• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ruri phàn nàn nói: “Gin, hiện tại đã gần một tháng rồi. Ngươi có phải đoán sai rồi hay không?”

Gin cũng có chút hoài nghi bản thân, hắn nói: “Chúng ta lại chờ thêm mấy ngày!”

Hiện tại trước cửa sơn động đã bị hắn dựng lên một gian nhà gỗ che chắn lại, dù sao cũng không thể để Ruri sống trong hang động mãi được.

Thời gian này, Ruri cũng rất chăm chỉ luyện tập, cũng trải qua mấy lần cùng hắn đi xung quanh săn quỷ nên hơi thở của nàng có rất nhiều tiến bộ, bây giờ nàng đã có thể đánh ra một chút gió nhẹ tạo thành phong nhận đối địch, thế nhưng uy lực còn rất yếu hầu như không thể gây sát thương cho quỷ được.

Nàng oán trách nói: “Thật là… biết sớm như thế trực tiếp nói cho bọn hắn biết nơi này có phải thuận tiện hơn không?”

Gin nghe nàng nói cũng trầm mặc, lúc đó hắn thật không có nghĩ đến chuyện này.

Hắn đành nói sang chuyện khác thu hút sự chú ý của nàng: “Hiện tại ngươi không nghỉ ngơi, chờ đến lúc trời tối thì không có sức mà đi săn.”

Ruri nghe vậy liền phồng má lên, nói: “Ngươi luôn luôn dùng những thứ này bắt ép ta.”

Tuy nói như thế, nhưng cuối cùng nàng cũng quay về giường đi ngủ.

Gin nhìn lấy nàng lắc đầu cảm thán: “Cô nàng này dạo gần đây ngày càng bướng bỉnh, lúc trước rõ ràng ngoan như vậy, hiện tại làm sao trở thành thế này a.”

Hắn không lại suy nghĩ chuyện này, bắt đầu rèn luyện cơ thể cùng kiếm thuật.



Keiko lúc này đang đi trên đường của một ngôi làng, tâm tình nàng hiện tại không được tốt. Nàng đã bắt đầu tìm kiếm từ núi Fukushima dọc theo hướng mà Gin cùng Ruri rời đi, nhưng mấy ngày trôi qua lại không thấy bóng dáng của bọn hắn.

Mãi đến hôm nay nàng mới tìm thấy một ngôi làng tại đây.


“Đại thúc! Xin hỏi, ngươi có nhìn thấy hai người, một nam tóc trắng dáng người rất cao đi cùng một nữ nhân xinh đẹp không?”

Thôn dân: “Ta không thấy hai người như vậy?”

Keiko: “Vậy các ngươi có biết thời gian gần đây có người nào lạ mặt ở xung quanh đây không? Hoặc ai đó đáng ngờ?”

Thôn dân suy nghĩ một hồi liền đáp: “À, ngươi nhắc ta mới nhớ đến, mấy ngày trước có một thiếu nữ rất xinh đẹp đến làng chúng ta hỏi mua lại y phục của chúng ta, càng kỳ lạ là nàng cũng mua cả y phục nam nhân.”

Keiko nghe thế hai mắt liền sáng lên: “Ngươi biết nàng ở đâu sao?”

Thôn dân: “Ta cũng không biết, chỉ biết lúc đó nàng đi hướng ngọn núi bên kia.”

Keiko nhìn theo hướng hắn chỉ, liền vội vàng cảm tạ rồi tiến về ngọn núi: “Cảm tạ đại thúc!”

Từ khi lên núi bắt đầu, nàng đã đi một buổi chiều mà vẫn không thấy bóng dáng người nào: “Bọn hắn chẳng lẽ thật không ở nơi này? Phải rồi, cái tên kia chính là quỷ, hắn chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm a.”

Nhớ tới khuôn mặt của Gin, nàng lại tức muốn nổ phổi, tên kia vậy mà dám nói với nàng như thế, dám chê ngực nàng bé, dù nàng bản tính lạnh nhạt như đã nữ nhân thì ai có thể chịu được những lời như thế.

Thế là nàng âm thầm thoá mạ Gin một hồi.— QUẢNG CÁO —

“A? Keiko tiểu thư?”

Đột nhiên nghe một giọng nói truyền đến từ đằng sau, nàng giật mình tay đưa lên làm ra tư thế rút đao.

Keiko kinh ngạc: “Ngươi là Ruri tiểu thư?”

Nàng tìm mòn gót sắt vẫn không thấy, đứng mắng quỷ một hồi người ta liền tìm tới. Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng khi nhìn lấy bộ dáng của Ruri nàng không nhịn được liền hỏi:

“Ngươi đang đi đâu?”

Ruri cười cười: “Ta đang đi tới con suối bên cạnh tắm rửa đâu. Ngươi muốn đi cùng không?”



Keiko nhìn Ruri một cái rồi nhìn lại bản thân mình. Ân, quần áo nàng có chút bẩn thỉu lại còn có mấy chỗ bị cành cây móc rách.

Ruri giơ lên bộ y phục đang cầm trên tay, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, tắm xong ta cho ngươi mượn bộ y phục này, còn ta mặc lại y phục cũ là được, trở về lấy lại thay một bộ khác.”

Không đợi Keiko trả lời, lâu ngày mới được cùng người quen khác nói chuyên, Ruri cao hứng đi tới nắm lấy tay nàng kéo đi: “Đi thôi đi thôi, xinh đẹp như ngươi mà người bị bẩn như vậy thật đáng tiếc!”

“Chờ…chờ một chút, ta tự đi được.”

Giọng nói cao hứng của Ruri truyền tới: “Mười mấy năm qua ta không có tiếp xúc với bạn cùng giới đâu. Gin nói nếu có bạn cùng giới tắm cùng thì có thể chà lưng cho nhau để gia tăng tình cảm đâu.”

Keiko đỏ mặt: “Làm sao có chuyện đó! Chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy.”

Ruri: “Gin nói là có thể a, lúc trước ta tắm cùng hắn, hắn chính là nói như vậy.”

Keiko: “Cái tên biến thái kia, rốt cuộc đã dạy ngươi những gì?”

Ruri: “Tới rồi tới rồi, mau cởi đồ ra Keiko!”

Giọng nói hoảng loạn của Keiko truyền tới: “Ngươi chờ một chút…a…ngươi…ngươi…”

Tiếng nói tràn đầy kinh ngạc truyền đến: “Oa! Chỗ này của Keiko thật đáng yêu đâu.”

Sau đó là tiếng hét của Keiko truyền đến.



“Ha ha, xin lỗi Keiko, lâu rồi ta không được trò chuyện với ai khác ngoài Gin nên có hơi quá khích!”

Ruri không có ý tứ nói.

Keiko lúc này đã mặc vào y phục, hai tay nàng che lấy ngực như đang muốn bảo vệ nó một dạng, rồi thầm nói “Chỗ này làm sao lại rộng như vậy?”

— QUẢNG CÁO —

Ruri chú ý thấy động tác của nàng, lại nhìn đến y phục nàng mặc có chút rộng cũng lên tiếng giải thích: “A, lúc đầu nó không rộng như thế đâu, chỉ là ta mặc vào thấy quá chật nên đành phải sửa lại cho vừa.”

Keiko nghe vậy vẻ mặt cũng buồn buồn.

Ruri cũng không nhìn mặt của nàng, nói tiếp: “Trở lại thôi, Gin hắn đang chờ các ngươi tới đâu.”

Keiko gật đầu, nàng cũng được Oyakata đại nhân nói qua nên cũng đã hiểu rõ một chút ngọn ngành, thông tin kia không phải là nàng vô tình nghe được mà là được bọn họ chủ động thông báo.

Theo chân Ruri cuối cùng nàng cũng thấy được phía trước có một ngôi nhà nhỏ tựa vào vách núi.

Ruri giới thiệu: “Đây là nhà của chúng ta! Gin đang ở bên trong đâu, mau vào thôi!”

Vừa vào đến cửa nàng đã hô lên: “Gin ta về rồi, ngươi xem ta dẫn ai về đây.”

Keiko đang thắc mắc rõ ràng trong nhà không có ai, làm sao Ruri hô to như vậy. Những như là để trả lời nàng, một cánh cửa như mật đạo mở ra, Gin từ trong sơn động phía sau bước ra ngoài, lúc này hắn nửa người trên không một mảnh vải, lộ ra từng khối cơ bắp như tạc tượng.

Keiko vừa nhìn thấy liền theo bản năng thiếu nữ né tránh, đây cũng không phải là lần đầu nàng gặp đàn ông cởi trần, tại lúc luyện kiếm ở tổng bộ nàng gặp rất nhiều, nhưng không hiểu sao lúc gặp Gin thì cảm giác hoàn toàn khác biệt.

“A! Đây là…ngực nhỏ?”

Keiko đang ngượng ngùng đột nhiên, nghe những lời của hắn thì cũng bùng nổ lên.

“Ta tên là Keiko!!! Ngực ta mới không có nhỏ, là vừa đủ, hiểu chưa!!!”

Gin: “Há, ai quan tâm chứ, chỉ có một mình ngươi đến đây sao?”

Keiko nghiến răng nghiến lợi, cái tên sắc quỷ biến thái này thật sự quá đáng ghét, nhưng thân mang nhiệm vụ nàng lại không thể không nặn ra nụ cười đáp: “Ngài lãnh chúa của chúng ta sẽ đến sau mấy ngày, mong các hạ thông cảm mà chờ thêm vài ngày.”



Gin nói: “Được thôi, đã như vậy ngươi liền dựng cái liều ở tạm mấy ngày đi.”

Nói xong hắn vượt qua nàng, đi ra bên ngoài. Hiện tại trời đã tối hắn muốn ra ngoài hóng gió một tý. Không hiểu sao hắn có cảm giác hắn càng giống người, suốt ngày ẩn nấp làm cho hắn có cảm giác thật ngột ngạt.

Haizz, không biết có hay không cơ hội đi lại giữa ban ngày.

Ruri nhân lúc Gin đi ra trò chuyện cùng Keiko, nàng đã vào sơn động thay y phục mới, vừa bước ra liền nghe được lời của Gin, nàng liền nói: “Ngươi đừng để ý đến hắn, tối nay ngươi có thể ngủ trên gường của chúng ta.”

Keiko chỉ lấy bóng lưng của Gin hỏi: “Còn hắn thì sao?”

“Há, tối nay chúng ta ra ngoài đi săn a”

Keiko: “Săn thú?”

Ruri gật đầu nhưng cũng lắc đầu: “Không hẳn là săn thú, chúng ta còn săn quỷ nữa.”

Keiko không hiểu hỏi: “Hắn chính là quỷ, tại sao lại có thể đi săn quỷ?”— QUẢNG CÁO —

Ruri vỗ lấy vai nàng cười nói: “Sao lại không? Gin hắn là cái giả quỷ đâu, haha. Ngươi có thấy con quỷ nào có vợ là con người chưa?”

Thấy Keiko không cùng nàng mở trò đùa, nàng cũng đành giải thích: “Gin là một con quỷ đặc biệt, hắn chỉ ăn thịt dã thú mà thôi, hắn chưa bao giờ ăn thịt hay sát hại con người.”

“Mà lý do tại sao săn quỷ…thì chỉ là để ta tập luyện kiếm thuật mà thôi. Hiện tại những con quỷ chưa thức tỉnh hắn mới không có hứng thú đánh nhau.”

Keiko nghiêng đầu hỏi: “Cái gì là thức tỉnh?”

Ruri nghe thấy lời này cũng tràn đầy kinh ngạc: “Ngươi không biết? Sát quỷ đội làm sao có thể không biết việc này?”

Nói xong nàng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Keiko, xem ra sát quỷ đội yếu đến mức không có một ai sống sót sau khi tiếp xúc với những con quỷ đã giác tỉnh.

Keiko thấy nàng không trả lời mình, cũng lộ ra vẻ hối thúc: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu!”

“Được rồi được rồi, đây là những lời ta nghe được từ Gin.”

Ruri: “Gin nói, nếu một con quỷ ăn người đủ nhiều, lượng máu trong cơ thể hoặc năng lượng đạt đến mức giới hạn sẽ bắt đầu giác tỉnh. Mà thứ được giác tỉnh gọi là Huyết Quỷ Thuật. Huyết Quỷ Thuật cung cấp cho loài quỷ sở hữu các năng lực siêu nhiên, quỷ dị mà khủng bố. Một con quỷ có Huyết Quỷ Thuật có thể thống ngự những con quỷ tại một vùng núi rộng lớn.”

Keiko nghe như vậy sắc mặt cũng có chút trắng bệch, nàng cũng dần hiểu ra nguyên do dù sát quỷ đổi đã thành lập hơn một trăm năm lại luôn cơ rút vào một chỗ, cũng không có thông tin về Huyết Quỷ Thuật.

Giọng nói nàng run run hỏi: “Thật sự khủng bố như vậy? Như vậy làm sao con người có thể thắng được bọn chúng.”

Ruri thấy nàng tín niệm sắp sụp đổ, cũng không đành lòng: “Ngươi yên tâm, kỹ thuật hơi thở có thể thu hẹp khoảng cách này. Trong tương lai có thể sẽ xuất hiện nhân vật mang sức mạnh phi thường chém giết tất cả loài quỷ đâu.”

“Thế giới luôn sẽ có những cá thể dị biệt, bọn họ luôn không thể theo thường thức mà đánh giá!”

Keiko ánh mắt dần dần lấy lại ánh sáng: “Thật sẽ có người như thế?”

Ruri khẳng định: “Chắc chắn sẽ có!”

Nàng nhớ đến những câu chuyện mà Gin kể lúc trước, nàng hiện tại có chút không tin tưởng những câu chuyện đó là bịa đặt, nó có thể thật sự xảy ra tại một thời điểm nào đó. Nào là kỹ thuật hơi thở, các khả năng của quỷ, hiện tại đã rất trùng khớp với những thứ trong câu chuyện của hắn.

Còn vấn đề vì sao Gin biết được, nàng cũng không quan tâm, lai lịch của Gin luôn thần bí, nàng hiện tại biết về hắn cũng chỉ hạn chế tại lúc lần đầu gặp mặt.


Quá khứ của hắn nàng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nàng cũng không đặt nặng vấn đề đó, nếu cơ hội đến thì hắn sẽ chủ động nói cho nàng biết mà thôi. Nàng hiện tại chỉ cần đi theo sau hắn là được.


“Được rồi Keiko, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi tìm Gin cùng hắn đi săn.”


Keiko lập tức nói: “Ta có thể đi cùng không?”


Ruri nhìn nàng một lúc, đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: “Ngươi muốn đi cùng? Được thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK