• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gin đứng trong căn nhà gãi gãi khuôn mặt mình.

“Xem ra ta có chút lo xa, bây giờ phải đi gọi Ruri trở về.”

Hắn quay đầu đi ra ngoài, nhưng còn chưa đợi hắn đi tìm liền nhìn thấy một cái đầu nhô lên từ bụi cây đối diện, lén lút nhìn về phía bên này.

“Uy, Ruri trốn làm gì? Đi ra thôi, trở về đi ngủ!” – Gin đi tới bụi cây nói.

Thấy nàng giả vờ không nghe thấy, hắn đưa tay chộp tới lôi nàng ra ngoài.

“Aw! Haha, bị ngươi phát hiện đâu, Gin!” – Ruri ngượng ngùng cười nói.

“Ngươi thật can đảm, ta kêu ngươi đi xa xa thì ngươi lại trốn phía trước nhà nhìn trộm. Ngươi đây là muốn bị phạt sao?” – Hắn cũng thuận miệng trêu chọc nàng một câu.

“Chỉ có một chút xíu hiếu kì mà thôi.” – Ruri đưa tay dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ làm ra động tác mô tả một chút xíu.

“Được rồi, hiếu kì của ngươi nhiều lắm a, giờ cũng trễ rồi chúng ta về nghỉ ngơi đi, cả ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi!” – Gin nắm lấy tay nàng dắt về nhà.

“Chỉ ngủ thôi nhá, ta rất mệt đâu!” – Ruri tức chen vào nói.

Hắn nghe thế sắc mặt liền đen lại nói: “Ngươi nói như vậy là ý gì? Mọi lần điều là ngươi chủ động có được hay không! Chủ động là một chuyện, nhưng lần nào cũng bỏ cuộc giữa đường xin tha. Rồi hiện tại lại nói ta?”

Ruri mặt có chút đỏ, bởi vì lời hắn đều là thật, nhưng nàng cũng muốn cãi lại một chút: “Ai kêu ngươi mọi lần đều sung sức như vậy, còn có một lần kia ta cố gắng chịu đựng tới 5 tiếng, kết quả làm hại ta hôm đó chỉ biết nằm tại chỗ cả người mỏi mệt.”

Gin cũng không biết trả lời làm sao, dù sao hắn là quỷ, tuy được vòng xoáy kia cải tạo lại, cùng người không khác là bao, trong đó bao gồm chức năng sinh lý cũng như người bình thường. Nhưng chỉ tại thể chất hắn có chút mạnh. Điều này cũng làm cho hắn có cảm giác vừa yêu vừa hận.

Đã là nam nhân thì ở phương diện kia mạnh mẽ thì ai mà không muốn, thế nhưng quá mạnh cũng rất nghẹn a. Với lại hắn cũng không muốn tuỳ tiện đi tìm người khác giải toả. Liên quan đến vấn đề tình cảm, hắn là rất nghiêm túc đâu.

Cũng không thể đụng ai cũng ủi, hắn không có ăn tạp đến thế, thuận theo tự nhiên là được.

“Được rồi! Ngươi cố mà nhớ lời mình nói a, chỉ ngủ thôi!” – Gin thâm ý nhìn nàng nói.

Như là nhận ra ánh mắt của hắn, nàng cũng hơi rụt vai lại một chút, nhưng rồi rất kiêng định gật đầu: “Được thôi!”



Lúc này ở Toshirou nhà.


Tiếng cười như điên vang vọng giữa đêm khuya.

“Hahaha, chính nó, chính là cảm giác này! Toàn thân ta đang rạo rực!”

Keng keng keng!

Tiếng kim loại va chạm mạnh vang lên.

“Đây sẽ là tác phẩm vĩ đại nhất của ta! Hahaha…”

Trong nhà, Toshirou đang điên cuồng nện lấy một thanh kim loại. Nện xong lại đưa vào lò lửa, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Trạng thái này đã kéo dài mấy ngày liền, hắn trừ ăn uống ra, hầu như không ngủ nghỉ điên cuồng đánh tạo.

Mà ở ngoài sân.

“Uy Mitsuha, như vậy liệu có ổn không, ngài ấy có chút đáng sợ a!” – Akita có chút lo nghĩ hỏi lấy thiếu nữ ngồi bên cạnh.

“Có lẽ sẽ không sao đi. Bây giờ chúng ta mà xen vào là ngài ấy sẽ giết chúng ta mất.” – Mitsuha suy nghĩ một hồi liền nói.

Đây là Akita cùng Mitsuha là hai người được Gin cứu trên núi Fukushima trước đó. Hai người hiện tại đang làm nhiệm vụ chăm sóc cho Toshirou cùng bảo vệ hắn cho đến khi hắn rèn đúc thành công.



“Hachirou, ta có thai rồi!” – Umeko đối với bên cạnh Hachirou nói.— QUẢNG CÁO —

“?” – Hachirou mở mắt ra.

Hắn hỏi lại lần nữa: “Ngươi vừa nói gì?”

“Ta có thai rồi, lúc nảy ta có nhờ y sư chẩn đoán giúp. Đây là chắc chắn!” – Umeko khẳng định.

“Không thể nào! Nhanh như vậy? Chỉ mới hơn nửa tháng thôi mà?” – Hachirou chật vật ngồi dậy, hắn có chút mộng trong sử sách gia tộc ghi lại cũng chưa có trường hợp chỉ làm mấy lần liền có a. Ít nhất phải điên cuồng cày cuốc mấy tháng mới được.

“Chẳng lẽ nào quyển sách kia thần kì như vậy?” – Hắn âm thầm nghĩ đến.

Umeko vội vàng ngồi dậy giữ lấy hắn, giọng nói lần đầu xuất hiện một chút oán trách nói: “Ngươi làm sao đột nhiên ngồi dậy! Cơ thể ngươi đang rất yếu!”

Đỡ lấy hắn nằm xuống, nàng nói: “Cái gì là nhanh? Lần trước chẳng phải ngươi rất liều mạng sao?”

Khục!

Ho khan một tiếng để che đi xấu hổ, Hachirou vô lực chống trả: “Đó chẳng phải là ngươi hối thúc ta sao?”



“Hừ!” – Umeko hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không muốn tranh luận với hắn về vấn đề này mà nằm xuống cạnh hắn nhắm mắt lại.



Nửa tháng sau, vào ban đêm.

Trong nửa tháng này, Hachirou cũng gửi cho hắn hai lần bình huyết dịch, điều này làm thực lực của hắn tăng lên rất nhanh. Nhưng hắn cũng cảm giác được tác dụng của nó đã dần dần giảm bớt theo thời gian.

Tuy nhiên hiện tại vẫn còn dùng được, chí ít phải cần thêm 10 bình nữa mới dần mất đi tác dụng.

Lúc này ở ngoài cửa.

“Gin tiên sinh, đao của ngài cùng Ruri tiểu thư đã làm xong!” – Keiko gõ cửa nói.

Ruri đi ra mở cửa liền thấy Keiko đứng cùng một người đàn ông đeo mặt nạ: “A, là Keiko sao? Mời vào!”

Trong nhà.

Đông một tiếng!

Một chiếc hộp gỗ to được người đàn ông kia đặt xuống trước mặt Gin cùng Ruri.

“Đây là Toshirou tiên sinh, là người rèn đao của các ngươi!” – Keiko ngồi một bên lập tức giới thiệu người đàn ông cho bọn hắn biết.

“Xin chào! Ta gọi Gin, rất cảm tạ tiên sinh đã rèn đao cho bọn ta.” – Gin chân thành nói.

“Ta gọi Ruri, cảm tạ Toshirou tiên sinh!”- Ruri cũng theo đó nói lời cảm tạ.

“Các ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi!” – Toshirou khoát tay nói bọn hắn không cần thiết cảm tạ mình. Dù sao đây cũng là tác phẩm tốt nhất của hắn làm ra, hắn cảm thấy người được lợi chính là mình.

Mở ra chiến hộp, bên trong chứa đựng lấy hai thanh đao. Cả hai đều được cho vào vỏ, một đen, một trắng. Còn lúc đầu hắn yêu cầu 3 thanh trong đó một thanh là dành cho Hideyoshi, nhưng cái này cần chờ lần sau trở về, hỏi hắn muốn rèn như thế nào mới được.

Gin cầm lên thanh thái đao màu đen, chuôi đao có những hoạ tiết tam giác màu trắng, miếng bảo vệ là màu đen xung quanh cũng được trang trí bằng các hoạ tiết tam giác màu trắng.

Hắn rút đao ra khỏi, một tiếng đao minh vang lên, lưỡi đao dài 1m2 chia ra hai màu đen trắng, trên đó, phần lưỡi màu trắng có những hoạ tiết đường tam giác màu đen. Lưỡi đao của hắn cũng không bị đổi màu như nguyên tác, đây có lẽ là do hắn là quỷ đi.

Tohirou một bên lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng cùng tự hào: “Đây là ta dựa theo yêu cầu của ngươi làm ra, đao này cực kì sắt bén cùng cứng rắn, rất khó bị phá vỡ. Nó là thanh đao mạnh nhất mà ta đã rèn được.”

Gin tay cầm đao cũng rất hài lòng, đây là hắn dựa trên một bộ anime về katana mà đưa ra yêu cầu. Đao này làm rất giống.

“Ngươi có thể đặt tên cho nó.” – Toshirou nói, hắn cũng rất muốn biết tên của tác phẩm mà hắn làm ra.

— QUẢNG CÁO —

“Nó liền gọi nó là Tsurugi, Zantō Tsurugi!” – Gin mê mẩn vuốt nhẹ thân đao, chỉ là chạm nhẹ vào một cái ngón tay của hắn đã bị cắt ra một đường.

“Trảm Đao Sát? Rất không tệ!” – Toshirou tấm tắc khen.

“Ruri ngươi cũng nên xem đao của mình đi.” – Gin cho đao vào vỏ liền ôm ở trong ngực. Đây chính là bảo bối của hắn đâu.

“Được rồi.” – Ruri gật đầu tiến lên cầm lấy thanh đao màu trắng.

Thanh đao này ngắn hơn đao của Gin nhiều, lưỡi đao chỉ tầm 90cm. So với tổng chiều dài một 1m4 của Gin ra thì đao của nàng chỉ dài hơn 1m1.

Đặc biệt là lưỡi đao của nó mỏng như cánh ve gần như có thể thấy xuyên qua thân đao, khi nàng rút đao có ánh sáng màu bạc loé lên, hầu như không có âm thanh rút đao vang lên. Lưỡi đao của nàng từ màu trắng xám cũng chuyển sang màu trắng xanh.

Nếu không nhìn kỹ thì sẽ lầm tưởng nó chỉ có màu trắng bạc mà không phải trắng xanh.

Keiko cùng Toushirou thấy thế cũng rất kinh ngạc, thốt lên: “Đó là?”

Đây là bọn hắn lần đầu thấy lưỡi đao còn có thể đổi màu đâu.

Gin một bên mở miệng giải thích: “Đây là điều đặc biệt của Nhật Luân Đao hoặc là nói là do nguyên liệu đặc biệt của nó. Thanh đao sẽ đổi màu tương ứng với thuộc tính hơi thở của người sử dụng.”

Toshirou là thợ rèn cũng cảm thấy thật thần kì nhưng hắn vẫn không quên giới thiệu đao.

Toshirou: “Thanh đao này ta làm tốn thời gian nhiều nhất, độ sắc bén của nó còn hơn một thanh khác, khi chém vào người sẽ làm cho người đó không cảm giác được mình bị chém, đến khi nhận ra thì đã muộn. Do lưỡi kiếm rất mỏng cùng nhẹ nên khi đánh chém sẽ không tạo ra âm thanh nào. Các ngươi có thể đặt tên cho nó.”

Nàng quay sang nhìn Gin hỏi: “Đao này nên đặt tên gì đây, Gin?”

“Ngươi chính mình đặt đi, là đao của ngươi mà!” – Gin không còn gì để nói.

“Nhưng ta không biết phải đặt tên gì nha! Là ngươi cung cấp suy nghĩ để ta nhờ người ta làm thanh đao này, nên đặt tên cho nó cũng là trách nhiệm của ngươi.” – Ruri liếc hắn nói.

“Như vây, đã thanh đao này đánh chém vô thanh vô tức vậy liền gọi là là Hakutō Yasuri đi” – Gin nghĩ một chút liền nói, kỹ năng đặt tên của hắn có chút “lạ” nên vẫn là dùng tên có sẵn

đi.

“Hakutō Yasuri…Ân, ta rất thích!” – Ruri cũng rất thích cái tên này.

Toshirou ở một bên cũng nói thầm: “Trảm Đao Sát cùng Bạch Đao Vô sao?”

Lúc này Keiko ngồi ở một bên cũng nói: “Chúc mừng các ngươi đạt được hảo đao! Như vậy, Gin tiên sinh ngài có thể dạy chúng ta kỹ thuật đó rồi chứ.”



Gin lúc này tâm trạng rất vui vẻ, liền sảng khoái trả lời: “Tất nhiên là được, có thể bắt đầu ngay bây giờ!”

Keiko nở nụ cười: “Như vậy liền mời ngươi cùng Ruri tiểu thư đi đến quảng trường đi. Chúng ta đã dựng lên mai hiên để che chắn ánh mặt trời rồi! Đến lúc đó ngươi có thể ở đó vào ban ngày.”

“Được!”

Toshirou cũng không đi theo bọn hắn tới, mà trở về nhà nghỉ ngơi, có lẽ hắn đã chính thức không còn rèn đúc một lần nào nữa, hắn đã rèn được những tác phẩm cao nhất trong cuộc đời rồi. Có thể an dưỡng tuổi già.

“Phía trước là quảng trường!” – Keiko chỉ tay về một hướng.

Gin nhìn theo tay nàng, hắn thấy được một gian nhà to lớn len lỏi giữa rừng cây. Đây chính là nơi mà hắn sẽ gắn bó trong thời gian sắp tới.

Mặc dù trời đã tối nhưng nhưng nơi đó đèn đuối sáng trưng, có mấy chục người đang đứng xếp hàng chờ đợi. Kể cả Hachirou cũng đang đứng đợi hắn.

“Yo! Đã lâu không gặp, Hachirou lãnh chúa. Đây chính là lãnh chúa phu nhân a, lần đầu gặp mặt đâu.”

Gin tiến lên chào hỏi, nhưng sau đó chờ đợi hắn là mấy đạo ánh mắt sắc bén, cùng địch ý.

Hachirou cười nhạt đáp: “Tâm tình ngài rất tốt a, Gin tiên sinh! Đây là phu nhân của ta, Umeko!”

Umeko chào hỏi: “Lần đầu gặp mặt, Gin tiên sinh!”

Hachirou cũng không vòng vo: “Đã Gin tiên sinh đến đây thì chắc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đi. Khi nào thì ngài bắt đầu?”— QUẢNG CÁO —

“Ngay bây giờ đi.”

Gin quay đầu nhìn về những người đang xếp hàng kia. Toàn bộ là những gương mặt thiếu niên, tất cả đều nhỏ hơn hắn rất nhiều. Nói cũng phải, chiến đấu với quỷ thì tuổi thọ làm sao mà cao được, nhất là tại thời kì này tỷ lệ tử vong càng cao.

“Xem ra các ngươi rất thù địch với ta.” – Gin quan sát một hồi liền lên tiếng.

“Hừ, im miệng đi con quỷ kia! Ngài lãnh chúa là nghĩ như thế nào mà lại để một con quỷ dạy bảo chúng ta!” – một thiếu niên trong đó hét to.

Đột nhiên một cái tát từ bên cạnh đập tới, đánh hắn một cái ngã nhào.

“Ngươi dám nói Oyakata đại nhân như thế? Muốn chết sao?” – Người đánh chính là thiếu niên Aki, mạng của hắn chính là do ngài Oyakata cứu được, vậy mà hôm nay lại có người chất vấn ngài ấy, người mà hắn tôn kính nhất.

“Ồ? Còn ai chất vấn ta nữa không? Những người có ý kiến liền bước lên đây đi, ta sẽ cho các ngươi thấy thứ các ngươi sắp được học!” – Gin mặt không biểu tình nói.

“Gin, để cho ta đi, ngươi đi đánh bọn hắn cũng quá khi dễ người a!” – Lúc này Ruri ở bên cạnh tiếng lên đối với sau lưng nàng Gin cười nói.

Nàng quay đầu nhìn về phía trước nụ cười cũng không thay đổi, nói: “Các ngươi muốn từng người lên…hay là cùng lên đây.”

Một thanh niên tầm 20 tuổi từ trong hàng bước ra, hắn là một trong những người lớn tuổi nhất tại đây.

“Hừ, chỉ là một nữ nhân, lại muốn chúng ta cùng lên. Đừng quá tự đề cao mình, nữ nhân thì nên ở nhà bếp cầm dao nấu ăn đi thôi.” – giọng nói của hắn tràn đầy khinh miệt.

Ở trong hàng Keiko nghe thấy những lời đó sắc mặt liền lạnh lùng xuống, nàng thật sự rất ghét cái tên này.

Chỉ là hắn cũng rất mạnh, chí ít là nàng đánh không lại hắn, nếu không nàng đã dạy hắn một bài học lâu rồi. Lúc này những thiếu nữ khác trong hàng cũng cúi đầu nhìn mặt đất.

Ruri thu liễm nụ cười, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Ồ…xem ra ngươi rất mạnh a.”

Nàng nâng lên Hakutō Yasuri từ từ rút đao ra, hình ảnh khuôn mặt nàng chiếu rọi lên lưỡi đao, sắc mặt lạnh nhạt dần dần chuyển sang lạnh lùng: “Như vậy thì tới đây đi, để ta xem ngươi mạnh như thế nào!”

Leng keng!

Thanh niên đứng yên rút đao ra, sắc mặt vẫn tràn đầy khinh thường.

“Ngươi đã không tới, vậy ta tới đi” – Ruri đôi mắt híp lại nói.

Đột nhiên…

Sưu!

Thân hình nàng biến mất trước ánh nhìn của mọi người, chỉ để từng lọn khí lưu màu xanh nhạt thoang thoảng tại chỗ.

Thanh niên lập tức trợn to mắt: “Cái---?”

Chỉ trong chớp mắt, một thanh đao đã gác ở trên cổ hắn, cảm giác lạnh như băng từ lưỡi đao truyền đến làm hắn lông tóc dựng ngược.

Nội tâm hắn hoảng hốt, điên cuồng kêu to: “Không thấy gì cả …quá nhanh!!!”

Uỳnh!


Ruri giơ lên tay trái đấm vào cằm hắn một cái, cú đấm khiến thân hình hắn bay cao một mét.


Sau đó nàng quay người một cước đá vào bên hông hắn, cú đá khiến hắn bay ngược ra đằng sau lộn ngược gần 10m mới dừng lại.


“Xem ra ngay cả nữ nhân ngươi còn đánh không lại, như vậy còn kêu gào muốn tiêu diệt quỷ?” – giọng nói của Ruri nhàn nhạt vang lên.


Thời khắc này toàn trường yên tĩnh như chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK