“Thế nào? Rất lo lắng a.”
Gin nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại rồi nói: “Ngươi đang muốn làm cho ta phân tâm sao? Vô dụng thôi!”
Nghe hắn nói như vậy Muzan giơ lên một ngón tay lắc lắc nói: “Không…không, ngươi nghĩ ta cần làm ngươi phân tâm mới có thể đánh bại ngươi sao? Quá khinh thường ta rồi đó, tiểu quỷ!”
Nói xong thân hình hắn biến mất tại chỗ, dưới chân lưu lại một cái hố.
Sưu!
Muzan lao như tên bắn, nắm đấm nhắm thẳng vào đầu của Gin, nếu trúng một chiêu này thì đầu Gin liền sẽ nổ tung như quả dưa hấu.
Nhưng Gin hiện tại đã dần dần thích nghi với nhịp độ tấn công của Muzan, nên sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Gin phản xạ kinh người ngửa người ra sau né tránh, sau đó chân phải lập tức đá lên, mục tiêu chính là bụng của Muzan.
Bành!
Một tiếng trầm đục vang lên. Sau đó là tiếng Muzan cười gằn truyền đến:
“Khặc…khặc…quá ngây thơ.”
Hai mắt Gin co rụt lại, bởi vì chân của hắn đã bị Muzan bắt được.
Sau khi tóm được chân của Gin, Muzan cũng không ngừng trệ mà lập tức nhắm vào ngực hắn giáng xuống nấm đấm.
Xuỳ!
Bành!
Một tiếng của vật sắc bén cắt vào thịt vang lên và sau đó là tiếng mặt đất nứt toác.
Khục…!
Gin miệng phun ra một mảng lớn huyết dịch, hắn cũng không để ý đến việc ngực mình đã bị đục thành một lỗ to tướng, mà giơ lên nắm đấm bắt đầu phản công.
“Hừ…kháng cự vô ích!”
Tay trái của Muzan lập tức bắt được nắm đấm của hắn, sau đó liền xoay mình ném đi.
Vụt!
Oanh!
Ngay chớp mắt sau đó, chỉ thấy thân hình Muzan hơi cong lại nhúng người, như một khoả đạn pháo phóng tới.
Trong mắt Gin lúc này chính là cảnh sắc đang xoay vòng, đột nhiên một cái chân xuất hiện ngay trước mắt hắn, từ dưới quét lên.
Bành!
“Đáng chết…không có điểm tựa!”
Hắn bị một cú đá của Muzan đá bay lên trời và đang rơi tự do xuống đất.
Lúc này hắn quả thật là không có cách nào để tránh né, chỉ có thể đưa tay ra phòng thủ.
“Cảm giác thế nào a…”
Phốc!
Đây chính là câu nói cuối cùng mà hắn nghe được.
…
“Thế nào rồi, Yamato?”
Người áo choàng ở một bên dò hỏi.
Yamato cả người nổi gân xanh, hắn hiện tại đang cố hết sức điều khiển thân xác của bà mụ tìm kiếm các cột mốc của kết giới, để phá giải phá vỡ lớp kết giới ở ngoài cùng.
Yamato: “Còn một chút nữa…”
Nghe như vậy, quỷ kia liền nhàm chán ngồi xuống chờ đợi, lại ngẩng đầu nhìn phía xa xa có một cái như máy vòm khổng lồ màu đỏ đang bao bọc lại một vùng rộng lớn của đại địa.
“Chậc chậc, trận thế có chút lớn a.”
Hắn tặc lưỡi hai tiếng, có chút cảm thán nói ra.
— QUẢNG CÁO —
“Rất chán a…”
Con quỷ có chút bực bội, tầm mắt của hắn quét nhìn xung quanh đám dân làng đã bị hắn cưỡng ép xoá đi lý trí, hiện tại bọn hắn như một con rối đang đứng lấy chờ lệnh.
Đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn về một thiếu phụ liền sáng lên, hoặc nói chính xác là hắn nhìn về phía ngực của nàng.
Con quỷ liếm lấy khoé miệng nói: “Chỉ là một người…chắc sẽ không có vấn đề a.”
“Ngươi…lại đây!”
Người thiếu phụ kia như là con rối một dạng, từng bước lại gần hắn.
Nhìn người đang đứng trước mặt, hắn nằm nghiêng người chống cằm nói: “Cởi y phục ra…”
Thiếu phụ bắt đầu lột ra từng mảnh y phục, từ bộ kimono bên ngoài cho tới nội y bên trong nàng cũng không ngại ngừng mà từng cái lột sạch.
Chỉ một lát sau…nàng toàn thân không mảnh vải đứng trước mặt hắn.
“Rất to a…Mau tới đây!”
Thiếu phụ bước tới gần, quỳ xuống trước mặt hắn, mặc cho bàn tay của hắn bóp nắn ngực nàng.
“Thật mềm a…chắc sẽ rất ngon!”
Hắn bắt đầu há miệng ngậm một cái, sau đó…
Chỉ nghe thấy thiếu phụ kêu thảm một tiếng, ngực nàng…đang bị con quỷ kia gậm nhấm.
Mà đặc biệt nhất là nàng vẫn còn sống, mặc dù lý trí đã phai diệt, nhưng cảm giác của cơ thể vẫn còn. Nàng chính là sinh sinh bị một con quỷ gặm nhấm bộ ngực cho đến chết.
Ném thi thể qua một bên, con quỷ cười khoái chí: “Đúng là rất ngon mà…”
Ăn một lần liền muốn ăn nữa, hắn lại liếc nhìn xung quanh tìm kiếm con mồi.
“Đủ rồi! Kết giới đã phá!”
Yamato quát một tiếng, lúc nãy tiếng la hét làm hắn thấy rất phiền, rất muốn buông xuống việc đang làm để đi luận bàn với tên kia một trận.
Rắc…rắc!
Lời nói của hắn vừa dứt, liền nghe được tiếng như gương vỡ vang lên. Kết giới ngoài cùng ầm ầm sụp đổ.
Yamato liếc hắn một cái rồi nói: “Đi thôi!”
“Úc…đã tới lúc rồi sao?”
Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng, hắn cũng không thể làm lơ nhiệm vụ của mình.
Cả đám đi vào trước căn phòng của Ruri, lập tức thấy được một vòng bảo hộ bao trùm lấy.
“Hả…còn nữa sao?”
Con quỷ liếc nhìn Yamato phát ra nghi vấn.
Sau một hồi quan sát, Yamato liền cho ra kết luận: “Đây chỉ là kết giới lâm thời được dựng lên mà thôi, sức phòng thủ cũng không mạnh. Chúng ta có thể cường công đánh vỡ nó.”
Áo choàng đen trầm mặc, đột nhiên lại hỏi một câu: “Chúng ta làm sao cường công? Hai ta đều không có sở trường chiến đấu a.”
Yamato liếc cái tên ngu ngốc này, có chút bực bội nói: “Dùng đầu của ngươi đi a.”
Ở một bên, áo choàng đen nghe hắn nói liền gật đầu một cái: “Vậy để ta suy nghĩ một chút.”
Yamato dứt khoát nói: “Không cần!”
Đang lúc áo choàng đen nghĩ “Yamato thật đáng tin cậy, mới đó mà đã nghĩ ra biện pháp rồi sao?” thì cảm thấy cả người mình bị nhấc bổng lên, đầu cắm xuống đất hai chân chổng lên trời.
Hắn lập tức đối với người đang cầm hai chân mình là Yamato lên tiếng nghi vấn: “Ngươi làm gì?”
“Yên tâm, chỉ một chút thôi!”
Yamato vừa dứt lời, thì hắn liền cảm thấy trời đất quay cuồng một cái, sau đó…
Sau đó thì hắn lại cảm thấy mặt mình càng ngày càng tiếp cận kết giới!
Bành!
Áo choàng đen lập tức bị đập răng môi lẫn lộn, kêu gào yêu cầu Yamato dừng tay.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng hiện tại Yamato đang tạm thời bị điếc, hắn bắt đầu nắm lấy tên kia vã như vã gạo.
Diễn biến của cảnh tượng trước mắt chỉ có thể dùng hai từ…
…dã man để hình dung!
Nếu cảnh này được ghi hình lại, thì sẽ được lồng vào một đoạn giai thoại.
Bố mày nhịn mày lâu lắm rồi nhớ!
Rồi được đăng lên mạng rất nhiều đi.
Trở lại vấn đề trước mắt.
…
Ở trong phòng ngủ.
Ruri mí mắt run rẩy bị tiếng động lớn làm cho tỉnh lại.
Nàng thật sự quá mệt mỏi, thân thể hiện tại tựa như rã ra một dạng.
“Y a y a…”
Nàng vừa tỉnh lại liền thấy được một bàn tay bé nhỏ sờ lấy khuôn mặt mình.
“Haha, Hideaki không ngủ sao?”
Ruri vẻ mặt yêu thương nhìn lấy con trai của mình hỏi.
Hasegawa Hideaki chính là tên mà nàng cùng Gin đã thống nhất đặt nếu con của mình là con trai.
Gin cũng không có bảo thủ mà kiên quyết phải lấy họ mình, vả lại hắn cũng xem Hideyoshi là cha của mình, nên lấy họ Hasegawa liền không có gánh nặng như vậy.
Bành!
Lúc này lại một tiếng động truyền tới, Ruri nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong lòng nói nhỏ: “Gin cùng Hakumen đi đâu a.”
Nàng hiện tại cũng không biết tình hình ở bên ngoài như thế nào.
Dù sao kết giới cũng có thể ngăn cách âm thanh, lại thêm nàng ngủ thiếp đi thì không biết chuyện gì xảy ra là điều bình thường.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng lại cảm giác trong lòng rất nặng nề cùng bất an.
Có chút giống như đêm mà Gin mang Hideyoshi trở về.
Ruri sờ tay lên ngực của mình, chẳng hiểu tại sao nàng càng nghĩ ngợi thì cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt, khiến nàng có chút không thở nổi.
“Y a y a…”
Hideaki như cảm nhận được mẫu thân bất an, hắn nhẹ nhành bò lên, áp sát mặt mình chạm vào mặt của Ruri.
“Ta không sao đâu Hideaki! Ngươi thật ngoan a, lại biết quan tâm mẫu thân, sau này lớn lên ngươi sẽ là một người giàu lòng nhân ái đâu.”
Nàng lặng lẽ vuốt lấy hắn rồi nhẹ nhàng nói.
Bành…!
Lại một tiếng động lớn truyền tới!
Buông ra Hideaki, Ruri tập trung tinh thần lực, muốn thử cảm nhận các dòng linh lực ở xung quanh.
“Là kết giới đã khởi động sao?”
Chỉ là vận dụng một chút tinh thần lực, mà đã mặt nàng lại tái nhợt thêm một chút.
Dù sao trải qua một kì sinh nở, tổn thương cũng không phải là ở thân thể đơn giản như vậy, nó còn thương tổn đến bản nguyên cơ thể cùng tinh thần của nàng.
“Bên ngoài vậy mà có khí tức của quỷ? Tình hình xem ra rất tồi tệ a.”
Nàng biết những con quỷ có thể đến được nơi này là đại biểu cho những gì.
Đó chính là Hakumen cùng Gin đã không thể quản được nơi này, hoặc là…
…Một trường hợp khác xấu hơn!
Nhưng nàng không nguyện ý tin tưởng điều đó.
— QUẢNG CÁO —
Hakumen cùng Gin mạnh mẽ như vậy…Bọn hắn nhất định sẽ không có chuyện!
Ruri cố gắng nâng lấy thân thể nặng trĩu của mình ngồi dậy. Hai chân run rẩy chạm xuống sàn nhà.
Nàng cắn răng chịu đựng, cố giữ cho hai chân mình không run nữa, từ từ đứng dậy.
Ruri bắt đầu lê từng bước chân nặng nề để lấy lại cảm giác của thân thể. Dù sao trải qua thời gian dài sinh nở từ sáng cho đến tối. Hiện tại hai chân nàng dường như bị mất cảm giác một dạng.
Rầm!
Nàng ngã nhào xuống sàn, sắc mặt đau đớn đến trắng bệch, mồ hôi ứa ra.
“Y a y a…”
Nhìn về phía Hideaki, nàng chịu lấy đau đớn, nặn ra một nụ cười nói: “Hideaki đợi mẫu thân một lát nha.”
Nói xong nàng lại bắt đầu đứng dậy như không có chuyện gì, đi tới đi lui quanh giường, trò chuyện cùng hài tử của nàng.
Nàng cười nói, trêu ghẹo, lại bắt đầu kể chuyện về cha hắn.
Mặc dù có những lúc bị ngã nhưng nàng vẫn cố làm ra vẻ mặt xấu để chọc cười hắn.
“Hideaki a, ngươi xem! Đây là hình gì? Đây là ngôi sao a, là phụ thân của ngươi dạy cho ta á.”
Ruri hai tay cầm lấy một sợi dây xếp lại thành hình ngôi sao, cười nói.
Sau đó nàng dùng bàn tay xếp thành con chim vỗ vỗ cánh bay, nói: “Đây là con chim a, nó biết bay, nó sẽ bay lượn giữa trời xanh, bay tới những nơi mà nó mong muốn!”
Ruri đi lại gần giường, bế lên hài tử ôm vào trong lòng rồi nói: “Mà ta cùng phụ thân ngươi, mong muốn như sẽ như một con chim tự do bay lượn trên bầu trời, bay đi tìm nơi mà ngươi mong ước!”
Ôm lấy Hideaki, nàng lại không nhịn được mà bắt đầu rơi lệ, nhưng nàng lại không có dũng khí để hắn thấy được.
Bành!
Bành!
Một tiếng rồi lại một tiếng truyền tới.
Bành!
Rắc rắc!
Ruri lau đi nước mắt, mỉm cười nhìn hắn nói: “Đến lúc ngủ rồi…Hideaki! Chúng ta chơi như vậy là đủ rồi…”
Nàng ôm lấy hài từ đi về góc phòng, đẩy ra ra một mật đạo. Cái này nằm hoàn toàn tách biệt với tầng hầm mà Gin hay dùng. Thậm chí hắn cũng không hề biết đến sự tồn tại của mật đạo này.
Trong mật đạo chỉ có một khoảng không gian nhỏ mà thôi, nhưng để một đứa bé thì không thành vấn đề.
“Y a y a…”
Hideaki đôi mắt sáng tỏ nhìn mẫu thân, mở miệng y a y a như muốn nàng ở lại cùng hắn.
“Hài tử, ngươi hãy…”
Bành!
Ruri nhìn lấy khuôn mặt của hài tử, bờ môi nhấp nháy đang nói thứ gì nhưng lại bị tiếng động lớn che khuất, rồi nàng từ từ đóng lại mật đạo mà nước mắt lại không ngừng trào ra.
“Thật hy vọng có thể thấy ngươi từng bước trưởng thành a…!”
Sau đó nàng đi lấy ra một hộp gỗ. Trong đó có chứa lấy thanh bảo đao của nàng.
Hakuto Yasuri.
Đã hai năm kể từ khi bụng nàng bắt đầu to ra thì nàng đã không sử dụng nó nữa.
Cầm lên thanh màu trắng như bạch ngọc bảo đao, Ruri từ từ bước ra ngoài phòng.
“Không biết còn có thể gặp được hai người bọn họ không…”
Nàng biết hiện trạng cơ thể mình. Việc nàng đi đứng như hiện tại cũng là một loại tra tấn rồi.
Thứ để nàng có thể đứng được đến hiện tại và cầm đao chuẩn bị chiến đấu chính là hài tử của nàng.
Nàng không thể thua! Dù cho có phải bỏ mạng tại đây.