• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã 10 ngày trôi qua từ lúc Gin trở về nhà Ruri, hắn lại không biết buổi tối hôm qua tại một ngọn núi cách hắn không xa đã diễn ra một trận đại chiến giữa Muzan và Hakumen.

Mà ngọn núi đó cũng chính là nơi mà hắn cùng Ruri gặp nhau.

Lúc này Gin đang trốn trong võ đường luyện kiếm.

“Gin, nghỉ một chút, ăn đồ ăn này!”

Ruri từ phòng bếp mang tới 2 đĩa thịt sống, đối với hắn hô lên.

“Ta đã nói, ta không cần ăn thịt sống nữa mà, Ruri!”

Gin có chút phàn nàn nói. Hắn cũng chẳng biết tại sao, từ khi hắn uống máu của Hachirou bắt đầu, thì hắn cảm thấy lượng năng lượng hồi phục lúc ngủ còn nhanh với nhiều hơn khi hắn ăn thịt dã thú.

Cho nên từ đó hắn liền dành ra càng nhiều thời gian để ngủ hơn lúc trước. Mặc dù chưa rõ nguyên nhân ra sao, nhưng chỉ cần không có hại liền được.

“Ha ha, đây là quen thuộc cử động mà thôi!”

Ruri bị hắn nói sửng sốt một chút, sau đó liền cười ngượng ngùng nói.

“Lại nói, cha ta cha ta đã chọn ngày rồi nha!”

Tiếp đó nàng lại nói tiếp, lời nói của nàng cũng không thể che đậy được niềm vui sướng.

Gin nghe vậy đột nhiên thân mình chấn động, hắn mừng rỡ vội nắm lấy tay nàng, giọng nói có chút lắp bắp nói.

“Thật sao? Là khi nào?”

“Bảy ngày sau! Ngày kia cũng là sinh nhật của mẹ ta.”

Còn nói bảy ngày sau làm gì, thì tất nhiên chính là cử hành hôn lễ nha.

Nhớ mấy ngày trước khi hắn ngồi trước mặt Hideyoshi nói muốn cưới nàng, lúc đó tâm trạng hắn thật sự rất thấp thỏm lo sợ.

Dù thực lực của hắn có mạnh hơn Hideyoshi đi nữa thì rơi vào trường hợp đó cũng không thể giữ bình tĩnh được.

Lại không ngờ Hideyoshi cũng không vì hắn là quỷ mà phản đối cái gì, miệng liền đáp ứng.

“Vậy thì quá tốt rồi!”

Gin vui mừng ôm lấy Ruri.

“Thật là tốt a, chúng mừng các ngươi!”

“Cám ơn, cám…ơn…” – Gin ôm lấy Ruri vội vàng nói tiếng cám ơn, nhưng dần dần cảm thấy có chút không đúng.

Gin như là robot từ từ xoay sang nhìn về phía cánh cửa.

“Chào, chúng ta lại gặp lại nha.”

Nơi cửa vào, một nữ nhân mái tóc màu hồng người mặc bộ Kimono màu xanh giơ tay chào hỏi.


Gin giơ tay chỉ về phía nàng, lắp bắp nói.

“Ngươi…ngươi…ngươi sao lại ở đây?”

“Hả? Làm sao vậy, Gin?”

Ruri đang vùi đầu vào ngực Gin thì đột nhiên nghe giọng điệu khác thường của Gin liền ngẩng đầu nhìn theo ngón tay của hắn.

Tiếp theo mắt nàng trợn tròn rồi.

“Ngươi…ngươi…ngươi sao lại ở đây?”

Đây không phải là nữ nhân đã bắt lấy nàng sao?

“Ối chao, vui đến không nói nên lời sao. Thật là, để đền đáp sự vui sướng của các ngươi, thiếp thân sẽ ở nơi này một thời gian.”

Hakumen nâng quạt che lấy nửa khuôn mặt, để lộ ra ánh mắt tràn đầy vũ mị nhìn Gin.

“Ngươi làm sao tới được nơi đây? Ta rõ ràng đã xoá đi nguyền rủa a.”

Gin có chút hoảng hỏi.

“Ara ara, ngươi xem thường thiếp thân nha, đừng tưởng xoá đi nguyền ấn liền chạy thoát được, thiếp thân nhắm mắt cũng tìm ra các ngươi được.”

Hakumen cười thản nhiên nói. Nàng đương nhiên không nói nàng là dựa vào mũi ngửi mùi máu của Ruri hao tốn trọn vẹn 10 ngày mới tìm tới.

“Thủ đoạn của thiếp thân, các ngươi làm sao mà biết được.”

Gin nghe như vậy, vẻ mặt đắng chát nói: “Đây là thủ đoạn của yêu quái sao?”

Cạch!

“Các ngươi…hửm, ngươi là ai?”

Lúc này Hideyoshi đột nhiên mở cửa đi vào.

Không chờ Gin cùng Ruri trả lời, Hakume liền dùng chuẩn mực lễ nghi chào hỏi: “Xin chào ngài. Tiểu nữ gọi Kinmou Hakumen. Thứ lỗi cho tiểu nữ đường đột, tiểu nữ đến đây chỉ là muốn hỏi Gin tiên sinh một câu, tại sao lúc đó lại bỏ rơi tiểu nữ.”— QUẢNG CÁO —

Nàng vừa nói, một tay khác vừa xoa lấy bụng, ánh mắt như là tiểu tức phụ bị bỏ rơi.

Nghe giọng điệu kết hợp với động tác của nàng, Gin như gặp phải sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.

“Bỏ rơi? Ô hô…”

Hideyoshi như bị ma hoá, tiếng cười âm lãnh.

Leng keng!

Tiếng rút đao vang lên!

“Ngươi tên cặn bả này….”

“Ách, cha! Ngài bình tĩnh nghe ta giải thích!”

Ruri nghe tiếng rút đao liền từ trong mộng bức tỉnh lại, vội vàng xông tới ôm lấy cánh tay của Hideyoshi hô to.

“Ruri, ngươi không nghe lời của nàng nói sao? Con mẹ nó, cái tên kia làm người ta có thai mà còn đòi cưới ngươi a.”

Hideyoshi tức giận quát.

“Ngài nhịn một chút, à không, ngài bình tĩnh lại đi ạ!”

“Ta không thể nhịn a!”



Hideyoshi gạt Ruri sang một bên, tay cầm thái đao chém tới.

Gin giật nảy mình, theo bản năng kiếp trước hô to một câu vội vàng né tránh: “Úi dồi ôi!”

Sau đó liền lập tức quay đầu liền chạy.

Ba người ngươi đuổi ta ta đuổi ngươi chạy khắp võ đường.

Mà Hakumen thì vui vẻ đứng ở một bên cười trộm.

“Ai da, thật thú vị đâu.”

Sau hồi lâu náo loạn, Gin cùng Ruri cũng tạm thời lắng xuống cơn giận dữ của Hideyoshi, cũng giải thích cho hắn hiểu một chút.

Nào là ta không biết nàng là ai.

Mà Ruri thì cũng nói, Gin suốt quãng thời gian ra ngoài luôn ở bên nàng nên không thể làm thế được.

Hakumen một bên thỉnh thoảng đổ dầu vào lửa, nước mắt rơi lã chã thêm mắm thêm muối vào.

Nói cái gì hắn lừa dối nàng, nhân dịp nàng bị kẻ xấu vây bắt thì chạy trốn, bỏ lại nàng một mình.

“Ngươi im ngay!!!”

Gin cảm thấy không ổn vội vàng quát nàng một tiếng.

Nhưng đổi lại chỉ là một câu nói của Hideyoshi.

“Ngươi quát ta à! Ngươi tên này quát ai hả!”

Đây là bởi vì vị trí mà Hakumen ngồi là ở sau lưng hắn, nên khi Gin quát nàng thì từ bên ngoài nhìn vào chẳng khác nào hắn đang quát Hideyoshi.

“Ta không quát ngươi a, cha vợ!”

“Ai là cha vợ ngươi, ngươi xem ngươi đã làm gì nữ nhi nhà người ta?”

Hideyoshi nghe vậy lập tức càng thêm giận dữ.

Lại qua một hồi lâu dưới sự điều đình của Ruri thì sự việc mới lắng xuống, mọi việc được giải thích, nhưng là cái nồi đen bỏ lại nữ nhân chạy trốn của Gin đã đội định.

Sau đó thì Hideyoshi đuổi Ruri cùng Hakumen ra ngoài, Gin thì bị hắn kéo lại, giảng cho hắn một bài về võ sĩ đạo.

Ở ngoài cửa.

“Ngươi rốt cục muốn làm gì a. Chúng ta cũng không có đắc tội với ngươi đi, tại sao lại đeo bám theo chúng ta không bỏ.”

Ruri đứng đối diện với Hakumen chất vấn lấy nàng.

“Cũng không muốn cái gì nha, ta chỉ đơn thuần có hứng thú với hắn mà thôi!”

Hakumen sắc mặt lơ đễnh nhìn lấy cảnh sắc xung quanh nói.

Nhưng lời nói này lọt vào tai Ruri lại gây nên nàng cảnh giác.

“Ngươi làm sao có hứng thú với hắn? Các ngươi chỉ gặp lướt qua mà thôi a.”

Hakumen kinh ngạc nhìn nàng, suy nghĩ hồi liền lập tức ồ lên.

“Ồ, đây chính là cái gọi là ghen sao? Có chút không giống trong sách nói a. Nhưng mà…thật đáng yêu đâu!”

Hakumen dùng tay nựng lấy gò má của Ruri nói.— QUẢNG CÁO —

“Ngươi…nươi nàm ì mau mỏ cái nay ra!”

“Oa, không ngờ đằng sau lớp áo, chỗ này của ngươi còn to hơn tỷ tỷ à. Để xem…ân…theo như sách nói thì…tiếp theo nên làm như thế này.”

“A…ngươi buông ra!”

Ruri cảm giác như có dòng điện chạy qua người, dùng hết sức lực đậy ra Hakumen, chạy vào nhà bếp.

“A?”

Hakumen sửng sốt nhìn lấy bàn tay có chút ẩm ướt của mình. Nàng có chút không hiểu, nàng chỉ là chạm nhẹ một cái mà thôi, làm sao Ruri phản ứng lớn như vậy sau đó liền chạy đi rồi.

Nàng từ trong vạt áo móc ra một quyển sách, nhìn một lát rồi dùng linh lực đốt nó đi.

“Trong sách nói thật không thể tin được! Sự tình hoàn toàn trái ngược.”

Mà trong đám cháy có thể thấy được hàng chữ.

Bách Hợp Hoa Khai!

Đốt xong liền ngồi xuống trước hành lang chờ Gin ra ngoài, nàng thế nhưng là muốn huấn luyện hắn đâu.

Trong nhà bếp, Ruri bụm mặt ngồi vào một góc.

“Hic, khi nảy “A” là cái gì quỷ, ta làm sao lại thốt lên từ đó trước mặt của người khác chứ.”

Đông!

Cảm đầu toàn là suy nghĩ hỗn loạn, Ruri dứt khoát đập đầu vào tường một cái cho tỉnh táo.

“Nữ nhân kia thật quá đáng!”

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.



Buổi xế chiều.

“Ồ, ngươi đây là…nấu cơm?”

Giọng nói Hakumen đột ngột vang lên, làm cho đang bận bịu công việc Ruri thân hình run lên.

Nàng có chút đề phòng nhìn Hakumen, cố gắng giữ cho bản thân trấn tĩnh nói: “Đúng vậy!”

Khi nàng quay lại tiếp tục nấu ăn thì nghe thấy một hương thơm thoang thoảng bay tới cùng với nó là giọng nói tràn đầy quyến rũ có thể thư hùng song sát vang lên kế bên tai nàng.

“Oa…Thiếp thân chưa bao giờ ăn thức ăn của con người đâu.”

Ruri cấp tốc né sang một bên, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi làm sao đột nhiên tới gần? Không cho phép tới gần ta!”

Nàng có chút sợ Hakumen lại đối với nàng làm chuyện lúc trưa.

“Làm sao ta chỉ muốn nhìn một chút mà thôi!”

Hakumen nghi ngờ nhìn nàng nói: “Làm sao? Sợ thiếp thân ăn thịt ngươi? Thiếp thân chỉ muốn xem món ăn của con người mà thôi. Lại nói thiếp cũng không ăn thịt người.”



“Ngươi…ngươi đứng sang bên kia nhìn.”

Ruri chỉ sang một bên nói.

Hakumen thấy thế cũng đành nghe theo đi sang một bên nhìn lấy. Nàng ban đầu cũng không muốn đến nhà bếp đâu, chỉ là chờ tên kia lâu quá nên có chút buồn chán mà tới đây nhìn xem Ruri đang làm gì.

“Thiếp thân có thể nếm thử một chút sao?”

Hakumen ở một bên dò hỏi. Thật ra nàng nếu muốn cướp thì Ruri cũng chẳng thể làm gì được, chỉ là nàng cũng không muốn cùng bọn hắn làm căng lên, dẫn tới mục đích “hoàn vốn” của nàng bị huỷ.

Cho nên tốt nhất là không dùng sức mạnh cưỡng ép bọn hắn là được rồi.

Ruri liếc nàng một chút liền đưa cho nàng một chén đồ ăn.

“Đây, ăn đi.”

Nhận lấy chén thức ăn, Hakumen không biết nên làm như thế nào, nên nàng dùng tay bóc một miếng thịt lên bỏ vào miệng.

“Oa! Mùi vị thật tốt ăn.”

Hakumen hai mắt sáng lên, đây là lần đầu làm được món ăn của con người, hương vị rất lạ, ăn rất ngon.

“Uy uy, ngươi không biết dùng đũa tre sao?”

“Đũa là gì?”

Nàng trước thật sự cũng không biết mấy thứ này, dù đã tu luyện rất lâu rồi, nhưng trước kia cũng chỉ ăn hoa quả, cùng hút linh lực của bọn âm dương sư mà thôi.

Thỉnh thoảng lại đi hù doạ con người, để ăn lấy nỗi sợ của họ.

Ruri lắc lắc đầu, bắt đầu dạy lấy nàng cách cầm đũa. Cả hai đều không muốn chọc giận đối phương nên phối hợp cũng hài hoà.— QUẢNG CÁO —

Chỉ một lát Hakumen liền đã có thể bập bẹ dùng đũa gắp thức ăn.

Ruri nhìn lấy nàng ăn như gió cuốn, lại nhìn vào nồi thịt.

Cũng may hôm nay nàng nấu có chút nhiều, nếu không thật không đủ ăn.

“Hửm? Ngươi đi đâu thế?”

Đang lúc ăn, Hakumen liền thấy Ruri mang một mâm đồ ăn đi ra ngoài thì hỏi.

“Ta mang đồ ăn cho bọn hắn!”

Ruri cũng không dừng lại mà đi thẳng tới võ đường.



Trong võ đường.

Gin liếc mắt nhìn Hakumen đang ngồi ăn cùng bọn hắn, liền ra dùng ánh mắt ra hiệu cho Ruri.

Nàng làm sao lại cùng ăn với chúng ta?

Ta không biết, là nàng tự theo sau.

Trong khi hai người giao tiếp bằng ánh mắt với nhau, thì Hakumen đang ăn ngon lành, bụng nàng như cái động không đáy, bao nhiêu cũng nuốt trôi.

Lúc này Hideyoshi nhìn nàng ăn nhanh như vậy liền nhắc nhở: “Ngươi ăn từ từ thôi, coi chừng bị nghẹn!”

Hakumen khuôn mặt hạnh phúc nói: “Nhưng ta không thể ngừng được a, từ khi sinh ra đến bây giờ ta chưa từng ăn ngon như vậy.”

“Ngươi có cha mẹ sao?”

“Không có, từ khi ra đời ta đã không biết hình dạng bọn hắn như thế nào!”

Hakumen vừa ăn vừa hồi tưởng, lúc sinh ra nàng không biết lông của bọn hắn có màu gì, chắc là màu cam đi, dù sao lông của nàng chính là màu cam.

Hideyoshi cảm thấy nàng thật đáng thương: “Thật đáng thương, cuộc sống của ngươi đã rất khổ cực đi!”

Có lẽ là tâm tình đang vui, nên Hakumen lập tức trả lời với giọng điệu vui sướng: “Cũng không khổ cực, ngọn núi ta sống trái cây rất nhiều, cùng rất ngon!”

Lần này Hideyoshi cảm động rồi: “Từ nhỏ đến lớn ngươi đều ăn trái cây sao?”

“Đúng vậy, ngoài ra còn có nỗi sợ hãi của con người nữa!”

Câu nói này là nàng nói thật lòng, nhưng lọt vào tai của Hideyoshi thì lại thành: “Ta từ nhỏ đến lớn đều ăn trái cây, sống một mình trên núi, ta rất sợ hãi!”

Hideyoshi có thể tưởng tượng ra một viễn cảnh, một cô bé lần đầu tiên trong đời xuống núi, nhưng bất ngờ lại gặp một tên tra nam tóc trắng nào đó, sau đó khi gặp hoạn nạn thì bị hắn bỏ rơi, thật vất vả thoát được lại vượt qua đoạn đường xa xôi đi tìm lại hắn.

Hắn nhìn Hakumen ánh mắt dần dần biến thành ánh mắt từ ái của một lão phụ thân.

Ở một bên Gin quan sát lấy bọn hắn liền có chút trợn mắt há hốc mồm, nhất là hắn thấy được vẻ mặt tràn đầy từ ái của Hideyoshi, trong lòng cảm thấy không ổn muốn lên tiếng cắt đứt bọn hắn thì Hideyoshi lên tiếng trước.

“Đã như vậy ngươi lại không cần trở về nơi đó nữa, ở đây với chúng ta. Sau này chúng ta sẽ cho ngươi ăn ngon.”

Oanh!

Như sấm chớp trời vang.

Xong!

“Ta thật có thể ở đây sao? Được ăn những thứ này?”

Hakumen ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

“Tất nhiên! Từ bây giờ ngươi có thể ở lại đây! Bên cạnh phòng của Ruri còn một phòng trống, bây giờ đó là phòng của ngươi.” – Hideyoshi tươi cười nói.

“Như vậy thật quá tốt, cảm ơn ngài rất nhiều!”

Hakumen vui mừng nói.

Lẻng xẻng!

Tiếng đổ vỡ vang lên, Ruri nghe cuộc trò chuyện của hai người liền cái chén cũng cầm không vững.

Nàng cùng Gin tránh như tránh tà thì cha của nàng, phụ thân đại nhân lại chủ động mời cái “tà” đó về sống cùng.


Nói xong Hideyoshi quay người, hắn cũng không để ý chuyện Ruri làm rơi chén, hắn nói với Gin cùng nàng: “Từ bây giờ Hakumen sẽ sống ở đây, các ngươi phải chú ý chăm sóc nàng.”


“Nhưng cha! Chuyện này có hơi đột ngột a!” – Ruri vội vàng nói, mong muốn thay đổi được điều gì.


“Ý ta đã quyết, vả lại có Hakumen thì lễ thành thân của các ngươi tăng lên được 4 người rồi. Làm sao, thấy không vui sao?”


Nhìn nhìn mắt kiến quyết của cha mình, Ruri chỉ đành gượng cười nói: “Vâng! Là rất vui đâu, haha…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK