“A Bạch ngươi nhớ phải ở nơi này chờ ta. Qua mấy ngày ta liền quay lại tìm ngươi, có biết không?”
Mikasa dặn đi dặn lại nói hắn phải ở đây chờ nàng quay lại, thậm chí có lúc nàng còn muốn đem hắn trói lại một chỗ để phòng hắn chạy loạn đi mất.
Sau cùng nàng quay đầu bước đi, nhưng là chỉ đi được mấy bước nàng liền dừng lại, hai bờ môi mím chặt vào nhau.
Cuối cùng…
Bịch!
Một tiếng ngã ra đất vang lên.
Mikasa chống hai tay cả thân người ngồi lên người của hắn, sắc mặt hơi ửng đỏ, có chút nghẹn ngào nói:
“Ta làm sao vẫn luôn cảm giác đây là lần cuối chúng ta gặp mặt, ta không muốn như vậy a, cảm giác rất khó chịu, ta không thích nó…”
Mà A Bạch khi nhìn thấy nàng như vậy, hắn đột nhiên đưa lên một cái tay xoa lấy đầu nàng.
Chỉ là hắn lại không biết hành động này lại tựa như một giọt nước làm tràn ly.
Cả người anh khí, kiên cường Mikasa liền oà lên khóc nức nở, nói thật mấy năm qua khi nàng ở bên cạnh hắn nàng luôn cảm thấy rất ấm áp, rất yên tâm. Điều này khiến nàng rất phụ thuộc vào hắn.
Sau một lúc nước mắt tuôn trào, Mikasa ngừng khóc mà Bạch Dạ Xoa cũng đưa tay lau đi nước mắt của nàng.
Hai mắt nàng đỏ hoe nhìn lấy hắn, đột nhiên như có một lực lượng thần bí thôi thúc lấy nàng, hai tay sờ lên mặt của hắn, từ từ cúi xuống hôn tới.
Bạch Dạ Xoa cả người căng cứng bất động trong vài giây.
Nụ hôn cũng không dài, vừa chạm liền tách ra mà thôi.
Mikasa nhìn thấy biểu hiện căng thẳng của hắn nàng liền cười ra tiếng: “Phốc ha ha, ngươi thật là Bạch Dạ Xoa trong truyền thuyết sao?”
Nói xong nàng lại cúi xuống hôn hắn một lần nữa, lần này kéo dài khá lâu cho tới khi hắn dường như tỉnh lại một dạng, giật mình đẩy nàng ra ngoài thì mới kết thúc.
Mikasa bị đẩy ngã người ra đằng sau, có chút đau đớn xoa xoa bờ mông nói: “Ngươi làm sao phản ứng mạnh như vậy?”
Nhưng hắn không trả lời nàng mà lại quay đầu rời đi.
“Này…ngươi đi đâu vậy? Nhớ là ba ngày sau ta sẽ ở nơi này chờ ngươi a. Không gặp không về! Nhớ lấy! Nếu ngươi không trở lại, ta sẽ ở đây chờ đến khi nào nhìn thấy ngươi thì mới thôi!”
Thân hình hắn tựa hồ hơi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bước đi.
…
“Cha! Mẹ! Ta trở về rồi!”
Mikasa chạy băng băng vào trong sân nhà gọi to.
Lúc này cánh cửa đột nhiên mở tung ra.
Ba thân ảnh hai lớn một nhỏ từ bên trong bước ra nói: “Trở về rồi a, giới thiệu với ngươi, đây là đệ đệ ruột của ngươi a. Muahahahaha…”
Hideaki hiên ngang bước ra đối với nàng cười lớn một tiếng rồi nói.
Mikasa nhìn theo hướng ngón tay của hắn thấy được một thân ảnh nho nhỏ chừng 1-2 tuổi đang chập chững đứng đấy nhìn nàng.
“Hả…các ngươi vậy mà thật sinh cho ta một đệ đệ rồi?”
“Ha ha, kể từ lúc ngươi đi trong nhà rất vắng vẻ đâu, cho nên ta cùng cha ngươi liền quyết định có thêm một đứa nữa.
Một vị mỹ phụ một tay nâng má mỉm cười nhìn nàng.
Mikasa liền hết chỗ nói nhìn lấy bọn hắn, hẳn là khi ta rời đi các ngươi mới thoả sức cày cuốc đi.
Mẹ của Mikasa sinh nàng từ lúc 17 tuổi, hiện tại 36-37 tuổi lại sinh thêm một đứa nữa cũng rất không dễ dàng a. Bây giờ sức khoẻ của nàng rất yếu.
Hideaki nói: “Mau vào nhà, kể cha nghe những chuyện ngươi gặp phải nào?”
…
— QUẢNG CÁO —
“Cái gì? Ngươi gặp được Bạch Dạ Xoa?”
Hideaki kêu lên thất thanh hỏi.
Mikasa có chút xấu hổ gật đầu: “Thật ra hắn cũng không có xấu xa như trong lời đồn, ta với hắn cùng nhau đi du lịch suốt ba năm đâu.”
Nàng đương nhiên ngại ngùng rồi, ban đầu lập chí muốn thiến Bạch Dạ Xoa, hiện tại thì tốt…mọi chuyện liền trái ngược.
Hideaki cùng thê tử hai mắt nhìn nhau.
Hắn tiếp tục hỏi: “Ngươi gặp hắn rồi chuyện sau đó như thế nào? Tại sao không dẫn hắn tới đây? Hắn hiện tại đang ở đâu?”
Mikasa không biết nên mở lời như thế nào: “Cái kia…”
…
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Mikasa ngượng ngùng nói: “Ta cảm giác mình hiện tại thật sự rất thích hắn.”
Rầm!
Hideaki hai tay đập bàn đứng lên, đôi mắt giận dữ: “Chuyện này là không thể! Hai người các ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như vậy!”
Mikasa bị cha nàng phản đối liền cố gắng giải thích: “Hắn không xấu như cha nghĩ đâu, hắn rất tốt, rất nhiều lần bảo vệ ta khỏi nguy hiểm. Ngươi không phải luôn muốn ta kết hôn sao? Ta sẽ kết hôn với hắn a.”
Bành!!
“Hỗn trướng! Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không!?”
Hideaki một bạt tay quất tới tát vào mặt của Mikasa khiến nàng ngã ra đất, miệng chảy máu.
Mikasa mẫu thân giật nảy mình vội vàng ngăn hắn lại: “Hideaki! Ngươi bình tĩnh, có chuyện gì cũng từ từ nói.”
Đứa bé cũng khóc oà lên: “Oa…oa…”
Hideaki gạt nàng sang một bên nói: “Ngươi mang con vào trong phòng! Hôm nay ta phải dạy lại đứa con nghịch nữ này.”
Mikasa lau trên trên vết máu đứng lên nói: “Tại sao? Tại sao ngươi lại cản ta? Phụ thân đại nhân?”
Hideaki tức giận quát: “Ngươi có biết hắn là ai không?”
“Ta mặc kệ hắn là ai! Ta hiện tại yêu hắn, ngươi đừng hòng cản ta!”
Khí chất của Mikasa đột nhiên thay đổi sắc bén, đây là thành quả sau 3 năm phiêu lưu của nàng.
“Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi hiện tại đã đủ lông đủ cánh, lại muốn cãi lại ta sao?”
Hideaki nhìn thấy khí thế hung hung của nàng liền giận quá hoá cười liên tục nói ba chữ tốt.
“Như vậy để ta xem, ba năm qua ngươi đã tiến bộ như thế nào đi!”
Hắn cũng cầm lên Zanto Tsuguri đối với nàng nói.
Oanh!
Vách tường liền thủng ra một lỗ, hai bóng người từ trong đó bay ra.
Keeng…keeng…
Âm thanh của hai thanh đại bảo kiếm va chạm liên hồi vang lên.
Hai bóng người chớp nhoáng giao thoa tạo ra từng tia lửa loé lên.
…
Một lúc lâu sau.
Hideaki cả người đều là vết thương, nhìn lấy cả người đổ gục dưới đất Mikasa nói: “Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi sao?”
Lúc này mặt trăng đã lên cao, Hideaki bộ dáng đã thay đổi, những đặc điểm của quỷ xuất hiện trên người của hắn.— QUẢNG CÁO —
Mà Mikasa cũng có những đặc điểm tương tự như vậy.
Hideaki mang một nửa dòng máu của quỷ, hắn chỉ có thể biến thành quỷ vào ban đêm mà thôi, đồng thời cũng kiểm soát trạng thái này rất tốt, khi tiến vào trạng thái này thì sức mạnh tăng lên rất nhiều.
Chỉ là đổi lại hắn mất đi đặc tính tuổi thọ lâu dài của chúng, bọn hắn cùng lắm chỉ sống thọ hơn người bình thường một chút mà thôi.
Mà Mikasa thì mang một phần tư dòng máu quỷ điều này khiến cho thời gian hoá quỷ của nàng ngắn hơn hắn nhiều, nên chỉ có thể chống lại một chút liền bại trận.
Tuy nàng thiên phú rất cao nhưng với sức hồi phục của Hideaki thì cũng phải chịu thua.
Mikasa toàn thân thương tích nhìn cha mình nói: “Ngươi làm tới mức này sao? Chỉ là vì ngăn cản ta và hắn thôi sao?”
Hideaki nhìn lấy con gái của mình như vậy, hắn đau khổ nói: “Các ngươi là không thể phát sinh chuyện đó!”
Chuyện này rất khó nói, hắn thật không biết phải làm sao để mở miệng.
Mikasa chống đỡ đứng dậy, dáng vẻ hiên ngang hỏi: “Tại sao? Nguyên nhân là gì?”
Hắn nhắm lại hai mắt, thở dài nói: “Bởi vì hắn chính là phụ thân của ta, cũng chính là gia gia của ngươi a.”
Hideaki thật sự không nghĩ tới mọi chuyện lại trùng hợp như thế này, con gái của mình vừa đi ra ngoài liền gặp được cha của mình, sau đó con gái của mình liền yêu cha của mình.
Khi biết được chuyện này hắn thật sự rất sốc.
Mikasa nghe những lời hắn nói liền đứng chết trân tại chỗ: “Không thể nào! Không phải! Ngươi gạt ta đúng không!? Ngươi muốn dùng cách này để ngăn cản ta sao!? Mơ tưởng!!”
Nàng như bị điên một dạng, tay cầm lấy Hakuto Yasuri chém tới.
Hideaki vội vàng đỡ lấy: “Đó là sự thật, Mikasa! Hayato gia gia của ngươi đã nói với ta như vậy.”
Sau một hồi phản kháng, Mikasa vứt xuống bảo đao quỳ rạp xuống đất: “Nói dối…các người điều lừa gạt ta…tại sao lại không nói cho ta biết từ sớm.”
Hideaki không đành lòng nhìn nàng như vậy, liền nói: “Ngươi chỉ cần đừng suy nghĩ đến hắn là được, hãy quên hắn đi!”
“Làm sao làm được!? Ngươi có thể quên được mẫu thân sao?”
Nghe vậy Hideaki liền đau đầu.
Mikasa hiện tại rất thống khổ, nàng rõ ràng vừa mới giải toả khuất mắt trong lòng chấp nhận đem lòng yêu thương cho một nam nhân khác.
Nhưng vận mệnh thật trêu người, nam nhân đó vậy mà là gia gia của nàng, niềm vui vẻ cùng hạnh phúc vừa bắt đầu nảy mầm liền ngay tức khắc biến thành những vết bụi bẩn bay theo gió.
Rõ ràng là một người mạnh mẽ, nhưng ngay lúc này nàng quả thật rất yếu đuối, rất mong manh.
Hideaki cũng không dám nói gì, con gái của hắn hiện tại đang rất nhạy cảm, nếu lỡ hắn nói điều gì không đúng thì sẽ dẫn đến hậu quả rất khó lường.
Lúc này vợ của Hideaki dẫn theo con trai chậm rãi bước ra ngoài, nàng nhìn thấy bộ dáng của Mikasa như vậy thì trong lòng như là bị kim châm đâm lấy.
“Mikasa…”
Nàng nhớ đến vẻ mặt hăng hái cùng vui vẻ của con gái khi kể về những chuyến phiêu lưu kia, rồi vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc khi nói đến Bạch Dạ Xoa.
Nàng liền biết con gái nàng đã động tình, bởi vì nàng cũng từng trải qua cảm giác đó.
Đột nhiên Mikasa đứng lên quay đầu chạy đi, nàng phải đi tìm hắn để làm rõ mọi việc.
Mikasa lẩm bẩm: “Ngươi lúc đó không nên xoa đầu ta…”
Hideaki vội vàng hô lên: “Mikasa, ngươi đi đâu, ngươi còn đang bị thương a.”
“Để nó đi đi, Hideaki! Có những chuyện cần phải để tự thân nó đi giải quyết.”
“Haizz, đúng là nghiệp chướng. Ta đáng ra không nên dùng Bạch Dạ Xoa hù doạ nàng a, quả đúng là nghiệp tụ vành môi.”
Hideaki lắc đầu thở dài.
…
“A Bạch!!!”
— QUẢNG CÁO —
“A Bạch!!! Ngươi đang ở đâu!?”
Mikasa vết thương chống chất đứng ở giữa núi rừng hô to.
Nhưng không một ai trả lời nàng.
Mikasa cúi gầm mặt xuống đất, nàng muốn hỏi hắn…tại sao lại muốn xoa đầu nàng…tại sao muốn chăm sóc cùng bảo vệ nàng như vậy.
“Ta sẽ chờ ngươi a, A Bạch!”
Nhưng đáng tiếc một lần chờ này chính là cả một đời người.
…
Lúc này Mikasa cũng không biết, cách vị trí của nàng không xa, có hai thân ảnh đang đối mặt.
Một bên là có một đôi mắt đỏ như máu, một bên là có đôi mắt màu xanh lam như đại dương đang nhìn chằm chằm vào nhau.
“Đã mấy chục năm không gặp rồi đi, lần này ngươi đồng ý phục tùng ta sao? Ta có một món quà muốn tặng cho ngươi đây.”
Kibutsuji Muzan nhìn thân ảnh trước mặt cười nhạt nói.
Chỉ là người trước mắt có vẻ như cũng không có trả lời hắn ý tứ.
Sau một khắc Muzan đột nhiên trầm tĩnh lại, lúc này hắn tựa như mới phát giác ra thứ gì, sau lưng mọc ra một đoạn Huyết Sắc Chỉ Gai nhắm về phía thân ảnh kia chém tới.
Rắc rắc…
Thế nhưng là chưa đợi tới dây gai của hắn chạm vào, thì thân thể của người kia liền tựa như tấm gương bị vỡ vụng một dạng ầm ầm băng tán.
Mà ở trước mặt hắn hiện tại làm gì còn người nào ở lại.
“Ảo ảnh? Là Huyết Quỷ Thuật sao? Đáng chết, xem ra là do lần trước cho hắn máu quá nhiều.”
Thời gian mấy chục năm hắn khó khăn lắm mới bắt được tin tức của tên kia, không ngờ hôm nay khi đối mặt, trong một lúc sơ suất lại bị Huyết Quỷ Thuật của đối phương cho qua mặt.
Điều này khiến hắn rất là phẫn nộ.
Nhiều lần bị một người cho ăn thua thiệt, là ai đều sẽ tức giận chứ đừng nói đến một người kiêu ngạo như hắn.
“Ngươi đã thấy hắn sao? Lần sau gặp mặt ngươi phải lấy đầu hắn về trước mặt ta.”
Muzan đột nhiên liếc mắt nhìn vào khoảng không hắc ám trong rừng cây rồi nói một câu.
Nhưng không có một ai phát ra âm thanh trả lời hắn.
Không gian ngoài trừ những âm thanh gió rít ra thì không còn một tiếng động nào khác.
…
Lịch sử vẫn tiếp tục phát triển…
Chỉ là lần này lại có thêm sự xuất hiện của một gia tộc thần bí.
Những người thừa kế của bọn họ điều là những kiếm sĩ kiệt xuất nhất…
Toàn bộ các võ sĩ trên đất nước này đều mong muốn có thể đánh bại được người thừa kế của bọn hắn, nhưng trên đời này có rất ít người có thể làm được…
Bởi vì mỗi người trong bọn hắn đều là thiên tài, mỗi một người xuất hiện đều là có khả năng tranh đoạt thiên hạ đệ nhất kiếm sĩ toạ vị, nếu một người có thể đánh bại bọn hắn thì người đó nếu không phải là kiếm sĩ mạnh nhất thì cũng là ứng cử viên cho cái ghế thiên hạ đệ nhất kiếm sĩ kia.
Chẳng những thế, có tin đồn gia tộc này còn có kỹ thuật rèn đúc rất tốt, có rất nhiều kiếm sĩ kiệt xuất mong muốn bọn hắn rèn cho mình một thanh đao tốt để có thể tung hoành thiên nhai.
Thế nhưng không phải ai cũng có thể được bọn hắn rèn đúc đao cho.
Những người được bọn hắn rèn đao cho đều là những kiếm sĩ lừng danh trong lịch sử, tên tuổi của bọn hắn đều được người đời lưu trong sử sách.
Sự thật là thế, nhưng còn có một bí mật mà không một ai biết, đó chính là những người thừa kế của gia tộc thần bí này luôn luôn tìm kiếm lấy một người, một người được cho là tổ tiên của bọn hắn…