên trước mặt Ruri.


Ruri nhìn cha trong đôi mắt lại đẫm lệ. Cha của nàng hiện tại cũng chỉ hơn 30 nhưng vì bệnh tật hành hạ khiến cho hắn nhìn như 50-60 tuổi.


Nhìn thân ảnh trước mắt, mái tóc đã có hoa râm, tay chân ốm yếu. trên người mặc một bộ tựa như hakama màu xám. Dù cho khuôn mặt đã có đầy nếp nhăn nhưng vẫn không giấu được đường nét tuấn tú của hắn khi còn trẻ.


Đây là cha của Hasegawa Ruri, Hasegawa Hideyoshi.


Một vị đã từng được vinh danh là thiên tài kiếm sĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK