• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Binh!

Đầu nàng lập tức đập vào một thân cây cách đó không xa.

“Ách! N-ngươi vậy mà ném ta…!? Uy, đó là đao của ta a!”

Mikasa khí không chỗ phát tiết vò vò đầu mấy cái rồi quay đầu nhìn người kia, chỉ là sau đó nàng thấy được thanh bảo đao của mình lại nằm trong tay hắn, lại còn bị bàn tay bẩn thỉu kia vuốt ve lưỡi đao nên liền quát to nói.

Đó là bảo vật gia truyền của nàng a, nàng không thể làm mất được.

Nàng tức tốc phi tới tấn công hắn, muốn giành lại thanh bảo đao.

Đột nhiên một ánh đao vắt ngang màn đêm chém về phía nàng, Mikasa lông tơ dựng đứng, theo bản năng mách bảo mà uống người theo một tư thế kì dị để né tránh.

“Cái quái gì thế này…?”

Nàng một tay che lại máu chảy ra từ khuôn mặt, biểu hiện có chút khó tin nói.

Nhưng nàng cũng không lo lắng về vết thương, bởi vì thể chất của nàng có chút đặc biệt, nên chờ tới trời sáng liền sẽ tự động phục hồi mà thôi.

Cái nàng bận tâm chính là thân ảnh kia, một đao vừa rồi tốc độ đã không thua gì cha của nàng cùng Hayato gia gia đi.

Mà tựa hồ người này chỉ tiện tay quét ngang mà thôi.

Mikasa sắc mặt nặng nề, vừa bước ra đời liền gặp một kẻ mạnh như vậy khiến tâm tình nàng có chút trầm trọng.

Chỉ là lúc nàng tập trung vào đao trên tay hắn lại không chú ý tới lúc máu nàng vừa chảy ra thì thần sắc người kia liền có một chút thay đổi.

Hắn ‘nhìn’ chằm chằm vào vết thương trên mặt nàng, sau đó thân hình liền biến mất.

Lần nữa xuất hiện đã là ở trước mặt Mikasa và một ngón tay hướng về mặt nàng chỉ tới.

Mà Mikasa cũng sợ hết hồn, nàng cũng không dễ dàng bó tay chịu trói, lập tức tránh né cùng chống trả.


Chỉ là dù nàng có tránh né như thế nào thì cũng không thể nào hoàn toàn thoát khỏi hắn đeo bám.

Cuối cùng cả người nàng bị ép đè xuống đất, hai tay bị một bàn tay khoá chặt lại.

“Ngươi là Bạch Dạ Xoa?”

Mikasa cuối cùng liền xuất ra những lời nói này.

Bởi vì trong truyền thuyết nói rằng Bạch Dạ Xoa như hồn ma một dạng, thân hình hắn thoát ẩn thoát hiện, bắt lấy các thiếu nữ cực kì gọn gàng hầu như không một ai có thể tránh thoát hắn.

Kết hợp những lời này cùng với mái tóc trắng của hắn, nàng liền cho ra kết luận.

Chỉ là lúc này đã quá muộn, Mikasa nhìn lấy một bàn tay không ngừng tiến sát về mặt mình, hai mắt liền nhắm lại liền muốn cắn lưỡi tự tử.

Nhưng sau một khắc nàng cảm nhận được một ngón tay đang chạm vào mặt nàng hay nói chính xác đó là chạm vào vết thương của nàng.

Nàng mở to mắt nhìn thấy kẻ trước mắt vậy mà bắt đầu liếm máu của mình với gương mặt rất là hưởng thụ tựa như là đang thưởng thức sơn hào hải vị một dạng, nhưng việc này cũng không khiến cho nàng mừng rỡ trái lại sắc mặt nàng càng trắng bệch.

“Xong, xong, hiện tại dù ta có tự tử đi nữa thì cũng hẳn là bị giày xéo thi thể cùng bị ăn không còn chút cặn a.”

Đang lúc nàng cho rằng mình sẽ bị ăn sạch thì một bàn tay dính đầy bùn đất nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của nàng sau đó liền thả xuống bảo đao, đứng lên lùi lại xa xa.

Mikasa một mặt mộng bức nói: “Chuyện gì đang diễn ra thế này?”

…— QUẢNG CÁO —

Bây giờ là giữa đêm.

Mikasa liếc nhìn thân ảnh đi theo phía sau nàng một chút.

Nàng tiến thì hắn tiến, nàng lùi thì hắn lùi, thậm chí là sang trái sang phải thì hắn cũng đi theo nàng.

“Ta đây là bị Bạch Dạ Xoa để mắt tới sao?”

Không phải là nàng không muốn chạy, mà là nàng chạy không thoát, thậm chí khi lấy lại bảo đao dùng tới kiếm thuật để chiến đấu thì nàng vẫn đánh không lại.

Da của tên này cứng như thép vậy, dù đao của nàng rất sắt bén chém đá như chém bùn thì cũng chỉ tạo ra một đường trầy xước trên da hắn mà thôi, sau đó rất nhanh liền lành lại.

Mặc dù bị theo sau, nhưng nàng lại cảm giác có vẻ như hắn không có ý định tấn công nàng, nên nàng cũng không lo lắng quá mức, chỉ hơi một chút đề phòng rồi ngồi đó chờ đến trời sáng liền rời đi.

Vì theo truyền thuyết thì Bạch Dạ Xoa dường như chỉ xuất hiện vào ban đêm a, nếu là ban ngày nàng rời đi thì chắc chắn sẽ thoát được.



Chỉ là…

Ba ngày sau.

Mikasa ôm đầu ngồi dưới gốc cây: “Cái gì quỷ a…tại sao ta vẫn không ra được khu rừng này…”

Bạch Dạ Xoa: “…”

Nếu hắn hiện tại vẫn còn ý thức thì nhất định sẽ nói ‘Ngươi chính là toàn đi lòng vòng có được hay không?”

Đáng tiếc hiện tại hắn chỉ còn lại những bản năng của cơ thể cùng một chút xíu trí tuệ mà thôi, cũng không có suy nghĩ gì phức tạp, thậm chí muốn chủ động nói chuyện cũng rất khó, trừ khi là điều đó nằm trong bản năng của hắn.

Ọt…ọt…ọt…

“Lại đói rồi…ta thật không muốn ăn đồ ăn tự làm chút nào…”

Mikasa ngửa mặt lên trời chán nản nói.

Sau đó nàng cảm nhận được có một ngón tay đâm đâm vào lưng. Vừa quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt bẩn thỉu kề sát bên nàng, hắn một tay cầm con thỏ giơ lên.

“Uy, đừng có không một tiếng động mà đến gần ta a.”

Mấy ngày nay nàng đối với tên này cũng có chút quen thuộc, dù sao ở trong rừng một mình rất là cô độc, có người để nàng trò chuyện cũng khiến tâm tình nàng hơi tốt lên một chút.

“Ngươi nói là muốn làm cho ta ăn?”

Bạch Dạ Xoa gật gật đầu.

“Xì, tên ngốc nhà ngươi thật làm được sao? Để ta tự làm còn ngon hơn…”

Mấy ngày này càng cũng thấy hắn không giống với một chút truyền thuyết miêu tả chút nào, ít nhất là hắn không đối với nàng làm những chuyện kia.

“Này…đừng có như thế xử lý, ít nhất cũng phải đi rửa tay một chút chứ?”

Mikasa kéo hắn tới hồ nước, cúi người xuống diễn tả động tác rửa tay cho hắn, nhưng cuối cùng nàng vẫn là phải tự tay rửa giúp hắn, bởi vì nàng chợt nhớ tới tên này bị mù a.

Dù cho hắn có thể dùng tai để lắng nghe và di chuyển nhưng hẳn sẽ không thấy những động tác của nàng đi.



— QUẢNG CÁO —

“Ồ, cũng không tồi…bằng một nửa công lực của ta.”

Mikasa cầm lấy một cái đùi thỏ ăn liên tục.

Đến sau cùng, một mình nàng liền đã giải quyết cả hai con thỏ nướng.

“Thật là no…”

Mikasa vỗ vỗ lấy cái bụng bằng phẳng của mình rất thoả mãn nói.

Do thể chất có chút đặc biệt nên nàng dù có ăn nhiêu cũng sẽ không béo lên được, cái này chính là điều mơ ước của biết bao cô gái a.

Nàng liếc mắt nhìn lấy đang đứng cách nàng mấy mét Bạch Dạ Xoa nói: “Người ngươi thật bẩn a, bao lâu rồi không tẩy rửa?”

Mikasa đột nhiên ánh mắt chuyển động, cười xấu xa đi tới kéo lấy hắn đi về phía hồ nước, sau đó một cước liền đạp xuống.

“Hắc, cố gắng tắm rửa đi, để bản cô nương nhìn thấy diện mạo thật của ngươi a.”

Mikasa đứng khoanh tay trước ngực nhìn xuống phía dưới đang vùng vẫy trong nước Bạch Dạ Xoa nói.



“Chậc, chậc…tướng mạo rất tuấn tú, không thua gì cha của ta mà…”

Mikasa tặc lưỡi nhìn cả người ướt đẫm Bạch Dạ Xoa nói.

Dù cho không có tẩy rửa kĩ càng nhưng cũng đã để lộ ra một chút bộ dạng thật của hắn.

Mái tóc màu trắng dài tới lưng, ngũ quang tuấn tú, thân hình lại cao ráo, ít nhất cũng cao hơn nàng nửa cái đầu.

“Ta quyết định từ hôm nay ngươi sẽ trở thành hầu cận của ta…đề phòng cho ngươi đi làm hại những người khác.”

Mikasa như đọc tuyên ngôn một dạng, tuyên bố Bạch Dạ Xoa từ hôm nay trở thành tài sản của nàng.

Bạch Dạ Xoa: “…”



Nàng cho ra quyết định này cũng không phải là bị bộ dạng của hắn cuốn hút, mà là mang theo hắn thì nàng vừa có một người để luyện tập cùng, lại vừa có thể giải sầu và ăn thịt nướng.

Dù sao cũng là cái người mù dù nàng có làm gì thì hắn cũng không thấy được.

Thế là lại sau một tuần.

Dường như đã không nhìn nổi tính mù đường của nàng nữa, trong lúc vô tình Bạch Dạ Xoa liền dẫn nàng thành công đi ra ngoài.

Sau đó hai người bọn hắn liền bắt đầu lên đường phiêu lưu.

Ban ngày thì nàng nghỉ ngơi, ban đêm lại tiếp tục lên đường.

Vào một ngày nàng đi tới một thị trấn, nàng liền quyết định bỏ ra một số tiền để mua một chiếc xe ngựa để cho Bạch Dạ Xoa có nơi nghỉ ngơi vào ban ngày.

Chuyến phiêu lưu của bọn hắn kéo dài 3 năm, bọn hắn đi từ bắc xuống nam, gặp rất nhiều điều thú vị.

Có khi thì Mikasa tiêu diệt một băng sơn tặc để trả lại bình an cho dân làng, có khi nàng sẽ tiêu diệt yêu quái, thậm chí có lần nàng cũng đã đụng độ với quỷ.

Thời gian 3 năm khiến Mikasa đã trưởng thành hơn rất nhiều, nàng hành sự quyết đoán hơn, kiếm thuật cũng càng ngày càng mạnh.

Danh tiếng của nàng cũng ngày càng lớn, được người khác đặt cho một danh hiệu là Hoa Kiếm Mikasa, thậm chí còn có người vạch lại lịch sử, vào mấy chục năm trước cũng có một người mang họ Hasegawa giống nàng, và nghi ngờ nàng chính là con cháu của hắn.— QUẢNG CÁO —

Người đó chính là thiên tài kiếm sĩ, Hasegawa Hideyoshi người từng một thân một mình đi hành thích một quý tộc nhà Fujiwara.

Hasegawa Mikasa cũng trở thành một tấm gương sáng cho nhiều thiếu nữ muốn trở thành kiếm sĩ, thậm chí có rất nhiều thiếu niên đem nàng làm nữ thần trong lòng.

Có rất nhiều thiếu gia công tử của các đại gia tộc muốn cưới nàng về làm vợ.

Bởi vì nhan sắc của nàng được tương truyền là như hoa như ngọc, nghiêng nước nghiêng thành, tay cầm thanh Hakuto Yasuri đánh ra những thức kiếm kinh diễm thế nhân.

Lại thêm thiên phú cực kì xuất chúng, đang có xu thế trở thành nữ kiếm sĩ mạnh nhất trong lịch sử.

Thậm chí còn có một số người cho rằng nếu cho nàng thêm mấy năm nàng có thể vượt qua tất cả kiếm sĩ khác, dùng thân nữ nhi trở thành đương thời thiên hạ đệ nhất kiếm sĩ cũng biết không chừng.

Cho nên những thiếu gia công tử trong những gia đình quyền quý đều mang trong lòng một ý nghĩ “nếu có thể cưới được người như vậy thì có thể lưu danh vào lịch sử a”.

Vì thế bọn hắn săn đón Misaka đến phát điên rồi, thế nhưng tựa hồ như nàng đột nhiên biến mất một dạng, không ai biết nàng hiện tại đang ở đâu.

Mà lúc này thiếu nữ được tất cả nam nhân trên đất nước săn đón đang cầm lấy một cái chân thỏ ăn ngấu nghiến, không có một chút gì là nữ nhân cử chỉ.

“Mmm…thịt ngươi nướng vẫn ngon như vậy a, A Bạch!”

Mấy năm này hai người bọn hắn quan hệ rất tốt thậm chí còn có chút mập mờ, mà Mikasa cũng không còn bận tâm người trước mắt chính là Bạch Dạ Xoa nữa, nàng đã coi hắn thành tri kỷ của mình.

Ba năm mặc dù không phải là thời gian dài, nhưng nó lại xảy ra rất nhiều chuyện, dù có là chuyện vui hay buồn thì hắn vẫn luôn bên cạnh bảo vệ lấy nàng.

Đúng vậy!

Hắn đã rất nhiều lần bảo vệ nàng, nhất là lần phải chiến đấu với một con quỷ cấp cao, nếu không có hắn thì có lẽ nàng sẽ không lành lặn như vậy.

Mà nàng cũng phát hiện ra một việc rất thú vị, đó là có vẻ như A Bạch rất thích máu của nàng, mỗi khi nàng bị chảy máu là hắn luôn lại gần ngửi lấy, tựa hồ máu của nàng rất thơm, rất ngon một dạng.

Điều này cũng khiến nàng rất hay dùng máu của mình để trêu đùa hắn.

Mikasa nói tiếp: “Giờ ta dự định trở về nhà một chuyến. Ngươi muốn đi cùng sao?”

A Bạch lần này đột nhiên lắc đầu từ chối.

Mikasa rất kinh ngạc hỏi: “Tại sao a?”

Nàng cứ nghĩ hắn sẽ im lặng đồng ý mới phải, không ngờ lần này hắn vậy mà lắc đầu từ chối.

A Bạch im lặng không đáp.

Thế là hai người liền rơi vào trầm tĩnh.



Từ ngày hôm đó Mikasa trong lòng luôn buồn bực không vui, nàng cũng không biết nguyên nhân là gì.


Chỉ là cảm giác trong lòng như có một cây gai vướng vào, cảm giác rất khó chịu cùng bồn chồn.


Mấy ngày nay nàng cũng không trò chuyện cùng hắn, mặc dù có những lần rất muốn nói nhưng lại không mở miệng được, nàng cảm thấy hắn thật đáng ghét.


Theo thời gian dần dần trôi qua, hai người càng đến gần phía bắc, không hiểu sao cảm giác sắp chia ly lại bao trùm lấy tâm tình của nàng, khiến tâm trạng của nàng luôn nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK