• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã bảy ngày trôi qua từ lúc hắn bắt đầu thăm dò.

Bán kính trong vòng 10 dặm hắn từng cái từng cái đều thăm dò đi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng của con người hoặc con quỷ nào khác.

Hắn từng đứng trên cao nhìn bao quát tất cả, đây là một khu rừng nguyên sinh từng cây cổ thụ cao to, xa xa là những dãy núi mọc lên từng tốp từng tốp vây quanh hắn lại, những ngọn núi đó có cao có thấp, ngăn lại tầm nhìn của hắn.

Bảy ngày này cho dù không tìm được thứ gì, nhưng hắn đối thân thể chưởng khống càng thêm thuận tiện.

Ban ngày hắn ở trong sơn động luyện tập các bài tập tăng cơ bắp, cùng thể lực mặc dù hiệu quả là nhỏ bé nhưng sau bảy ngày cũng có một chút tiến bộ. Ngoài ra hắn còn phát hiện việc ăn thịt dã thú cũng giúp hắn mạnh lên…. một chút xíu.

Phát hiện những thứ này hắn cũng là thở phào một hơi.

Có thể không cần ăn thịt người mà vẫn mạnh lên liền tốt.

Quyết tâm làm con quỷ cá mặn hắn, cũng không muốn vì giết người mà bị mấy tên cầm kiếm kia chú ý để rồi suốt ngày truy sát hắn.

Hiện tại hắn sợ nhất là xuyên qua cùng thời đại với cái tên “Kiếm sĩ mạnh nhất”, lúc trước hắn đọc bình luận trên các diễn đàn cũng biết được hàng này thế nhưng là một chiêu giây Muzan tồn tại a, đồng thời cũng là người dạy cho sát quỷ đội cách sử dụng hơi thở, tại thời đại đó loài quỷ hầu như là bị diệt gần hết.

Như không phải Muzan chạy thoát thì loài quỷ thật có thể bị tận diệt.

Nếu như không may thật xuyên tới thời đại ấy, có lẽ hắn phải thử vượt biển để qua nhà anh bạn hàng xóm to xác kia chơi đùa một hai trăm năm rồi quay về.

Còn nếu xuyên qua thời đại trong nguyên tác, thì cũng không dễ làm. Dù sao định luật “ma vương sinh ra là để bị tiêu diệt” cũng không phải nói chơi. Con hàng Muzan nhất định cắm trong tay nhân vật chính. Như vậy thì chính mình, con quỷ do Muzan tạo ra cũng phải chết.

“Ta quá khó a.”

Nghĩ như vậy hắn càng liều mạng luyện tập để có thể trong hoàn cảnh nào thì cũng có năng lực sáng tạo cơ hội sống sót cho bản thân.

“Đêm nay cần phải đi xa hơn”




Lúc cách xa Thanh nơi này mấy chục dặm về phía nam.

“Ruri tiểu thư, chúng ta phải quay lại trước khi trời tối.” – âm thanh mang vẻ lo lắng.

Ở phía trước, một thiếu nữ tầm 13 – 14 tuổi đang cố gắng leo lên con dốc cũng dừng lại động tác, sắc mặt của thiếu nữ hiện lên vẻ do dự, rồi nhẹ nói:

“Một chút nữa thôi, Kiba. Chúng ta sắp đến được giữa sườn núi rồi, chỉ cần tập hợp đủ thảo dược đó thì có thể cứu được cha ta.”

Thanh niên gầy gò nghe vậy, quan sát mặt trời, nhìn thấy mặt trời đã đi qua đỉnh đầu một phần ba thì cắn răng nói:

“Như vậy chúng ta phải nhanh lên nữa, hái xong thảo dược lấy tốc độ nhanh nhất quay về.”

Cứ vậy hai người tiếp tục leo lên sườn núi.



Hah…hah…hah

Tiếng thở dốc vang vọng sườn núi, dưới ánh chiều tà có hai nhân ảnh đang chạy lao nhanh xuống núi, trong đó có một thân ảnh tay phải cầm thái đao, có tư thế chạy rất không bình thường tựa hồ mà bị thương ở chân.

— QUẢNG CÁO —

“Đáng chết, tại sao lại có hổ tại đó?”

Hai nhân ảnh này là hai người lúc trước đi lên sườn núi hái thuốc.

Mà người nói chuyện là thanh niên gầy gò tên Kiba, hiện tại chân hắn bị trật khớp nên chạy một cách khập khiễng, đồng thời trên mặt cùng tay trái của hắn đều xuất hiện một vết cào.

“Tiểu thư, là tại hạ sơ suất…”

“Tập trung chạy thoát nó đi rồi nói sau.” – giọng nữ lập tức lên tiếng chặn lại hắn.

Thanh niên cũng là ngậm miệng lại. Miệng hắn hay nói nhiều, cũng bởi vì hắn mãi luyên thuyên khuyên tiểu thư quay lại mà đã đánh động tới con hổ.

Gào!!!



Một con hổ to đột nhiên xông ra từ bụi cây ven đường vồ thẳng vào thanh niên Kiba, thanh niên Kiba hay là phản ứng nhanh chóng nhảy lộn nhào về phía trước né tránh con hổ, sau đó thuận thế quay lại tay cầm thái đao chém về phía vai con hổ, máu hổ văng tung toé.

Hiện tại hổ-san đang lên cơn cuồng nộ, mắt trái của nó bị tên nhân loại này chém mù. Hổ là động vật ăn thịt không ăn chay, lập tức quay lại mở rộng hổ khẩu muốn cắn vào cổ của thanh niên, tuy nhiên lại bị hắn lăn qua một bên né tránh nhưng cũng cắn trúng vào tay phải.

“A a” – kêu lên đau đớn.

“Kiba!!!” – thiếu nữ chạy phía trước nghe thấy động tĩnh cũng quay lại và thấy được cảnh tượng trước mắt, kinh hãi kêu lên.

Mặc dù thiếu nữ là con cháu gia đình võ sĩ đạo, nhưng ở thời đại này phận làm nữ nhi thì không được tập võ, nhưng mà nàng cũng không phải hạng nữ nhi yếu đuối, cũng không muốn làm người yếu, nàng muốn trở thành một nữ kiếm sĩ vĩ đại, nàng muốn phá vỡ luật lệ về nữ nhân không thể tập võ của thời đại này.

Nàng lấy ra một thanh tiểu đao được vắt ở sau lưng nhanh chóng xông lại trước mặt con hổ, dùng hết sức đâm thanh tiểu đao vào cổ của nó.

Một nhát đâm này làm cho con hổ kêu lên đau đớn nhưng chỉ là làm nó hơi nới lỏng miệng ra một chút, nó hiện tại đã bị kích phát ra hung tính, dù có chết cũng không nhả.

Nhưng là dù chỉ hơi nới lỏng thì cũng đã làm cho cánh tay thanh niên có thể cử động một chút, hắn cắn răng một cái, cố gắng chuyển thái đao từ tay phải sang tay trái, vươn người đâm thẳng vào con mắt phải còn lại của nó, hắn dùng hết sức lực đẩy thanh thái đao vào sâu bên trong não của con hổ.

Cả hai người một người đâm mắt, một người đâm cổ, con hổ giãy dụa một hồi thì chết hẳn đi.

Thiếu nữ nhìn thấy con hổ đã chết cũng rút đao ra khỏi cổ nó, rồi quay đầu hỏi.

“Ngươi không sao chứ?”

“Tại hạ không sao. Chúng ta đi nhanh thôi, tiểu thư!” – làm đơn giản băng bó xong hắn đứng lên nói.

“Đi thôi”

Hai người nhanh chóng chạy hướng dưới núi.

Mùi máu tươi nồng nặc, kèm theo màn đêm buông xuống sẽ kéo theo xuất hiện những thứ bất tường.



Tru!!!

Quạc quạc quạc…

— QUẢNG CÁO —

Sói tru, quạ kêu báo hiệu.

Màn đêm chính thức giáng lâm!

“Không kịp rồi!” – bộ ngực chập trùng, thiếu nữ thở hỗn hển nói.

Nhưng hai người cũng không dừng lại.

Loạt xoạt, loạt xoạt…

Không gian bổng dưng yên tĩnh, tĩnh như chết.

“Khặc khặc khặc” – tiếng cười âm trầm có chút khủng bố vang lên.

“CON NGƯỜI!”

Hai người dừng lại, sắc mặt tái nhợt mất đi tất cả huyết sắc.

Hai người, một người đang học tập võ sĩ đạo, một người là con gái gia đình võ sĩ, kiến thức hiển nhiên nhiều hơn những bình dân, cũng biết hiện tại bọn hắn đang gặp thứ gì.

Quỷ!!!

Tương truyền những ác ma này bắt đầu xuất hiện từ 200 năm trước, ăn thịt, uống máu người tàn ác đến cùng cực. Từ lúc vượt qua lứa tuổi vô tri bắt đầu, bọn họ luôn được người lớn răn dạy là…

Buổi tối không được ra ngoài. Bởi vì những người ra ngoài vào ban đêm đều biến mất vĩnh viên không để lại dấu vết.

Từ thời Heian bắt đầu lũ quỷ luôn hoành hành trong đêm tối, thời kì đầu con người thực sự tuyệt vọng.

Bất kể là thầy pháp, nhà sư đều không thể chống lại lũ quỷ.

Con người chỉ có thể sống sót bằng cách trốn trong nhà chờ đến khi trời sáng.



Nhưng là, thời đại mới đang phát triển, sự xuất hiện của tầng lớp võ sĩ, samurai cũng giúp cho con người có thêm sức lực chống đỡ được loài quỷ, nhưng cũng chỉ là giọt nước nhập đại hải mà thôi.

Bởi vì những vũ khí thông thường không có tác dụng với những con quỷ cấp thấp nhất chứ đừng nói là những con quỷ đã ăn qua rất nhiều người.

Nhưng rồi thời gian trôi qua mấy chục năm, có một thế lực thần bí xuất hiện, bọn họ tập hợp những kiếm sĩ kiệt xuất lại với nhau, dùng một loại tinh thiết đặc biệt có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời chế tạo thành những thanh thái đao được gọi là Nhật Luân Đao.

Loại vũ khí này có thể gây sát thương tất tử đối với quỷ nếu có thể chém bay đầu của chúng.

Cùng mới Nhật Luân Đao, thì con người còn phát hiện ra được một loại hoa có thể xua đuổi loài quỷ, đó là hoa tử đằng

Những bí mật này cũng do cha của Ruri vô tình cứu phải một thành viên trong tổ chức diệt quỷ kia từ nhiều năm trước và được người nọ tiết lộ, chứ người bình thường thì không thể tiếp xúc đến những thông tin này.

Đối với bọn họ hai người, một người 14 tuổi, một người 16 tuổi, thì quỷ chỉ là những thứ trong truyện xưa được người lớn kể lại, bọn họ chưa từng tiếp xúc trực tiếp với chúng.

Mà hiện tại, thứ mà bọn hắn cho là truyền thuyết đang đứng trước mặt của bọn hắn, nhìn chăm chăm vào bọn hắn, như nhìn thấy thứ đồ ăn ngon ngọt.

Hai chi đứng thẳng như con người, làn da màu xanh tái nhợt, hai con mắt to lớn nằm dọc chiếm hết hai bên mặt. Dưới bụng nó có một cái miệng khổng lồ đầy răng nanh, tại vị trí khuỷu tay của nó mọc ra thêm hai cái tay khác.

— QUẢNG CÁO —

Bọn hắn thủ thế chống đỡ, nhưng tay chân run rẩy vẫn cho thấy sự sợ hãi thâm nhập vào tâm can.

“Khặc khặc, con người…đồ ngon…ngon” – âm thanh khàn khàn phát ra từ cái miệng lớn ở giữa bụng nó.

Sưu…

Keng!!!

Thanh niên con mắt co rụt lại nhìn thanh đao gãy trong tay.

Thiếu nữ cũng là sắc mặt đại biến.

Nhanh, quá nhanh bọn hắn không thấy gì cả, điều có thể làm duy nhất là vô thức đưa đao trước ngực chống đỡ.

“Tiểu thư chạy mau!!!” – Kiba hét lớn.

Và sau đó là tiếng cười quỷ dị.

“Khặc khặc khặc.”



Quay lại Thanh bên này.

Trời vừa tối thì hắn cũng xuất phát, hắn lần này muốn vượt qua ngọn núi thấp nhất ở phía nam.

Trong khoảng thời gian này hắn cũng tìm cách xác định phương hướng mặt trời mọc bằng cách dựng một tảng đá cao trước cửa động, nhờ vào cái bóng của viên đá chiếu lên góc tường mà xác định phương hướng mặt trời mọc.

Trên đường đi, hắn bỏ qua rất nhiều dã thú, bây giờ hắn chỉ muốn biết hiện tại là khoảng thời gian nào, điều này có ảnh hưởng đến sống còn của hắn.

Liên tục chạy hơn 20 dặm, hắn cuối cùng đã lên đến đỉnh núi.

“Ừm, đây là mùi gì?”

Lên đến đỉnh núi sau, hắn ngửi thấy một mùi thơm kì lạ, chỉ hít vào một hơi cũng làm cho tế bào trong thân thể sôi sục.

“Là dưới chân núi.”

Lần theo mùi hương hắn dốc hết tốc độ tiến về phía chân núi.


Mùi này càng ngày càng gần, nhưng càng thu hẹp khoảng cách thì hắn cũng cảm giác được một cỗ khí cơ khác.


Là đồng loại!!!


Nghĩ vậy hắn thả chậm tốc độ, nín thở, thu liễm tự thân.


Cuối cùng hắn cũng thấy được cảnh tượng dưới chân núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK