Đạp…
Đạp…
Tiếng bước chân từ trong bóng tối truyền vào tai bọn hắn.
Hiện ra trước mắt bọn hắn là một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn có tóc dài màu trắng buông xoã ra sau lưng, cặp đồng tử màu xanh từ từ tiến lại gần bọn hắn.
Mặc dù còn chưa tới gần nhưng bọn hắn với kinh nghiệm chém giết nhiều năm liền cảm nhận được một luồng khí lạnh để bọn hắn lông tơ dựng đứng.
Chỉ qua mấy giây đối mặt cả 10 người lưng đều ướt đẩm mồ hôi, trong đó có một người mặc dù có chút khiếp đảm nhưng cũng tiến lên phía trước buông lời đe doạ: “Chúng ta là người của Fujiwara gia, ngươi nếu không muốn bị trách tội thì mau tránh đường.”
“Thật là…tại sao người của những gia tộc lớn điều là như vậy a…chỉ là thật không may cho các người, ta tìm chính là các ngươi…Fujiwara gia.”
Đáp lời hắn là một câu nói giọng điệu bình thản thậm có một chút cảm khái ở trong đó, mọi chuyện sẽ không có gì nếu giọng nói kia không phát ra từ phía sau hắn.
“Cái—“
Đang lúc hắn kịp phản ứng thì…
Xuỳ xuỳ xuỳ…
Tổng cổng chín cái đầu lâu bay lên, máu tươi phun như mưa dội lên người của hắn.
Gin thân hình run nhẹ một cái, từng đợt quỷ khí màu tím đen hiện ra thổi bay những giọt máu rơi vào người.
Tên samurai kia như bị doạ cho vỡ mật, hai chán đứng không vững liền quỳ xuống.
“Q-quái vật…Aaaaa”
Trong mắt của hắn, Gin tựa như là một con quái vật, thân hình được khí tức màu tím đen bao phủ chỉ hiển hiện ra một đôi song đồng màu lam sáng chói nhìn chằm chằm vào hắn, đối với hắn điên cuồng gào thét.
Nhìn lấy vẻ mặt sợ hãi có chút si ngốc của tên này Gin liền biết, có vẻ như hắn có chút quá tay, đáng ra nên chừa thêm 1-2 tên nữa để tra hỏi.
“Hakumen, ngươi có cách nào để moi thông tin từ hắn không? Đại loại như đọc trí nhớ ấy.”
Hắn nhìn về phương hướng của nàng rồi kêu to. Ai ngờ cái tên này là một võ sĩ mà nhát gan như vậy. Gin cũng không muốn tốn thời gian với một kẻ đã bị doạ thành si ngốc.
Sau đó hắn liền thấy được một đang người mỹ nhân từ trên trời giáng xuống.
Nàng nhìn lấy tình trạng của tên samurai này liền nói.
“Có là có, thế nhưng tinh thần của tên này đã vỡ vụng, có lẽ ta lấy thông tin cũng không được nhiều.”
“Vậy thì nhanh đi.”
Gin hối thúc lấy nàng.
“Để ta tới a…tra khảo cái gì, ta rất ưa thích!”
Lúc này đột nhiên thần sắc của Hakumen thay đổi, trở thành bộ mặt mà Gin hay thấy khi hắn hút máu của nàng.
Hakumen cúi người xuống, dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt của tên samurai.
Nhìn lấy hành động của nàng Gin liền cảm thấy khó chịu, nhíu mày nói: “Này này, ngươi làm gì?”
“Ồ hô, thế nào? Ngươi không thích ta làm như vậy sao?”
Nghe thấy giọng nói khó chịu của hắn, Hakumen liền buông tay ra đứng thẳng người lên rồi nở nụ cười nói.
“Hiện tại chúng ta đang gấp. Nếu chuyện này có liên quan đến ngài ấy thì thế nào?”
Gin không trả lời lấy nàng mà hỏi ngược lại.
“Thật là không biết đùa giỡn a.”
Nghe thấy chuyện này có dính dáng đến Hideyoshi, nàng cũng không lại đùa giỡn. Mà đưa một tay đặt lên trán của tên samurai rồi miệng đọc lấy một chuỗi dài âm tự gì đó.
Những hiệu ứng như vòng tròn ma pháp gì đó cũng không diễn ra như trông tưởng tượng của Gin, chỉ sau một lúc nàng liền buông ra.
Hakumen nhíu mày nói: “Chỉ lấy được một chút ít thông tin, những tên này tới đây là muốn bắt lấy Ruri dùng để uy hiếp Hideyoshi đại nhân.”
Nói xong nàng cũng quăng cái xác sang một bên, hắn bị nàng cưỡng ép đọc trí nhớ nên hiện tại một chút mãnh vỡ tinh thần còn sót lại cũng đã băng diệt, cùng đã chết không sai biệt lắm.
Nghe Hakumen nói, Gin cũng níu lại lông mày nói: “Bọn hắn làm sao biết được Ruri đang ở đây a?”
Đây chính là vấn đề mà hắn không hiểu, lẽ ra bọn hắn không nên biết mới đúng.
Trường hợp bọn hắn đã biết từ trước thì hắn một chút cân nhắc cũng không có liền bỏ qua trường hợp này, nếu biết trước thì gia tộc Fujiwara cũng không thể để Hideyoshi yên ổn trong thời gian lâu như vậy.
“Cũng không rõ ràng, nhưng ta biết được có một loại chú thuật có thể làm được như vậy.”
Hakumen ngưng trọng nói.
“Chú thuật? Chẳng lẽ là âm dương sư nhúng tay vào?”
Lần này Gin sắc mặt triệt để khó coi rồi, theo lý mà nói âm dương sư chỉ có thể nhúng tay vào những chuyện có liên quan đến yêu quái mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Bây giờ bọn hắn vậy mà lại tham dự vào chuyện tranh đấu của người bình thường, thật sự là không nói lý mà.
“Có lẽ sẽ không nhúng tay trực tiếp, nhưng bọn hắn cũng có phần trong việc tìm tới Ruri.”
Hakumen một tay chống lấy cằm, suy tư nói.
Các âm dương thế gia sẽ không tham dự vào những vụ tranh đấu quyền lực của các đại gia tộc trong triều đình với một điều kiện là không động đến lợi ích của bọn hắn.
Hakumen cũng không xác định là Hideyoshi có làm gì động đến bọn hắn không, mà với kiến thức của hắn thì có lẽ cũng biết hậu quả của việc đi trêu chọc những âm dương thế gia này đi, không lý nào lại chọc vào tổ ong vò vẽ như thế.
“Là chú thuật nào mà có thể để bọn hắn biết được nơi này?”
Lúc này Gin liền bắt đầu có chút hiếu kì về loại chú thuật này, chú thuật có thể truy tìm ra Ruri ở nơi này thì rất đáng để hắn lưu ý.
“Kia là một loại chú thuật truy lùng tầm xa, chỉ cần có được huyết dịch của một người thì nó có thể truy vết được người đó cùng với những người có chung huyết thống với hắn.”
“Thế nhưng loại chú thuật kia cũng không tốt như vậy dùng, nó cần một lượng lớn máu của người thi triển, cùng với phải thiêu đốt vài năm tuổi thọ mới có thể dùng được.
“Đại giới là thế nhưng cũng chỉ có xác định được phương hướng cùng khoảng cách của mục tiêu ngay tại thời điểm đang thi triển mà thôi. Nên có khả năng bọn hắn hiện tại cũng không biết được cụ thể vị trí của Hideyoshi đại nhân. Hoặc có lẽ là đang khoanh vùng tìm kiếm.”
Hakumen vừa suy tư vừa nói.
“Vì vậy bọn chúng mới dùng tới kế sách này là bắt lấy Ruri dụ hắn ra ngoài đi.”
Gin nghe xong nàng giải thích liền sáng tỏ, hoá ra cũng là gân gà chú thuật. Cũng chỉ có tác dụng với những người tay chân có vấn đề, bất động chờ bọn hắn tới bắt mà thôi.
“Hiện tại ta cũng chỉ chắc chắn là ngài ấy còn chưa bị bắt mà thôi. Nên những người kia mới đưa ra hạ sách như vậy. Chỉ tiếc là chúng ta cũng không biết vị trí của ngài ấy a.”
Gin ở một bên đưa ra một kết luận mà ai cũng biết rồi thở dài nói.
“Ai nói không biết?”
Đột nhiên Hakumen lên tiếng.
“?”
Gin nghe thấy liền sửng sốt, đầy đầu dấu chấm hỏi, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nàng.
Hakumen cũng không để ý đến ánh mắt của hắn nhìn mình, nói: “Ta lấy được một thông tin nói Hideyoshi đại nhân cũng đang chạy về phía bắc.”
“Thông tin? Là khi nãy lấy được?”
“Ừm nha!”
Gin trợn tròn mắt nhìn lấy nàng: “Vậy sao lúc trước ngươi không nói luôn một thể. Nói một nửa làm ngươi hạnh phúc sao?”
“Do ngươi không yêu cầu ta nói a…Làm sao? Rất bực mình a, muốn uống máu của ta không?”
Nàng liếm lấy đầu ngón tay, có chút khiêu gợi nhìn hắn.
“Úc…vẫn là để sau đi, hiện tại chuyện của Hideyoshi đại nhân quan trọng hơn.”
Gin hay là dứt khoát nói, hồ ly tinh này dạo gần đây làm sao có chút chủ động a.
Cũng may nàng chỉ trong lúc chiến đấu với hắn hoặc là ở những lúc đặc biệt mới xuất hiện. Nàng mà xuất hiện liên tục chắc hắn sẽ chịu không nổi mất.
Nếu không lỡ như Ruri thấy được thì hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Hakumen cũng liền đi vào vấn đề: “Hiện tại có 3 con đường từ phía nam đi đến đây. Một con đường lớn để thông thương nhưng chúng ta có thể bỏ qua đường này, đã ngài ấy chạy trốn thì sẽ không thể nào đi con đường này được.”
Gin ở một bên gật đầu, đồng ý với cách nói của nàng.
“Còn hai còn đường khác thì có khả năng nhất, vì một cái là đi xuyên rừng, một cái là đi xuyên qua dãy núi phía tây nam.”
Nàng nhảy lên một ngọn cây, lần lượt chỉ về hai hướng nói.
“Như vậy để ta đi hướng tây nam đi.”
Gin nhìn theo liền chọn lấy hướng tây nam.
“Mà quên nữa, ngươi trở về thông báo với Ruri hoặc dẫn nàng theo, nàng đi với ngươi sẽ an toàn hơn.”
Để lại một câu, hắn liền hướng về dãy núi hướng tây nam phóng đi.
“Thật là…mỗi lần rời đi đều hấp tấp như vậy. Được rồi, vậy liền nhường các ngươi điều khiển đi, ta cũng không có hứng thú đi đường dài.”
Hakumen tự nói với chính mình một câu, sau đó khí chất biến thành lạnh lùng đứng lên.
“Hừ, nhân cách mới này đã cùng nhân cách thứ 7 hợp lại làm một, xem ra cũng không phải dấu hiệu tốt.”
Nói xong, nàng quay người trở về nhà.
…
Xoạt xoạt…
Tiếng xào xạc va chạm với những bụi cây vang lên.
— QUẢNG CÁO —
“Hah…hah…Ta phải trở về…với Akiko, chỉ một chút…nữa.”
Hideyoshi di chuyển với bước chân chậm chạp, ánh mắt hắn hiện tại đã mơ hồ, thứ có thể giúp hắn chống đỡ đến hiện tại chính là ước nguyện được trở về nằm tại bên cạnh với Akiko.
Tình hình của hắn hiện tại rất tệ, đây là không muốn nói là quá thảm. Toàn thân hắn đều là máu, một con mắt bên trái đều bị chém toạc ra.
Tay trái của hắn cũng là một mảng trống rỗng, hắn hiện tại đã có chút không duy trì được nữa, dù ý chí của hắn có mạnh mẽ đến đâu, thì với cơ thể tồi tàn này cũng không đủ để chèo chống quá lâu.
“Akiko…Akiko…”
Bịch!
Cơ thể hắn cuối cùng cũng không chịu được là ngã xuống.
“Đây là…giới hạn của ta sao?”
Tầm mắt mơ hồ của hắn bắt đầu bị hắc ám bao phủ.
“Hide-chan…Hide-chan…ngươi không được gục ngã, ngươi là một người rất kiên cường mà.”
Hắn cảm nhận được hơi ấm.
Hơi ấm khi hắn đang nằm trong lòng nàng ấy.
“Ngươi phải đứng lên a, Hide-chan…ngươi không được bỏ cuộc như vậy.”
“Không được rồi…Akiko, cơ thể ta…không động được…có lẽ…đây là điểm cuối cùng của ta đi.”
“Hide-chan…ngươi…chính là anh hùng trong lòng ta…ngươi là mạnh mẽ nhất…ngươi không thể gục ngã dễ dàng như vậy a.”
“A…nàng khóc sao…ta đã làm cho nàng buồn sao? Đừng khóc a…Akiko…ta…yêu ngươi hơn tất cả…ta…ta…thật sự hối hận a…”
“Ngươi…không làm sai gì cả…Hide-chan.”
“Akiko…đừng buông…tay ta…ta thật sự mệt mỏi…chúng ta cùng đi thôi.”
“Thật là…đồ ngốc!”
“Hắn kia rồi!!!”
Ầm ầm…
“Cho dù hắn chết cũng phải đem về rút gân lột da, mới có thể tiêu trừ được cơn thịnh nộ của đại nhân.”
Một đội quân hùng hậu mấy trăm người, trong đó còn có mấy chục gần trăm vị võ sĩ cưỡi ngựa lao tới.
“Bắt lấy hắn!”
“Gaaahhhh!!!”
Đột nhiên, một tiếng gầm thét giận dữ từ trên núi truyền xuống.
“Các ngươi…xuống địa ngục đi!!!”
Một vệt hắc quang vắt ngang bầu trời đêm.
“Cái gì!?”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Xuỳ!
Xuỳ!
Xuỳ!
“Là đồ vật gì? Mau giết hắn cho ta!”
Trong đó một người cầm đầu hạ lệnh.
Xoẹt!
Xoẹt!
“Aaaa, quái vật!!!”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Đây là một trường giết chóc, một vị tử thần đang thu gặt lấy đầu người.
Từng khoả từng khoả đầu lâu bay lên trời kèm theo đó là từng cột máu phóng lên cao.
“Khốn nạn, các võ sĩ mau tiến lên!”
Tên thủ lĩnh lúc này cũng sợ mất mật, sắc mặt trắng bệch, lần đầu tiên trong đời hắn thấy được một cuộc tàn sát như vậy.
“Đó là quái vật a, đại nhân. Chúng ta hoàn toàn không thể làm hắn bị thương! Thương thế của hắn luôn cấp tốc khôi phục a.”
— QUẢNG CÁO —
Lại một tiếng hét thảm kêu lên.
Tay, chân, nội tạng, đầu lâu tựa như là trong một khoảng khắc liền bị chém nát vãi ra toàn bộ mặt đất.
Lúc này mấy chục tên võ sĩ phóng tới bao vây lấy Gin.
“Mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, hôm nay ngươi phải chết!”
Một tên võ sĩ rống to nói.
“Toàn bộ các ngươi đều phải chết!!!”
Vô số sợi kiếm khí màu đen tràn ngập bốn phương tám hướng xoắn nát mọi thứ trong pham vi xung quanh.
Hơi Thở Của Quỷ Thức Thứ Bảy Thập Phương Câu Diệt!
Xuỳ!
Xuỳ!
Xuỳ!
“Aaaa, không!!!”
Tiếng gào thét im bặt mà dừng.
“Hôm nay một người cũng đừng hòng sống sót!”
Mắt Gin bắn ra hai đạo hồng mang, cả người toả ra vô tận sát khí.
“Aaaa, quái vật, người đâu, mau hộ tống ta rút lui.”
Tên thủ lĩnh lúc này đứng không vững nữa ngã ra đất, dưới đũng quần một mảng ô uế tràn ra.
Chỉ trong phút chốc toàn quân mấy trăm người chỉ còn lại vài chục. Bọn hắn đang cấp tốc co lại đội hình ý đồ muốn rút lui.
“Mơ tưởng!”
Gin làm sao có thể để bọn hắn đạt được ý muốn.
Tốc độ ra đao của hắn càng nhanh hơn, sát khí càng ngày càng đậm.
Xuỳ!
Xuỳ!
Sau một lát, toàn bộ đều bị hắn tàn sát tất cả chỉ chừa lại tên thủ lĩnh.
“Mau nói, tại sao các ngươi lại truy sát hắn.”
Gin toàn thân đều là máu, hắn đặt đao lên cổ hắn hỏi.
“Tha mạng, tha mạng…ta nói…ta nói.”
Hắn tay chân run cầm cập, lắp ba lắp bắp nói.
“Còn không mau nói!”
Gin kề sát lưỡi đao vào cổ hắn, làm rách ra một tia máu.
“Aaa, là…là do hắn đã giết lấy Korechika đại nhân, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, xin tha ta một mạng.”
“Korechika là tên đã sát hại Hasegawa Akiko, vợ của Hasegawa Hideyoshi, đúng không?”
“Đ-đúng vậy. Năm đó sự việc kia thế nhưng là tất cả gia tộc đều biết a.”
“Rất tốt! Như vậy ngươi đi được rồi!”
Gin dời đi lưỡi đao.
“Đa tạ tha mạng, đa tạ tha mạng.”
Hắn vội vàng đi lên muốn chạy đi.
“Hả? Ngươi đi đâu, ta chính là kêu ngươi đi xuống địa ngục a.”
Một vệt ánh kiếm cắt ngang, đầu của tên thủ lĩnh liền bay lên không trung, đến giờ phút cuối cùng hắn cũng không thể tin được là mình bị lừa.
“Cũng may cái tên này cũng không phải võ sĩ, nếu là gặp những người có tinh thần võ sĩ cao thì có lẽ hắn thà chết cũng không nói đi.”
Gin thở nhẹ một hơi, liếc nhìn xung quanh khi cảm thấy đã không còn một ai sống thì hắn liền quay trở lại chỗ của Hideyoshi, chỉ là hắn đã tắt thở từ lúc trước khi Gin tới rồi.
Khi nhìn lấy vẻ mặt của hắn khi ra đi còn mang theo vẻ mỉm cười cùng hai hàng nước mắt. Thì cho dù tính tình cứng rắn như Gin cũng không nhịn được chua xót, hai mắt ẩm ướt.
“Ngài đã cố gắng nhiều rồi, bây giờ để ta đưa ngài về nhà.”