• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong võ đường.

Hakumen cùng Ruri ngồi đối diện nhau.

“Linh lực thật ra là một loại năng lượng xuất phát từ tâm linh, ý chí của một người.”

“Mọi sinh vật được sinh ra đều có mang sẵn trong người một hạn mức linh lực nhất định, ngươi có thể hiểu là trong mỗi người đều sẽ có một cái bình chứa linh lực có kích thước khác nhau và linh lực sẽ luôn luôn tự động sinh ra theo thời gian và lắp đầy những bình chứa đó.”

“Có những cá thể thể khi vừa sinh ra đã mang một hạn mức linh lực cực kì to lớn, cái này được gọi là thiên phú. Ngoài ra cũng có thể thông qua luyện tập để tăng mức giới hạn của hạn mức linh lực.”

“Thế nhưng nguồn linh lực của một người sẽ luôn luôn bị rò rỉ ra bên ngoài nếu không biết cách kiềm chế chúng, dẫn đến trong không khí sẽ có rất nhiều linh lực trôi nổi

“Mặc dù bên trong mỗi người đều có linh lực và bên ngoài tràn ngập linh lực, thế nhưng lại có rất ít người có thể cảm nhận được nó, chứ đừng nói đến là sử dụng chúng.”

“Mà muốn nhìn thấy được linh lực thì phải có được linh thị hoặc còn được những tên âm dương sư kia gọi là âm dương nhãn.”

“Một người muốn sử dụng được linh lực cần phải có tinh thần lực cao, cùng với ý chí bền vững mới có thể cảm nhận được các dòng linh lực và đánh ra chú thuật. Đồng thời cũng có thể kiềm chế cho linh lực ở bên trong cơ thể không bị rò rỉ ra ngoài.”

“Kỹ thuật hơi thở của các ngươi thật ra cũng là một cách tu luyện để sử dụng được nguồn linh lực trôi nổi trong không khí mà thôi, các ngươi hít một lượng lớn không khí nào trong cơ thể mà trong đó cũng có tồn tại linh lực.”

“Vì kỹ thuật này phải thông qua phương thức đúc luyện cực kì khắc khổ mới tập được, dẫn tới những ai sử dụng được kỹ thuật đó thì đều có được ý chí mạnh mẽ, ít nhất đều sẽ ở mức sử dụng được linh lực.”

Ruri đột nhiên giơ tay nói: “Như vậy chúng ta có thể được coi là đang sử dụng linh lực để chiến đấu sao?”

“Cũng có thể nói như vậy, nếu không thì ngươi nghĩ chỉ dựa vào không khí bình thường mà có thể phóng ra các loại thuộc tính nguyên tố sao? Chỉ là phương pháp của các ngươi có chút thô thiển mà thôi.”

Hakumen tiếp tục nói: “Chủ yếu phương pháp đó là gia tăng thể chất của con người, thuộc tính nguyên tố chỉ là thứ bổ trợ mà thôi, thành ra trong lúc vô tình thì nó cũng rất hợp với kiếm sĩ như các ngươi.”

“Để ta nói tiếp đoạn khi nãy…

Một người có tinh thần lực mạnh sẽ dùng được linh lực rồi trở nên mạnh mẽ, còn nếu là người có tinh thần lực yếu đuối, ý chí yếu kém thì những linh lực rò rỉ ra ngoài sẽ biến thành những năng lượng tiêu cực, mà những năng lượng kia sẽ thuận theo ý chí trong đó sẽ biến thành những loại yêu quái phù hợp với nó.”

“Mà yêu quái cũng ta dù có thể bắt con người làm thức ăn nhưng tuyệt đối sẽ không lạm sát diệt chủng. Bởi vì con người chính là các nguồn linh lực phát ra cho chúng ta sử dụng, nên cho dù có giết người đi chăng nữa cũng sẽ không giết sạch.”


Hakumen cười nói.

Thấy nàng đột nhiên dừng lại một chút, Ruri cũng nhân cơ hội này liền hỏi: “Như vậy ta đã có thể học tập chú thuật rồi sao?”

“Tất nhiên là có thể, ngươi đã trải qua thời gian rèn luyện cơ thể lâu như vậy, tinh thần cùng ý chí cũng không sai biệt lắm đạt tiêu chuẩn. Thế nhưng, ngươi cũng phải trải qua một quá trình luyện tập khống chế chúng thì mới được.”

Đây là do Ruri cũng có chút thiên phú, cùng với sinh ra trong gia đình võ sĩ, từ nhỏ Hideyoshi cũng đã dạy bảo nàng rất nhiều nên tinh thần cùng ý chí của nàng đều tốt hơn so với những người bình thường khác.

Cộng thêm việc nàng trong mấy năm qua thường xuyên được Gin dẫn đi săn những con tiểu quỷ nên phải nói là khởi đầu của nàng rất tốt, ừm, theo cách nói khác thì căn cơ của nàng rất vững.

Hakumen nói xong liền móc từ trong ngực ra ba quyển sách.

Tên ba quyển sách lần lượt là Tổng Cương Vận Dụng Linh Lực phụ bản , Cơ Sở Chú Thuật Toàn Thư, Hắc Thiểm bí thuật.

“Đây là những quyển sách ta mượn từ một gia tộc Âm Dương Sư, ngươi có thể từ từ xem.”

Hakumen mặt không đổi sắc nói, thật ra đây là những quyển sách mà nàng chôm được thì Abe gia vào 20 năm trước.

Đây là ba quyển duy nhất nàng còn giữ lại, lúc đó trong lúc bị tên kia truy sát, nàng đã đào một cái hố chôn cất rất nhiều quyển sách vào, cứ nghĩ trải qua hơn 20 năm những quyển sách này đã không còn sử dụng được, không ngờ lúc đào lên lại còn lại 3 quyển này.

Nhưng lúc đang định đưa cả ba quyển cho Ruri thì nàng đột nhiên ngừng lại: “Mà…ngươi trước đọc quyển này đi. Chờ vài ngày sau ta sẽ giúp ngươi mở ra linh thị.”

Hakumen lấy ra quyển Tổng Cương Vận Dụng Linh Lực phụ bản đưa cho Ruri.

Ruri cũng không ý kiến gì với quyết định của Hakumen, nàng nhận lấy quyển sách rồi liền nói tiếng cám ơn.— QUẢNG CÁO —

“Hakumen tỷ, ta có thể cho Gin xem cái này không?” – Ruri thấp thỏm dò hỏi.

“Cho hắn xem làm gì? Quỷ là không dùng được linh lực, ngươi đưa hắn thì hắn cũng không sử dụng được.”

“Thế nhưng hắn không phải cũng sử dụng được thuộc tính nguyên tố sao?”

“Đó không phải là thuộc tính nguyên tố.”

Hakumen bĩu môi nói, nàng mặc dù không biết cụ thể những hắc khí đó là gì, dù cho hắn đã nói là dùng sát khí mà luyện thành nhưng theo quan sát của nàng thì những hắc khí đó có cái gì đó không đúng. Bởi vì sát khí thì làm sao có thể cô động thành làn khói có màu sắc như vậy được.

Chỉ là dù có quan sát đến thế nào thì nàng cũng không nhìn ra được.

Với lại nàng thật sự có chút không coi trọng kỹ thuật này, có thể sử dụng được các thuộc tính nguyên tố đã là nàng cho đánh giá cao nhất rồi.

Nếu nàng mà biết ở mấy trăm năm sau xuất hiện những kiếm sĩ không chỉ đơn thuần sử dụng thuộc tính nguyên tố mà là còn cao cấp hơn thì không biết cảm nghĩ của nàng sẽ như thế nào.



Sức mạnh mặt trời, sức mạnh mặt trăng cho dù đặt ở thời đại yêu ma quỷ quái khắp nơi, các âm dương thế gia trong thời kì cường thịnh nhất như bây giờ cũng rất khó có thể xuất hiện.

Thế là Hakumen vỗ lấy vai Ruri: “Ngươi chỉ cần xem cái này, có gì thắc mắc cứ hỏi ta, ta sẽ giải đáp. Còn về phần hắn, chờ khi nào hắn lâm vào bình cảnh ta sẽ nói cho hắn biết.”

Trong mấy ngày huấn luyện cho Gin, nàng cũng cảm nhận được kiếm thuật của hắn còn rất nhiều không gian tăng lên, vì vậy cũng không thể nói cho hắn biết quá nhiều thứ làm hắn bị xao nhãng, dẫn đến tiến bộ bị kéo chậm lại.

Mà nói thật, mặc dù nàng biết quỷ là không thể sử dụng linh lực, nhưng theo nàng cảm nhận thể chất của Gin cũng không hoàn toàn là quỷ. Cảm giác đó nàng cũng không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ là nàng cảm thấy không nên dùng thường thức để suy đoán lấy hắn mới là tốt nhất.

“Như vậy liền nhờ Hakumen tỷ, ta đi trước!” – Ruri nói xong liền muốn quay người rời đi.

“Chờ một chút, ngươi chờ ta một lát!”

Hakumen đứng dậy trở về phòng, sau khi quay lại thì trên tay nàng cầm theo một quyển sách và đưa cho Ruri.

“Sách này đưa ngươi.”

“Đa tạ Hakumen tỷ.” – Ruri nhân lấy sách liền nói cảm ơn.

Hôm qua nàng có khuất mắt trong lòng nên muốn tìm gì đó giải khuây một chút, mà bây giờ nàng không còn khuất mắt nữa cũng không cần quyển sách này, chỉ là Hakumen tỷ đã tốn công chép lại thì nàng cũng không tiện từ chối.



Lại nửa tháng trôi qua.

Ầm ầm…

Gin liên tiếp né tránh rất nhiều linh cầu mà Hakumen bắn ra, nhưng đáng tiếc số lượng là quá nhiều, mặc dù trong nửa tháng này hắn là có tiến bộ, nhưng cũng không quá nhanh, miễn cưỡng chỉ né được một nửa số lượng mà nàng bắn ra mà thôi.

Oanh!

Hắn lại bị một khoả đánh trúng, vụ nổ thổi hắn bay ngược ra sau 10m.

“Này này, đứng lên đi. Luyện lâu như vậy mà chỉ tránh được một nửa. Đao của ngươi để làm gì? Chỉ cần tinh chuẩn chém nó ra làm hai là được rồi.”

Hakumen vẻ mặt khó chịu đứng lên, nàng thật muốn tra tấn lấy tên này, hắn đích thị là một tài liệu tốt dù nàng có làm gì thì hắn cũng không chết được.

Mấy ngày nay nàng đã rất nhẫn nhịn để không tra tấn lấy hắn, điều này làm nàng toàn thân khó chịu.

“Rồi rồi, phàn nàn cái gì? Tiếp tục đi.”

— QUẢNG CÁO —

Gin ngồi dậy phủi phủi bụi đất dính trên người và nói.

Từ khi có Hakumen cùng luyện tập phải nói là cơ thể hắn càng ngày càng cứng rắn rồi, bây giờ những khoả linh cầu nhỏ cũng không thể làm hắn bị thương được.

Chỉ là mỗi lần đánh với nàng đều sẽ hao tổn một cái áo, nên hắn dứt khoát cởi trần luôn.

“Thái độ gì đấy!” – Hakumen càng bực tức, toàn thân nàng như bị hàng ngàn con kiến cắn lấy, rất ngứa ngáy khó chịu.

Hakumen cắn môi nói.

“Hừ! Lần này mà còn trúng đòn thì ngươi cứ chờ bị ta chà đạp đi.”

Nghe thấy lời nàng Gin chợt nảy ra một ý tưởng, hắn giang tay đối với nàng nói.

“Ngươi rất muốn tra tấn ta sao? Ta có ý này, chúng ta có thể làm giao dịch a.”

“Giao dịch gì?”

“Ta cho ngươi tra tấn ta nửa giờ, đổi lại ngươi cho ta một chút máu của ngươi. Thế nào?”

Thật ra Gin cũng đã có ý đồ với máu của Hakumen từ lâu rồi, chỉ là hắn không có cơ hội mà thôi. Bây giờ hắn lợi dụng chuyện nhỏ này mà đạt được một ít máu của nàng, hắn phải thử xem máu của yêu quái có tác dụng với hắn không.

“Ngươi nghĩ đẹp lắm, ta bây giờ cũng có thể bắt lại ngươi, không cần thiết phải giao dịch cái gì.” – Hakumen sắc mặt khinh thường nói.

“Ồ, đã như vậy thì tuỳ ngươi, chờ đến lúc trở về ta nói với Ruri cắt đi phần ăn của ngươi.” – Không thèm để ý tới giọng điệu khinh thường của nàng, hắn lơ đểnh nói.

“Ngươi…Khốn nạn, lại lấy đồ ăn ra doạ ta.”

Nàng có chút tức giận nói. Cái tên bỉ ổi này mấy ngày trước cũng dùng chuyện này đe doạ lấy nàng.

“Thế nào? Đồng ý không.” – Giọng nói của Gin có chút đắc ý.

“Khốn kiếp…ngươi đi chết!”

Hakumen tức đến lỗ tai cùng tám cái đuôi dựng thẳng. Mấy chục khoả linh cầu hiện ra bị những cái đuôi của nàng nhắm thẳng vào Gin ném tới.



“Hắc hắc, một chút này có là gì?”

Gin cười khẩy nói.



Nửa giờ sau.

Chát…chát…

Từng đợt quất roi như có nhịp điệu truyền tới.

Gin lúc này lại bị treo lên một cái cây bị Hakumen đánh.

“Hừ…cho ngươi đe doạ ta.”

Chát.

“Cặn bã…”

Chát.— QUẢNG CÁO —

Nàng mỗi một câu nói là quất hắn một roi.

“Dừng!”

Lúc này Gin đột nhiên hét lên.

Nghe tiếng hét của hắn, Hakumen chậc lưỡi một tiếng rồi nói.

“Tsk, tới thời gian rồi sao? Ngươi cho ta mượn đao.”

“Không được!”

“Tại sao a? Đưa đao đây ta mới cho ngươi máu được.”

Gin lắc đầu liên tục nói.

“No no no, làm như vậy năng lượng trong máu sẽ xói mòn hết, tới lúc đó uống cũng không có tác dụng gì.”

Nàng nghe những lời của hắn liền lập tức nảy lên nghi ngờ: “Ngươi muốn lừa ta? Đừng tưởng ta không biết gì. Ta từng đánh nhau với Muzan đâu đừng tưởng gạt được ta.”

Hắn lắc đầu, vẻ mặt điềm nhiên nói: “Ngươi biết mà, cơ thể ta rất đặc biệt, không giống những con quỷ khác, ta phải trực tiếp hút máu mới giữ lại tất cả năng lượng.”

Hakumen vẫn rất ngờ vực, theo nàng biết thì những con quỷ khác cũng không có kén ăn giống như vậy a.

Chỉ là nàng nghĩ hắn nói cũng đúng, dù sao cũng chưa có con quỷ nào có thể hút lấy nguyền rủa được đâu.

“Thật?” – Nhưng nàng vẫn là hỏi lại.

“Thật! Thể chất của ta ngươi cũng biết được đi, thật sự không hoàn toàn là quỷ a.” – Hắn như chém đinh chặt sắt, nói.

Từ khi trải qua hút lấy máu của Hachirou, cơ thể hắn cũng phát sinh biến hoá rất nhiều, bằng chứng là hắn bây giờ chỉ cần ngủ để phục hồi năng lượng.

“Như vậy ngươi làm sao rút máu ta?”

“Đương nhiên là trực tiếp cắn vào thịt rồi, ngươi làm sao hỏi nhiều như vậy. Ngươi tới gần ta là được.”

Đối mặt với tính cách S run biến thái của Hakumen, hắn thật sự muốn dạy dỗ nàng một phen, mấy ngày trước đó hắn bị nàng chơi quá thảm, hầu như mỗi đêm đều bị treo lên.

Cho đến khi hắn dùng đồ ăn đe doạ nàng thì mới chấm dứt tình trạng đó.

Hakumen hừ lạnh: “Hừ, xem ngươi làm gì?”

Nói xong nàng tiến tới gần hắn.

Không đợi nàng nói thêm cái gì, Gin liền cúi người xuống một tay vòng qua eo, một tay khác đưa xuống dưới mông nàng rồi nâng lên, đứng thẳng người.


Tình huống bất ngờ làm cho người chưa từng trải như Hakumen có chút phản ứng không kịp, cho dù đó có là nhân cách S run biến thái đi chăng nữa.


“Ngươi-----”


Phốc!


Một giọt máu từ cổ nàng chảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK