Gin vẫn thấy các nàng còn thút thít liền chủ động lên tiếng: “Các ngươi đừng khóc nữa, đó là tâm nguyện của hắn. Chúng ta không cần phải đau buồn vì một người đã quyết tâm lên đường đi thực hiện tâm nguyện của mình, đúng chứ?”
Ruri nghe những lời như vậy cũng liền chậm rãi ngồi dậy lau đi nước mắt, mỉm cười nói: “Đúng vây, đã hắn không cho phép chúng ta nhúng tay thì chúng ta liền nghe theo hắn đi.”
“Rõ ràng ta có thể giúp hắn a, tại sao hắn không muốn cơ chứ.”
Hakumen nắm chặt nắm đấm nói.
Gin: “Giờ chúng ta chỉ cần cầu nguyện cho hắn thành công thôi, còn nếu lỡ như thất bại thì tới lúc đó chúng ta lại đi trả thù cho hắn a.”
Sau khi Gin nói xong thì hai người bọn hắn cũng đồng loạt gật đầu, ánh mắt thể hiện ra một cổ đấu chí ác liệt.
“Được rồi, chúng ta dọn dẹp đi.”
Lúc này, Ruri nở nụ cười nói, trải qua đau buồn thì nàng lại cảm thấy vui vì cha nàng có thể sống cho mình. Mà không lại sống vì nàng nữa.
Sáng hôm sau.
Mọi người dường như trở lại bình thường, bọn hắn vẫn như thường lệ đúng giờ ăn cơm, trò chuyện, cùng rèn luyện.
Mặc dù mọi thứ điều trở lại như bình thường, thế nhưng luôn có một khoảng trống nằm trong lòng bọn hắn.
Tối đến thì Hakumen và Gin rời nhà đi tu luyện, lần này bọn hắn cũng không đi quá xa.
Mà bọn hắn cũng không cần lo lắng lũ quỷ tấn công Ruri khi nàng ở một mình.
Thực lực của nàng hiện tại đã có thể dễ dàng xử lý lũ tiểu quỷ mà không phải mất quá nhiều sức lực.
Còn vấn đề có những con quỷ cao cấp tấn công?
Đó là không có khả năng.
Khỏi phải nói quỷ cấp cao thường sẽ có địa bàn hoạt động riêng. Chúng rất ít đi lung tung khắp nơi, trừ khi có nhiệm vụ từ Muzan, mà Muzan thì đã thoả thuận với Hakumen nên hắn không có khả năng điều thủ hạ của mình đến nơi này.
Dù sao đối với hắn thì gây hấn với Hakumen là không có lợi ích gì nên rất không cần thiết phải làm vậy.
Cộng thêm việc Hakumen đã bố trí khu vực xung quanh nhà rất nhiều bùa giấy để phòng thủ.
Chỉ cần có người tiến vào thì nàng sẽ trước tiên biết được.
“Hừ, ngươi bắt đầu đi!”
Đối mặt với sự dứt khoát của Hakumen S run làm cho Gin có chút bất ngờ.
Hắn nghĩ nàng sẽ không dễ dàng như vậy liền đồng ý. Dù sao lần trước hắn thế nhưng là làm nàng không còn sức đi lại a.
“Ngươi làm sao dứt khoát như vậy?”
Gin có chút nghi ngờ hỏi, hắn cũng có để ý kể từ lần trước thì ánh mắt của nhân cách này của nàng có chút khác so với lúc trước. Hình như là ngoài trừ vẻ điên cuồng thì còn có chút vũ mị.
“Dù sao thì ngươi cũng sẽ có cách bắt ép ta mà thôi. Ta nói đúng chứ?”
Hakumen nở nụ cười nói.
“Ngươi làm sao luôn nghĩ như thế về ta?”
Gin có chút bất đắc dĩ nói, dù cho điều nàng nói là đúng, nhưng hắn vẫn là không thừa nhận.
Sau đó hắn liền lấy đao ném qua cho nàng rồi nói: “Ngươi dùng cái này đi, lần trước là ta lừa ngươi, ta cũng không cần hút trực tiếp.”
Thế nhưng Hakumen lại không bắt lấy đao, mà tiến sát lại gần hắn, hai tay vòng qua cổ kéo hắn cúi xuống, bờ môi kề sát lỗ tai hắn thổ khí như lan nói.
“Nhưng nhân gia hiện tại không thích như thế, cắt tay sẽ rất đau a, sẽ để lại sẹo.”
“???”
Nhìn thấy hành động liền mạch của nàng làm Gin có chút bối rối, hơi thở của nàng làm tai hắn có chút ngứa, cộng thêm hương thơm trên tóc nàng cứ thoang thoảng, khiến hắn không tự chủ được hít vào một hơi.
Sau đó hắn liền cảm giác được cổ mình bị cắn, cũng cảm thấy được huyết dịch của mình bị nàng hút lấy.
“Ngươi thật là một hồ ly tinh.”
Gin cũng lại không chần chờ, hai tay bế nàng lên, há miệng cắn vào cổ nàng.
“Ưm…”
Mặc dù đang hút lấy máu Gin nhưng cũng không thể ngăn trở nàng kêu nhẹ lên một tiếng, gò má của nàng dần dần đỏ ửng.— QUẢNG CÁO —
Hai tay nàng càng ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân vòng ra đằng sau câu lấy hông của hắn.
Một lúc lâu sau, Gin liền buông nàng xuống, lần này hắn cũng không có hút quá trớn như làn trước, mà chừa lại cho nàng có sức đi lại.
Nhìn lấy biểu cảm khác thường của nàng hắn liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Hakumen le lưỡi liếm lấy vệt máu còn dính trên khoé miệng, nói: “Ta là Hakumen a.”
“Ta đương nhiên biết, ý ta là ngươi là nhân cách nào của nàng.”
Nàng nở nụ cười, tiếng cười như chuông bạc.
“Ha-ha, ta vẫn luôn là ta a, ngươi hỏi như thế ta làm sao trả lời ngươi?”
Gin trong lòng thầm nghĩ: “Là một nhân cách mà ta không biết sao?”
“Nè nè, nhân gia còn chưa thoả mãn đâu, tới đây làm nhân gia kiệt sức đi, trước khi ngươi bị ta hút sạch máu a.”
Hakumen không đợi hắn nói cái gì khác liền vồ tới.
Do Gin còn chừa lại cho nàng một ít sức lực, dẫn tới việc nàng còn có thể thôi động linh lực.
Trong lúc suy nghĩ thì bị nàng đánh bất ngờ, Gin không khống chế được thân hình liền bị nàng đè lên ngã ra đất.
“Chúng ta tiếp tục nào!”
Hakumen ngồi lên bụng hắn nói.
“Aaaa, đồ hồ ly tinh biến thái…”
Kỳ lạ là tiếng gào thét của hắn lại không có một chút nào thống khổ.
…
Trong rừng núi.
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến, nếu tâp trung nghe kĩ thì có thể nghe được sự uể oải ở trong đó.
“Ngươi làm sao lại hút nhiều như vậy rồi…”
Hakumen nằm dưới đất nhìn lên Gin, người đang đè trên người nàng lạnh lùng nói.
“…còn nữa, mời ngươi xuống khỏi người của ta.”
Gin thấy nàng trở lại như bình thường liền đứng dậy, gãi gãi đầu nói: “Không nên trách ta a, là tại ngươi á.”
‘Xem ra nàng sẽ không nhớ những chuyện lúc cái nhân cách kia hiện ra’.
Hắn trong đầu thầm nghĩ.
“Mau đỡ ta đứng dậy.”
Hakumen lúc này lườm hắn một cái rồi nói.
“Rồi rồi…”
Sau đó cũng như lần trước Gin cõng nàng trở về nhà.
…
“Waaa…Hakumen tỷ đưa ta sách gì thế này…h-hai nữ nhân lại có thể làm như vậy?”
Lúc này ở nhà, Ruri vội vàng đóng lại sách, che mặt hô to.
Trong đầu nàng tưởng tượng ra vô số hình ảnh, lại nhớ đến ngày đầu tiên Hakumen đến, đối với nàng làm lấy hành động kia.
Lúc đó nàng thế nhưng là cảm giác như bị điện giật kêu lên một tiếng a.
“K-không lẽ Hakumen tỷ lại là người như vậy?”
Sau đó nàng liền lắc đầu phủ định: “Không…không thể nào…”
Đột nhiên nàng hô to lên: “Thế nhưng cũng có thể a.”
Sau một hồi lý trí đấu tranh qua lại, nàng liền rơi vào im lặng.
Lại qua một lát nàng liền mở sách ra đọc tiếp.— QUẢNG CÁO —
“Nữ nhân làm sao lại có thể làm như vậy…c-chắc chắn phải có uẩn khúc gì trong đó…t-ta phải biết rõ ngọn ngành sự việc.”
Ruri tự nói với lòng mình như thế.
…
Lúc này Gin đã mang Hakumen trở về phòng.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Đang lúc hắn quay người rời đi, thì đột nhiên Hakumen giữ lại tay hắn.
Mặt của nàng đỏ rực bở môi của nàng cứ hé ra rồi mím lại như muốn nói điều gì, cuối cùng thì nàng cũng nói.
“N-ngươi…ngươi ngủ ngon!”
Gin nhìn nàng có chút khó hiểu, nhưng vẫn là gật đầu rời đi: “Ừm, ngươi cũng vậy.”
Nghe tiếng đóng cửa, Hakumen thở dài một hơi.
“Chỉ một chút nữa là ta đã bị cơ thể điều khiển, cũng may có lời dạy bảo của Hideyoshi đại nhân.”
Trong nội tâm của nàng luôn có thứ gì đó thôi thúc, những chi tiết như ôm, hôn được nói trong sách lại không ngừng hiện lên trong đầu nàng, nàng thật sự hiếu kì chúng có cảm giác gì.
Ở ngoài sân.
Ào ào.
Gin múc lên một thùng nước rồi xối từ đầu tới chân.
“Thật nguy hiểm, suýt nữa thì chịu không nổi.”
Hắn lúc nãy thật có chút ý động, nếu ở đó lâu thêm một chút thì hắn có thể sẽ mất tỉnh táo.
Trải qua một thời gian sống cùng thì hắn cũng biết tại sao trong truyền thuyết lại lưu truyền những câu chuyện hồ ly tinh mê hoặc đàn ông rồi.
Cái này mẹ nó thật sự không đùa được. Không cần nàng đi mê hoặc, chỉ một chút nữa là hắn liền tự nhảy vào rồi.
Thật không hổ danh là hồ ly tinh, bình thường hắn đã cố ý kiểm soát ánh mắt để không chú tâm vào nàng quá nhiều. Nhưng trải qua hai lần hút máu thì mọi chuyện liền khác.
Có lẽ việc trêu chọc nàng cũng chỉ là bản thân hắn lấy cớ mà thôi, bản năng dục vọng đang thôi thúc lấy hắn làm như thế.
Nghĩ như vậy Gin liền cười khổ: “Xem ra ta cũng như bao người khác, dễ dàng như vậy liền bị quyến rũ.”
“Thật sự có chút kính phục cha vợ a, hắn lại có thể yêu mẹ vợ được như thế. Ta thật không bằng hắn a.”
“Thật có lỗi với Ruri đâu!”
Mặc dù biết trước như thế, nhưng khi đối mặt với Hakumen mới biết. Những đề phòng kia hầu như biến mất trong lúc đó.
“Hồ ly tinh đã danh bất hư truyền, mà ta còn gặp phải hồ ly tinh chúa nữa. Không biết có thể chống cự được bao lâu. Aizzz…”
Gin thở dài một hơi liền trở về đi ngủ.
…
Thời gian bảy ngày cứ như vậy trôi qua.
Mọi thứ hiện tại vẫn như thường lệ, cứ cách mỗi mấy ngày là Gin lại lấy máu của Hakumen một lần.
Cũng không có cách, chỗ tốt quá nhiều, từ tinh thần đến thực lực đều không có gì là tai hại. Hắn thật sự không thể từ chối được.
“Oa…Hakumen tỷ tỷ, ta cảm nhận được linh lực rồi!”
Trong võ đường, Ruri hô to gọi lấy Hakumen.
“Rất tốt, như vậy ngươi tiếp tục cảm nhận lấy nó, rồi từ từ thử thôi động bọn chúng.”
Hakumen tiến lại gần Ruri nói.
“Nhưng là thôi động như thế nào nha, ta đã đọc sách, nhưng vẫn không hiểu cách thôi động cho lắm.”
Ruri đã đọc quyển sách nói về các cách sử dụng linh lực rồi, thế nhưng nội dung có chút không dễ hiểu, nàng đã đọc nhiều lần nhưng không thể làm đúng như trong sách viết được.
“Như thế này đi…
“…Các hạt linh lực dù là trong cơ thể hoặc trong không khí là luôn luôn chuyển động, ngươi nếu muốn điều động chúng thì cần phải cảm nhận được các hướng di chuyển của chúng.— QUẢNG CÁO —
Sau đó dùng tinh thần lực của mình để cảm nhận và dẫn dắt chúng tạo thành một dòng chảy linh lực rồi xuất ra ngoài…”
“…hoặc nếu ngươi dùng linh lực ở ngoài không khí thì sẽ dẫn xuất chúng tiến vào bên trong cơ thể biến chúng thành linh lực của mình, rồi tiếp sau đó là sử dụng.
Và tất nhiên là điều khiển những linh lực ở ngoài không khí sẽ tốn sức hơn nhiều khi điều khiển linh lực trong cơ thể.”
“Cho nên mới nói, muốn sử dụng được linh lực là phải có một tinh thần lực cường đại mới có thể điều khiển được chúng.”
Ruri yên lặng lắng nghe nàng giảng dạy.
Mà ở một bên ngồi uống trà Gin lỗ tai hơi nhúc nhích lắng nghe lấy lời của Hakumen.
Gin thầm nghĩ: “Dùng tinh thần lực để cảm nhận sao?”
Hắn bắt đầu thử điều động tinh thần lực tràn ra không gian xung quanh.
“Là những hạt này sao? Ta cứ nghĩ là bụi chứ.”
Sau đó hắn liền cảm nhận được những hạt nhỏ nằm rải rác trong không khí.
Thật ra hơn một năm trước hắn đã có thể cảm nhận được những hạt này rồi, chỉ là vì hắn không có linh thị để nhìn thấy được chúng, nên hắn chỉ nghĩ đó là những hạt bụi bặm trong không khí mà thôi.
Vòng xoáy ở trái tim hắn không chỉ cải thiện các tế bào cơ bắp, mà còn có thể tinh lọc linh hồn hắn, khiến tinh thần lực của hắn… khá nhiều và cũng rất tinh khiết.
Lúc trước mỗi lần hấp thu năng lượng đều rất ít, thay đổi không quá lớn. Mà thời gian gần đây khi hắn hấp thu máu của Hakumen thì sau mỗi lần ngủ dậy thì hắn cảm thấy tinh thần sáng láng không ít.
Lần đầu hắn đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là sau lần thứ hai, lần thứ ba thì hắn đã cụ thể xác định được điều này.
Hắn bắt đầu làm theo lời nói của Hakumen thử dẫn dòng chảy linh lực vào trong cơ thể.
“Hửm…cơ thể có kháng cự…là không thể dẫn vào sao? Thảo nào Ruri từng nói quỷ là không thể dùng linh lực. Xem ra quỷ thật sự có khiếm khuyết, cũng khó trách Muzan đối với hoa bỉ ngạn xanh cố chấp như vậy.”
Gin cảm nhận được các tế bào trong cơ thể phát ra kháng cự, nếu hắn cưỡng ép dẫn vào thì các tế bào sẽ sụp đổ, mặc dù không chết nhưng hắn cũng chẳng có lý do gì để trải nghiệm cảm giác cơ thể bị biến thành một vũng máu cả.
“Không biết khi Muzan có được hoa bị ngạn xanh thì có bắn ra được bom vĩ thú giống Hakumen không, nếu như vậy thì hắn càng thêm khó chơi, vừa bất tử, vừa có sát thương vật lý vừa có sát thương phép.”
Gin bắt đầu ngồi suy nghĩ vớ vẩn.
“Đáng tiếc, ma vương sẽ bị dũng giả đánh bại, dù có chơi bom vĩ thú đi nữa thì cũng xác định sẽ nghẹo.”
Hắn lại bắt đầu cười trên nổi đau của người khác.
Lúc này Hakumen cùng Ruri ở một bên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lấy hắn.
“Hắn đang làm sao vậy? Làm sao lại vừa cười vừa lắc đầu như bị điên thế kia?”
Hakumen có chút chần chờ hỏi lấy Ruri.
“Ta cũng không biết…Mà có lẽ là đang nghĩ đến chơi xấu người khác đi.”
Lúc nàng hai nàng thấy hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, từ xanh lại chuyển sang tái nhợt liền có chút không nói.
“Tên kia lại đang suy nghĩ cái gì a.”
Hakumen lầm bầm nói.
Lúc này Gin đang nghĩ đến viễn cảnh Muzan bị đè xuống đất ma sát thì đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề.
Một vấn đề cơ bản mà hắn đã quên mất.
“Cmn, ta được hắn tạo ra, lỡ hắn chết thì ta phải làm sao?”
“Không…không thể đặt niềm tin vào may mắn được…lỡ như vòng xoáy không thể hoàn toàn tách hắn ra khỏi Muzan thì phải làm sao?”
“Ta phải tìm cách…phải tìm cách…”
Gin mặt mũi lúc xanh lúc xám nói.
“Xem nào…động não…động não…”
Đột nhiên hắn đập mạnh lên bàn một cái rồi hô to.
“Có!”