• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn người sắc mặt ngưng trọng.

Takara nghiêm túc nói với 3 người khác: “Một con quỷ có thể vô thanh vô tức mê hoặc Ruri tiểu thư là tuyệt không dễ đối phó, các ngươi cẩn thận!”

Những người khác nhẹ gật đầu, chăm chú nhìn về phía Gin.

Gin: “Đã xong? Vậy liền bắt đầu đi!”

Hắn tuy luôn mang tâm thái dĩ hoà vi quý, nhưng cũng không có nghĩa là người khác muốn giết hắn thì hắn cũng cười cười cho qua. Tuy nói Ruri đã mở miệng khuyên ngăn nhưng làm một chút giáo huấn vẫn rất cần thiết. Trước mặt có bốn thanh Nhật Luân Đao lận đâu.

Khi hắn vừa dứt lời thì thân ảnh hắn cũng theo đó biến mất, lần nữa xuất hiện đã ở trước mặt Takara.

“Hơi Thở Của Quỷ Thức Thứ Nhất Quỷ Sát!”

Takara hai mắt co rụt lại, phản ứng của hắn cũng không chậm, không, hoặc là nói bản năng của hắn rất nhạy bén, khi Gin vừa biến mất thì hắn đã đưa đao ngăn tại trước ngực mình.

Keng!

Takara bay ngược ra đằng sau lăn lộn vài vòng rồi mới dừng lại, miệng cũng chảy ra từng tia máu.

Ba người còn lại thấy thế cũng cả kinh, hô to một tiếng, sau đó lấy tốc độ không chậm xông về phía Gin.

Gin cũng kinh ngạc với tốc độ phản ứng của Takara: “Bản năng thật nhạy bén, nhưng dù cho ngươi phản ứng kịp thời đi nữa, không có sức ngăn cản thì cũng vô dụng!”


Aki cầm đao chém tới, hét lớn: “Ngươi cái tên này!”

Gin nâng đao đỡ nhát chém của hắn, sau đó dùng một cái chân khác đá bay hắn. Những đòn tấn công của ba người trong mắt hắn thật sự có chút chậm, hắn dễ dàng ngăn cản và phản công bọn hắn.

Sau một lúc.

Lại một cước đạp bay Yuuki, Gin phủi phủi tay, nói: “Trình độ các ngươi như vậy cũng đòi đi săn những con quỷ cấp cao? Có chút kém đây.”

Bốn người hiện tại đang nằm xung quanh Gin, trên người bọn hắn đâu đâu cũng có vết thương. Bọn hắn thật sự bị đánh có chút mộng, rõ ràng ở thời đại này bọn hắn cũng không yếu.

Chỉ là Gin thể chất đã mạnh, lại tăng thêm hiểu kiếm thuật, hắn quan sát cử động liền đại khái biết được động tác tiếp theo của bọn hắn, nên mới có thể dễ dàng đánh bọn hắn thảm như vậy.

Nếu đổi lại là một con quỷ khác, thì bọn hắn phối hợp đã có thể gây thương tích cho nó thậm chí chém giết, đương nhiên đây là nói những con quỷ không có Huyết Quỷ Thuật.

Gin bên này cũng không để ý cảm thụ của bọn hắn, tiến tới vị trí của từng người, nhặt lên thái đao. Nếu có người chống cự thì hắn một chưởng vỗ xuống đánh ngất hắn đi.

Mà khi hắn đi tới chỗ của Keiko thì ánh mắt hắn có chút do dự. Hắn có chút không hiểu, những nữ nhân trong sát quỷ đội trong đầu có hố hay sao, mà mỗi người đều có cách bảo hộ đao của mình rất tương tự.— QUẢNG CÁO —

Hiện tại nữ nhân trước mắt, tay phải cầm lấy chuôi đao đặt lên giữa ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy hắn. Nàng hiện tại cũng không có động đậy, Gin nhớ tới hình như chính mình có đạp nàng mấy cước đi, bởi vì nữ nhân này kiếm thuật rất tinh xảo đánh hắn rất hăng, nên hắn ra tay có chút nặng.

Nhìn thân ảnh nằm dưới đất quần áo có chút rách rưới lộ ra làn da trắng muốt, lại nhìn cách đó không xa Ruri, hắn cũng không muốn động thủ động cước nên chủ động mở lời: “Đem đao của ngươi cho ta!”

Keiko không trả lời mà đôi mắt to vẫn tiếp tục trừng lấy hắn.

Hắn dùng ngón tay gãi gãi một bên mặt: “Thật là, đã như vậy thì ta tự mình lấy!”

Đang lúc tay hắn sắp chộp vào chuôi đao thì đằng sau có một giọng nói vang lên.



“Ngươi muốn làm gì? Gin!”

Ruri ở sau lưng mặt mỉm cười nhìn lấy hắn.

Gin thầm hô một tiếng không ổn: “Ha ha, ta định lấy thanh đao của nàng đâu, Ruri!”

Ruri: “Ra là vậy a! Thế thì tại sao ngươi không gọi ta? Ta có thể giúp ngươi a!”

Hắn khoé miệng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ngươi đang bị thương đâu! Ta sao có thể bắt ngươi làm chuyện nhỏ nhặt này?”

Ruri lúc này đã ngồi xuống bên cạnh Keiko, ngón tay chỉ chỉ vào ngực Keiko rồi nói: “Chứ không phải, ngươi muốn chạm vào cái này?”

Gin vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mới không phải đâu Ruri, của nàng nhỏ như vậy, còn không bằng một nửa của ngươi, ta làm sao có thể làm như vậy?”

Sau khi dứt lời, lập tức có hai đạo âm thanh hô lên: “Ngươi tên này, đang nói cái gì vậy!”

Ruri cùng Keiko sắc mặt đỏ bừng hô to, chỉ là một người đỏ mặt vì ngại ngùng, một người vì tức giận.

Gin lúc này mới không quan tâm cảm nhận của Keiko đâu, hắn tiếp tục nói: “Ruri, ngươi yên tâm, ta là thích lớn, ta không thích nhỏ!”

Ruri đầu như bốc khói, vội vàng cướp lấy thanh đao của Keiko quăng cho hắn rồi quay người rời đi, chỉ là động tác của nàng quá thô bạo, từ bên ngoài nhìn có cảm giác như nàng đang tát vào ngực của Keiko vậy, khiến cô nàng kia đau đến nhe răng trợn mắt.

Ruri giọng nói vang lên: “Chúng ta đi thôi Gin, trời sắp sáng rồi!”

“Chờ một lát! Ta mượn y phục của bọn họ đã! Ruri để ta cõng ngươi, ngươi mất máu rất nhiều a!”

Giọng nói của Gin liên tục vang lên.

Ruri “Vậy thì ngươi nhanh lên!”— QUẢNG CÁO —

Tiếng trò chuyện của hai người nhỏ dần và biến mất.

Ngay tại lúc bọn hắn rời đi không lâu, thì trong bụi cây chui ra hai người, đó chính là Akita cùng Mitsuha. Mitsuha may mắn có Keiko chạy đến kịp thời cứu nàng một mạng, nàng hiện tại đang được Akita cõng trên lưng.

Bỗng nhiên chỉ nghe thấy tiếng hô to của Akita vang lên: “A! Các vị đại nhân làm sao rồi?”



Đông!

Thiếu niên Aki đấm mạnh vào một đại thụ, mở miệng mắng: “Khốn kiếp! Chúng ta lại được một con quỷ tha mạng!”

Những người khác trầm mặc, cùng những con quỷ bọn hắn đã gặp không giống, Gin hầu như không chỉ ỷ vào man lực mà hắn dùng kiếm thuật kết hợp với sức mạnh loài quỷ nên mới có thể áp chế bọn hắn gắt gao như thế.

Nếu Gin biết ý nghĩ này của bọn hắn có lẽ hắn sẽ ngửa mặt cười to bọn hắn vô tri đi. Nếu bốn người này mà gặp Miko chắc không sống qua nổi một cái quật đuôi.

Yuuki bên cạnh cũng nói: “Con quỷ này rất kì lạ, hắn trông cũng không có vẻ mất đi lý trí chỉ muốn uống máu người! Có vẻ lời nói của Ruri tiểu thư rất có thể tin được đâu!”

Takara: “Chúng ta cần nhanh chóng trở về báo cáo với ngài Oyakata, nếu như không lầm thì hắn chính là kẻ giết chết con quỷ trên đỉnh núi, chuyện này quan hệ trọng đại không phải chúng ta có thể quyết định được.”

Akita một bên đột nhiên nói: “Anou, con quỷ mà các vị đại nhân nói có phải có mái tóc màu trắng không ạ?”

Akita bị bọn hắn nhìn chằm chằm, giọng nói run run: “Thật ra, ta cũng Mitsuha còn sống là do một con quỷ có mái tóc trắng cứu!”



Takara: “Ồ! Đã như vậy ngươi cũng đi theo chúng ta trở về cùng báo cáo đi!”

Keiko một bên ánh mắt lấp loé như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, nàng là người duy nhất còn tỉnh táo từ lúc Gin nhặt đao đến khi hắn cùng Ruri rời đi, nên nàng cũng đã nghe được rất nhiều thứ từ bọn hắn.

Kỹ thuật hơi thở a? Thứ có thể giúp con người đạt được sức mạnh sánh ngang loài quỷ!

Đây là chuyện có ảnh hưởng đến sự tồn vong của quân đoàn diệt quỷ, nên nàng quyết định chỉ nói với Oyakata một người, cũng không tuỳ tiện tiết lộ ra ngoài.

Takara: “Được rồi! Trời đã sáng, chúng ta trở về thôi”



Trong hang động lúc trước, Gin đang bế lấy Ruri đi vào.

Ruri thở phào một hơi: “Phù…may mắn đến kịp lúc!”— QUẢNG CÁO —

Gin thả xuống nàng, lúc đầu hắn dự định sẽ cõng nàng, nhưng khi đi được một đoạn thì chợt nhớ tới hành lý còn để ở chân núi, nên sau đó lấy hành lý mang ở trên lưng còn Ruri thì hắn chuyển sang bế lấy nàng.

Hắn đặt xuống hành lý, lục lọi lấy ra đồ vật cần thiết để nhóm lửa nướng thịt, may mắn hôm qua hắn còn giữ lại một chút thịt đủ để hắn cùng Ruri ăn một ngày.

Hắn nhìn Ruri nói: “Ngươi nghỉ ngơi một lát, khi nào ta nướng xong sẽ gọi ngươi!”

Ruri gật đầu, nhưng sau đó lại nói: “Mà này Gin, ngươi tiết lộ thông tin về hơi thở cho Keiko như vậy có ổn không?”

Gin động tác cũng không dừng lại đáp: “Ta chính là muốn cho thủ lĩnh của bọn họ biết. Một kỹ thuật tăng sức mạnh thể chất có thể giúp sánh ngang loài quỷ, đây là một thứ không thể từ chối đây, thứ có thể giúp bọn hắn chuyển mình trong tuyệt vọng.”

Ruri nghe thế cũng sáng tỏ: “Ngươi là muốn cùng bọn hắn làm giao dịch? Là vì muốn rèn một thanh Nhật Luân Đao thuộc về ngươi sao?”

Hắn nhẹ gật đầu coi như đồng ý với lời nói của nàng. Theo hắn nghĩ, hiện tại là thời kì đầu của cuộc chiến người và quỷ, các nguyên liệu rèn đúc Nhật Luân Đao đều là thuộc hàng tốt nhất.

Dù sao, loại kia tinh thiết không ai biết nó hình thành từ khi nào, có khi còn có những loại đã hấp thụ năng lượng mặt trời trong hàng ngàn năm đi, thậm chí từ thời tiền sử đến bây giờ cũng có thể. Loại kia chất lượng cùng mật độ nếu được rèn đúc kĩ lưỡng sẽ có thể trở thành một thanh tuyệt đại bảo đao chém quỷ như chém chó.

Khụ khụ, chém chó thì hơi quá, dù sao bản thân hắn cũng là quỷ.

Nhưng ngoài chuyện đó ra thì còn một điều mà hắn không nói, đó là nếu sát quỷ đội mạnh lên thì có thể cho Muzan một chút phiền phức đi, dù không nhiều nhưng có thể để hắn tập trung chú ý bên kia mà không phát giác hay chú ý tới hắn.

“Được rồi, đã có thể ăn, Ruri!”

“Ừm!”

Ăn xong thịt nướng, Ruri quay lại hỏi: “Tiếp đến chúng ta đi nơi nào?”

Gin: “Chúng ta ở đây chờ bọn họ!”


Ruri không hiểu: “Bọn hắn làm sao biết chúng ta ở nơi này mà tìm tới?”


Gin cũng có chút bất đắc dĩ, cô nàng này đôi lúc rất thông minh nhưng cũng có lúc khá là ngốc nghếch.


Hắn giải thích: “Bọn hắn đương nhiên không biết chúng ta ở nơi đây, nhưng bọn hắn có thể tìm kiếm xung quanh vùng này, chúng ta chỉ cần chờ bọn họ xuất hiện là được!”


Mà lần này chờ, chính là một tháng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK