Lúc này tại bãi đất trống trước hang động.
Thanh hiện tại đang đứng tạo hình thành tư thế rút đao.
Hắn hơi thở đều đều, hai mắt nhắm lại.
Tay trái cầm lấy lưỡi đao, tay phải cầm chuôi đao, thân hình nghiên về phía trước. Những lọn tóc trắng đung đưa theo gió.
Đột nhiên hắn hít sâu một hơi sau đó nhanh như chớp rút đao.
“Cư Hợp Trảm Quỷ Khóc Thần Hào!”
Xoẹt!!
Máu tươi văng tung toé.
Kèm theo đó là bốn ngón tay của hắn rơi xuống đất.
Không gian yên ắng.
Một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi lướt qua, sau đó ---cũng không có gì xảy ra.
Hắn bình tĩnh cúi người xuống nhặt những ngón tay lên gắn lại chỗ cũ.
Cái gì?
Ngươi nói hắn ngu ngốc?
Không hề!
Hắn chỉ đang luyện tập sức hồi phục của mình mà thôi.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận, hắn đang chuunibyou!
Sau khi “luyện tập” cả buổi tối, hắn đã thoả mãn “khát vọng” của bản thân.
Liếc mắt nhìn mặt trăng một cái rồi quay đầu trở về sơn động.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt to tròn đang nhìn hắn.
Ruri không biết tỉnh lại từ bao giờ đang nằm nhô cái đầu nhỏ ra nhìn lấy hắn.
Hắn sắc mặt tối xầm lại, nhưng vẫn cố biểu hiện ra ngoài sự tỉnh táo tuyệt không để cho bản thân thất thố trước mặt người khác, hắn nhấc chân đi tới.
“Ngươi đã tỉnh?”
Ruri: “???”
Ruri nghe không hiểu người trước mắt nói gì, bổng dưng nàng chú ý đến đôi mắt của hắn, thấy một đôi đồng tử như mắt mèo nằm dọc liền biến sắc.
Ruri: “Ngươi là quỷ!”
Thanh: “Oni?”
Hắn vỗ đầu một cái, hắn quên mất hiện lại hắn không biết tiếng Nhật.
Thanh cũng không nhìn sắc mặt tái mét thiếu nữ, lại gần nắm áo nhấc nàng lên đem trở về chỗ cũ.
— QUẢNG CÁO —
Trước khi nhờ vả người khác trước hết thì phải bày tỏ thành ý.
Thế là hắn dùng thanh tiểu đao đơn giản làm sạch lông con thỏ mà lúc trước bắt về. Ngồi trước đống lửa bắt đầu nướng.
Ruri nằm một bên trong lòng cũng nơm nớp lo sợ. Lúc trước nàng đã tận mắt nhìn thấy con quỷ kia ăn sống tay chân của Kiba a, hình ảnh kia thật sự quá mức kinh dị.
“Hửm, Kiba đâu?” – lúc này nàng mới nhớ đến thanh niên kia, quay đầu tìm kiếm xung quanh.
Thanh ở một bên cũng ngẩn đầu nhìn, lẩm bẩm nói: “Kiba? Là người kia sao?”
Hắn tạm thời để xuống con thỏ tiến lại gần Ruri, làm cho thiếu nữ một trận hoảng sợ co rụt lại.
Mặc dù nàng là một nữ nhân kiên cường, có ước muốn trở thành một vị vĩ đại nữ kiếm sĩ, nhưng hiện tại nàng cũng chỉ có 13-14 tuổi mà thôi, lại đối mặt với quỷ ăn thịt người làm sao có thể không sợ cho được?
Thanh tiến tới cởi trói cho thiếu nữ, rồi ra hiệu đi theo mình.
Thiếu nữ do dự một chút vẫn là cắn môi đi theo sau.
Đi theo Thanh phía sau, Ruri cũng lén quan sát bóng lưng của hắn, hắn dáng người cao 1m9 ở thời kì này phải nói là rất cao, điều này khiến cho nàng muốn nhìn thấy mặt hắn là phải ngước đầu lên cao thì mới có thể nhìn được.
Ruri cảm thấy hắn trừ răng nanh của hắn cùng với đôi mắt ra thì cũng không khác gì với nhân loại, cộng thêm việc hắn không có ác ý nên nàng cũng hơi buông xuống sợ hãi.
Ra cửa động nhìn về phía trước, nàng nhìn thấy một nấm mộ nhỏ vừa mới đắp không lâu.
Thanh tay chỉ chỉ vào nấm mộ rồi quay lưng đi tới một gốc cây rồi ngồi xuống.
Ruri đứng trước nắm mộ cũng là trầm mặc, nàng cũng đã đoán được chủ nhân của nắm mộ này là ai. Là nàng hại hắn, nếu như lúc đó nghe lời hắn thì đã không có chuyện gì xảy ra.
Nếu như…nếu như.
Nàng cắn môi, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống!
Thanh cũng là trầm mặc, trên đời này là không có nếu như.
Bằng không thì cũng không có những bi kịch xảy ra.
Nếu là có nếu như thì hắn cũng đã không ở tại nơi này, một thế giới mà nguy hiểm hiện hữu tứ phía, hôm nay ngươi sống cười đùa vui vẻ, có thể một lúc sau ngươi đã biến thành đồ ăn trong bụng quỷ.
Hắn để nàng khóc hồi lâu, cũng từ từ bước lại, nói:
“Đi thôi, trời sắp sáng rồi!” – mặc kệ nàng có hiểu ý hay không thì hắn cũng kéo nàng về trong động.
Trong sơn động Ruri vẫn nằm một chỗ, im lặng không nói.
Thanh nướng xong con thỏ đem đưa nó cho nàng.
Nhìn lấy con thỏ, nàng cũng là không quan tâm nó, đột nhiên nàng xông lại hắn, ý muốn bắt lấy thanh tiểu đao đang nằm dưới đất, có thể là muốn phản kháng, cũng có thể là muốn tự sát.
Nhưng nào có thể qua mắt được hắn, hắn đưa tay chộp tới túm lấy cổ áo của nàng rồi nhấc bổng. Sử dụng một vài từ ngữ Nhật hiện đại mà hắn học được từ việc xem anime, quát lên:
“Im lặng!”
Từ khoảng cách gần nhìn vào khuôn mặt nàng, dù cho khuôn mặt hiện tại dính đầy bùn đất nhưng cũng không che đậy được vẻ đẹp thanh tú đó, lại nhìn thấy nước mắt giàn giụa tuông ra thì hắn cũng lấy làm phiền.
Hắn thả nàng xuống rồi xé lấy cái đùi thỏ đưa vào tay nàng, rồi nói:
“Ăn”
Tuy nghe ngữ âm là lạ nhưng nàng nghe cũng hiểu ý hắn, cũng đã biết nàng hiện tại là trốn không thoát, cũng chết không được, nên nàng cũng cầm lấy thức ăn.— QUẢNG CÁO —
Cầm lấy thức ăn thì cái bụng đột nhiên là kêu lên.
Nàng không do dự nữa há miệng liền ăn, ăn xong cái đùi thì gặp hắn đưa tới cả con thỏ vừa nướng.
Hiện tại cũng biết số phận của mình, nàng nhận lấy rồi tiếp tục vừa ăn, liếc mắt quan sát hắn.
Lúc này Thanh cũng đang ức chế muốn ăn thịt Ruri xúc động.
Hắn đi về một góc khác của sơn động, vẻ mặt hơi nhăn nhó cầm lên cái đùi hươu còn tươi sống, nhưng cuối cùng vẫn là há mồm ăn xuống. Hắn hiện tại mới cảm giác được sự dày vò khi bản thân đang trong thời gian ăn chay kì thì có người ngồi cùng bàn hắn ăn sơn hào hải vị. Dù thèm chảy cả nước dãi những vẫn cố tỏ ra là mình ổn.
Ruri liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của hắn cũng lấy làm kỳ, tên này vừa gặm thịt hươu thỉnh thoảng lại liếc về phía nàng rồi nuốt nước bọt một cái là thế nào, điều này làm cho nàng cảm giác nổi gai ốc một trận.
Bây giờ ở ngoài, mặt trời cũng đã lên, thấy Ruri đã ăn xong thì hắn vẫn là trói lại tay và chân nàng lại đề phòng nàng nhân lúc ban ngày chạy mất.
Thanh hiện tại cũng cảm giác rất là đau đầu, không biết phải nên làm thế nào để câu thông với thiếu nữ này.
Hắn chỉ có thể dùng hành động để diễn tả cho Ruri hiểu. Tiêu hao nửa ngày trời mới làm cho thiếu này hiểu được bản ý của hắn, cái này cũng làm cho hắn cảm thấy im lặng.
May thay nữ nhân này hiện tại cũng là khai khiếu, biết không thoát được hắn và cũng biết hắn không hại bản thân nên cũng bình tĩnh trở lại.
Ruri cũng là bất đắc dĩ, nàng nguyên bản không muốn dạy hắn, nhưng cái tên này luôn làm ra động tác hù doạ nàng, chẳng hạn như chỉ vào bắp đùi nàng rồi cầm một cái đùi hươu lên vỗ vỗ mấy cái xong há mồm cạp xuống.
Chuyện này cũng là doạ nàng một trận, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi “uy áp” của Thanh trong những lần doạ nạt, thiếu nữ cũng khuất phục xuống dưới.
Ruri bắt đầu dạy hắn các từ ngữ bằng cách chỉ vào những thứ xung quanh hoặc là vẽ hình rồi đọc viết và đọc cho hắn nghe, nàng cũng là con nhà gia giáo nên mấy việc này không làm khó được nàng.
Về phần Thanh có lẽ là do tinh thần lực của hắn khá cường đại nên học cũng rất nhanh. Khi màn đêm buông xuống thì hắn cũng bập bẹ nói được vài câu đơn giản.
Do mấy ngày trước hắn bắt rất nhiều động vật về dự trữ nên đêm nay hắn sẽ không đi săn.
…
Bây giờ là ban đêm hắn cũng cởi trói cho Ruri, hai người hiện tại đang ngồi ở ngoài bãi đất trống trước sơn động nướng thức ăn.
Hắn đưa đồ ăn đã nướng chín cho Ruri, nhưng hắn đột nhiên sửng sốt nhớ lại hắn hiện tại cũng chưa biết tên của thiếu nữ trước mắt.
“Ngươi. Tên. Là. Gì?”
Ruri: “Ta gọi Hasegawa Ruri. Còn ngươi, ngươi tên gì?”
Thanh mặc niệm lại cái tên này 1 lần.
Thanh hơi trầm mặc nói: “Ta sao? Ta không có tên.”
Hắn hiện tại cũng không muốn dùng lại cái tên cũ, cha mẹ lúc đặt tên cho hắn với mong muốn hắn có một thanh xuân thanh bình, đồng thời cũng mong muốn khi hắn trưởng thành sẽ có thể chia sẽ giúp đỡ những người có thanh xuân đau khổ.
Nhưng là hắn hiện tại đã hoá quỷ, tương lai hắn cũng là một mảng mờ mịt, cũng có thể ở một tương lại không xa chính tay hắn sẽ chôn vùi thanh xuân của rất nhiều người khác.
Ruri: “Vậy gọi ngươi là Gin thế nào?”
Ruri: ”Gin – tóc ngươi trắng bạc như vậy, cái tên này rất hợp với ngươi đâu.”
Thanh: “Gin? Tốt.”
Hắn tuy khả năng nói chuyện còn bập bẹ nhưng khả năng nghe của hắn rất tốt, bởi vì hắn có khả năng chỉ cần nhìn hay nghe qua 1-2 lần là đã ghi tạc vào trong đầu.
Mà lại cái tên này nghe cũng rất hợp với hắn.
— QUẢNG CÁO —
Ruri: “Như vậy, Gin, ngươi thật là quỷ sao?”
Nghe vậy cũng là liếc mắt phủi nàng một cái rồi đưa tay chỉ vào miệng và mắt, rồi nói: “Ngươi. nhìn, đây. là. cái. gì?”
Ruri: “Nhưng ngươi có vẻ không giống quỷ? Ngươi không ăn thịt người?”
Gin hỏi: “Quỷ. thì. phải. ăn. người. sao?”
Ruri nghe vậy cũng là á khẩu.
Vấn đề này nàng phải nói thế nào?
Quỷ ăn thịt người là thường thức có được hay không?
Ngươi mới là dị biệt có được hay không!
Gin làm sao không biết được điều này.
Hắn cũng chỉ là muốn trêu chọc cô nàng một chút mà thôi, dù sao sống trong rừng hơn 7 ngày không có ai trò truyện. Lần này có người trò truyện cùng, nên hắn cũng muốn nói nhiều một chút, mặc dù khi còn là người hắn cũng không thích nói chuyện cho lắm.
Gin chậm chạp nói: “Lúc. chiều. ngươi. nói. quỷ. xuất. hiện. từ. 200. Năm. trước. là. thật. sao?”
Ruri nhẹ đáp: “Ừm.”
Gin: “Có. thể. kể. ta. nghe. về. thế. giới. bên. ngoài. sao?”
Ruri: “Được.”
…
Gin nghe xong những điều Ruri nói, đôi mắt cũng lấp loé lên.
“Là. vậy. sao.” – hắn mỉm cười nhẹ nói.
Ruri nhìn thấy nụ cười này cũng là sững sờ, thầm nói nếu Gin không phải quỷ thì sẽ mê hoặc chết không biết bao nhiêu cô gái.
Gin hiện tại tâm tình đang rất vui vẻ, nếu không có Ruri ngồi cạnh thì hắn đã chạy vài vòng sân và hô thật to!
Sảng khoái, sảng khoái, sảng khoái!
Bảy ngày sống trong áp lực cuối cùng cũng được giải toả.
Thời gian Muzan thành đạo – à không, thành quỷ chỉ cách 200 năm, vậy hắn còn thời gian hơn 800 năm mới đến thời gian bắt đầu cốt truyện. Thời gian hiện tại dư dả!
Ruri bên kia cũng đã không tiếp tục nhìn Gin, nàng hiện tại đang nhìn mặt trăng trên bầu trời, ánh mắt mang vẻ ưu buồn.
“Cha… ngươi hiện tại thế nào, Kiba, hắn đã chết, ngươi phải cố gắng lên, ta sẽ trở về, tên kia đã hứa là sẽ thả ta còn hứa sẽ giúp ta tìm thảo dược cứu ngươi, với điều kiện là ta dạy hắn chữ, xin hãy chờ ta chờ về!”
Thì thầm xong Ruri bắt đầu chìm vào giấc ngủ, nàng nằm trên bãi cỏ mà ngủ.
Gin liếc mắt nhìn về phía Ruri, thấy nàng đã ngủ say, cũng đi vào hàng động lấy ra tấm da hổ đắp lên người nàng.
Hắn cũng bắt đầu cầm lên thanh đao gãy luyện tập vung kiếm.
Một đêm này cũng không có gì xảy ra.