Trong một căn phòng, Michinaga ngồi suy tư, ngón tay có nhịp điệu gõ lên mặt bàn.
“Đại nhân, tin tức xác nhận là Hideyoshi đã chết, như vậy thì gã kiếm sĩ kia đã có thù với chúng ta, ngài chẳng lẽ thật muốn thu phục hắn sao?”
Một vị tướng lĩnh do dự nói.
“Chỉ cần là nhân tài thì không có chuyện ta không dám dùng. Bọn hắn chỉ là đang muốn tăng giá trị của mình lên mà thôi. Chỉ cần đưa ra một cái giá làm bọn hắn hài lòng thì thù hận đều chỉ là thứ yếu.”
Michinaga tự tin nói, hắn tin tưởng chỉ cần cho ra đại giới hài lòng đối phương thì chắc chắn có thể thu đối phương về dưới trướng.
Chỉ là vấn đề trước mắt là làm sao để chiêu mộ đây, quân trinh thám khẳng định tên kia chính là một võ sĩ không màng danh lợi, hẳn là tinh thần võ sĩ rất cao, cho nên phương pháp chiêu mộ nhất định phải đặc biệt, nhưng có hiệu quả.
“Chúa công! Ngươi để ta đi gặp hắn một lần đi!”
Lúc này một vị trung niên lão nhân bước ra ngoài, bộ dáng của hắn cao lớn, khí vũ hiên ngang. Mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng cơ bắp vẫn săn chắc không thua gì những thanh niên trai tráng khác.
“Ngươi có hứng thú với hắn sao, Yorimitsu?”
Michinage nhìn hắn cười nói.
Yorumitsu cũng không giấu diếm liền gật đầu nói: “Ta rất có hứng thú với hắn.”
Michinaga cũng đoán được ý nghĩ của hắn, dù sao những kẻ mạnh luôn luôn sẽ hút lấy nhau, Yorimitsu đã khát khao tìm kiếm một đối thủ tương xứng đã rất lâu rồi.
Tất nhiên đối thủ tương xứng ở đây cũng không phải chỉ nói về thực lực, mà là có các yếu tố khác như cùng là võ sĩ, cùng có thể sử dụng linh lực để chiến đấu.
Đúng vậy, bọn hắn luôn cho rằng Gin chính là những kiếm sĩ cực kì hiếm hoi có thể sử dụng linh lực, nếu không thì thật sử cũng không có cơ sở nào để một người bình thường có được sức mạnh đó cả.
Vì sao nói là hiếm hoi, bởi vì trên đất nước này chỉ có những gia tộc âm dương sư thì mới có thể đào tạo ra những người sử dụng được linh lực.
Sử dụng linh lực là một chuyện, mà có thể kết hợp giữa kiếm thuật và linh lực thì lại là một chuyện khác. Cho nên mới nói Gin là thuộc những kiếm sĩ hiếm hoi kia.
“Vậy liền làm theo ý muốn của ngươi đi!”
Michinaga cười nói, một người cứng nhắc như Yorimitsu hôm nay lại chủ động yêu cầu một thứ gì đó, cũng là rất hiếm thấy, nên hắn cũng không làm ra gì ngăn cản, dù sao Yorimitsu từng giúp hắn rất nhiều chuyện.
“Vâng! Cảm tạ ngài!”
Yorimitsu cúi đầu cảm tạ liền quay người rời đi, lần này hắn muốn tiến về phía bắc.
…
Gin, Ruri cùng Hakumen đang ngồi uống trà tâm sự trong võ đường.
Đây là thói quen của bọn hắn sau những lần tu luyện vất vả.
“Bọn hắn đã rời đi sao?”
Gin uống một ngụm trà rồi hỏi lấy Hakumen.
“Vẫn chưa, nhưng từ hôm qua bọn hắn cũng lui về phía nam thêm 20 dặm rồi, xem ra bọn hắn đây là tỏ ra thành ý là không muốn đối địch với chúng ta.”
Hakumen trả lời câu hỏi của hắn.
Gin liền bĩu môi: “Xì…bọn hắn làm như vậy cũng chỉ là muốn làm thân với chúng ta mà thôi, nếu ta triệt để trở mặt thì chắc đã mang quân tới đàn áp rồi. Những đại gia tộc đều như thế.”
“Hừ, bọn hắn đã giết cha mà hiện tại lại còn tới đây mời ngươi, thật là bọn người đáng ghét!”
Ruri mặc dù vâng theo ý nguyện của cha nàng, không lại thù hằn với nhà Fujiwara, thế nhưng dù là vậy thì nàng cũng không ưa gì bọn họ.
Bọn hắn đều biết nhà Fujiwara không dễ xơi, bọn chúng thế lực rất mạnh, trong những năm gần đây càng tỏ ra phát triển mạnh mẽ, có xu thế thâu tóm toàn bộ quyền lực của triều đình.
Nên cho dù ba người bọn hắn chỉ cần vẫn chưa có thực lực đủ để ngạo thị quần hùng thì vẫn cần phải e dè với bọn hắn.
“Thật ra muốn bọn hắn không mời ngươi nữa thì cũng dễ thôi. Cho bọn hắn biết ngươi là quỷ là được rồi!”
Hakumen vừa uống xong một tách trà nói.— QUẢNG CÁO —
“Hả? Tại sao?”
Ruri cùng Gin có chút nghi vấn nhìn lấy nàng.
“Thật ra…giải thích thì rất dài dòng, chỉ là biết bọn hắn đều tuân thủ theo khế ước là được rồi!”
Hakumen không có giải thích cặn kẽ cho bọn hắn, chỉ bỏ lại một câu đó liền ngồi yên lặng uống trà.
“Lại là khế ước? Cuối cùng khế ước là gì đâu, ngươi có thể nói một chút sao?”
Gin lần này lại bị nàng làm cho trong lòng ngứa ngáy rồi, mỗi lần có chuyện gì nàng đều đem khế ước ra làm giải thích để hắn càng phát ra hiếu kì.
“Tạm thời ta không nói được, chờ một thời gian nữa ta sẽ nói cho các ngươi biết.”
…
Ba ngày sau.
“Cung nghênh Raikou đại nhân!”
Yorimitsu nhảy xuống ngựa liền đi tới trước mặt của thủ lĩnh quân trinh sát cùng Mitsuri.
“Chúng ta vào trong trò chuyện đi.”
Ra hiệu cho bọn hắn không cần đa lễ sau đó liền đi thẳng vào trong.
Bên trong trướng bồng.
“Raikou đại nhân ngài chỉ đến đây một mình sao?”
Thủ lĩnh cẩn thận dò hỏi.
Người trước mắt hắn là một nhân vật phong vân ở kinh đô, người người điều biết.
Minamoto no Yorimitsu còn có một cái tên khác là Minamoto no Raikou, một người diệt yêu quái tài ba, cũng là một người thầy xuất sắc, hắn từng đích thân dạy dỗ 4 người và bốn người đó hiện tại được mệnh danh là tứ thiên vương được kiểm soát dưới quyền của mình.
Bọn hắn thực lực mỗi người đều rất mạnh, đều có thể sử dụng linh lực, siêu thoát khỏi cảnh giới phàm nhân.
Thật ra học trò của hắn cũng không chỉ là 4 người, mà còn rất nhiều người khác, chỉ là 4 người đó tiếp thu hắn dạy bảo nhiều hơn mà thôi, có thể xem như là đệ tử thân truyền của hắn.
“Ta đến là để thuyết phục người kia theo lệnh của Michinaga đại nhân. Cũng muốn kiến thức một chút thực lực của hắn như thế nào.”
Raikou ngồi trên thủ toạ đáp, hắn cũng không phải người hay nói chuyện, trái lại hắn rất ít nói hầu như chỉ mở miệng trong những lúc cần thiết mà thôi.
Mà ở bên dưới Mitsuri khi nghe được những lời này thì hai mắt chớp động, nội tâm bắt đầu trở nên hừng hực.
Raikou cũng chú ý tới biểu lộ của thiếu nữ được coi là thiên tài kiếm sĩ này, liền đối với nàng nói: “Lần này không một ai được theo ta, nếu muốn theo cũng phải hỏi ý của đối phương.”
Mitsuri hai mắt ảm đạm, nàng cũng biết kiếm thuật đều là bí mật của mỗi người võ sĩ, bọn hắn sẽ không tuỳ tiện biểu hiện cho quá nhiều người biết.
Cũng có hai nguyên nhân để làm như thế.
Thứ nhất là bọn hắn cũng không muốn kiếm thuật của mình trong lúc vô tình bị người khác bắt chước được.
Thứ hai liền là muốn giữ cho mình một lá bài tẩy, để phòng ngừa khi gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Do đó bình thường thì mỗi võ sĩ quyết đấu đều sẽ định ra địa điểm cùng mời tới những người mà họ cho phép được quan đấu. Ngoài ra thì không ai được phép tiến vào.
“Raikou đại nhân, liệu có ổn thoả không? Hay chúng ta cử người đi theo ngài?”
Tên thủ lĩnh cẩn thận dò hỏi.
“Không cần, các ngươi cử người mang lá thư này đến tay người nọ là được.”
Raikou móc từ trong vạt áo ra một lá thứ đưa cho tên thủ lĩnh.
“C-chuyện này để ta đi làm cho.”— QUẢNG CÁO —
Ở một bên Mitsuri liền xung phong nhận việc, nàng thật sự muốn đi quan sát trận quyết đấu này, nếu bên kia đồng ý chiến đấu thì nàng cũng sẽ thử hỏi ý kiến hắn xem mình có thể quan đấu được hay không.
“Được rồi, vậy chuyện này do ngươi đi làm đi.”
Còn không để tên thủ lĩnh nói chuyện, Raikou liền quyết định, hắn cũng đoán được ý đồ của thiếu nữ này, nên liền cho nàng một cơ hội.
Dù sao sở thích của hắn ngoài trừ đi săn yêu quái thì còn là dạy dỗ người trẻ tuổi, mà lại thiếu nữ này cũng được xưng là thiên tài kiếm sĩ của kinh đô, làm hắn nhớ lại người thiếu niên trước kia cũng có được danh hiệu này. Chỉ là…đáng tiếc.
Raikou không để lại dấu vết thở dài một tiếng.
“Vâng! Đa tạ Raikou đại nhân.”
Mitsuri phấn khởi nói. Sau đó nàng liền quay đầu rời đi trướng bồng.
…
Trong võ đường, Gin mở ra lá thư và bắt đầu đọc lấy.
“Hở? Khiêu chiến? Còn cho ta toàn quyền chọn thời gian cùng địa điểm? Kiêu ngạo như vậy?”
Khi đọc xong lá thư Gin liền kết luận người này rất kiêu ngạo, tuy nói là khiêu chiến nhưng giọng điệu lại ăn chắc hắn giống như.
“Mà Minamoto no Raikou là ai vậy?”
Gin quay sang hỏi Hakumen.
“Ta làm sao biết!”
Nàng 20 năm trước bước vào kinh thành chân ước chân ráo đi chôm đồ liền bị người ta đánh chạy chối chết thì làm sao biết được đó là ai.
“Raikou đại nhân là một thợ săn yêu quái huyền thoại! Các ngươi nên tôn trọng ngài ấy một chút.”
Mitsuri thấy bọn hắn tỏ vẻ không biết tới Raikou đại nhân liền khó chịu lên tiếng nhắc nhở, nàng coi là bọn hắn ra vẻ khinh thường ngài ấy.
“Săn yêu quái?”
Gin nghe vậy liền ánh mắt quái lạ nhìn Hakumen. Ở đây bọn hắn đang có một cái đại yêu quái đây.
“Ánh mắt đó là ý gì?”
Hakumen không vui phủi hắn một cái.
“A, ta đã từng nghe cha nhắc qua tên của hắn nha. Cha nói hắn là một người rất mạnh đâu.”
Lúc này Ruri như nhớ lại thứ gì, đột nhiên thốt lên.
Gin nghe vậy liền lâm vào suy tư, lần quyết đấu này cũng là một cơ hội cho hắn, nếu thắng thì đối phương sẽ không làm phiền mình, vả lại tu luyện đã mấy tháng rồi hắn cũng muốn tìm đối thủ để đánh nhau.
Đánh với Hakumen thật không có thú, nàng luôn bao mình lại như cái mai rùa vậy, mặc cho hắn đánh cỡ nào cũng phá không được. Còn nói cái gì nữ nhân nếu bị thương để lại sẹo là không tốt.
“Được rồi ta chấp nhận khiêu chiến, ngươi nói hắn mặt trời vừa lặng liền tới đây gặp ta đi.”
Gin nói với Mitsuri một câu, hắn cũng đối với người này có chút hứng thú. Thợ săn yêu quái nha, không biết có khác gì với thợ săn quỷ hay không?
“N-ngài có thể cho phép ta được quan chiến không ạ? Ta muốn được xem các ngươi chiến đấu.”
Lúc này Mitsuri bổng nhiên mở miệng hỏi.
“Hở? Muốn xem thì xem, ta không có vấn đề gì!”
Hắn nghe nàng hỏi như thế liền lập tức trả lời không một chút do dự.
Đương nhiên hắn thì làm sao biết được nội tình bên trong, những chuyện quyết đấu thế này Hideyoshi cũng chưa từng nói với hắn.
Mà Mitsuri thì rất kinh ngạc với câu trả lời của hắn, nàng đã chuẩn bị hàng tá câu để thuyết phục lấy hắn, nhưng không ngờ người này lại rộng lượng như thế, điều này làm cho nàng đối với hắn sinh lên một ít kính phục cùng hảo cảm.
Quả nhiên có thực lực như vậy đều là những người có độ lượng cùng tự tin, Mitsuri thầm nghĩ.— QUẢNG CÁO —
Nàng cúi đầu bái một cái để thể hiện lòng cảm tạ: “Cảm tạ ngài cho ta cơ hội.”
Nếu hai cường giả so kiếm mà cho phép người trẻ tuổi quan sát thì bọn họ đã gián tiếp trở thành những người thầy cho bọn hắn, Mitsuri hiểu rõ được điều này nên nàng càng phát ra kính trọng Gin.
Nhưng đấy là nàng nghĩ mà thôi, còn Gin thì biết cái gì chết liền, hắn còn cảm thấy nếu quyết đấu thì có người quan chiến mới là bình thường.
Diễn viên quần chúng nha…trong truyện nào cũng có, tác dụng của bọn hắn cũng rất được, câu được rất nhiều chữ.
Gin khoát khoát tay nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, ngươi trở về đi!”
Sau khi Mitsuri rời đi, Hakumen liền nói: “Có muốn ta làm bẫy rập chôn giết hắn không?”
“Ngươi điên a! Đây là quyết chiến chứ không phải ám sát!”
Gin lập tức liền cạn lời. Hắn đã nhận lời người ta thì làm sao có thể giở trò như vậy được.
“Ta thấy vẫn là để cho Hakumen tỷ đặt bẫy đi, đề phòng luôn luôn tốt hơn.”
Ruri cũng đồng tình với Hakumen nói.
“Ruri, ngươi theo nàng học xấu a!”
Cả Ruri cũng vậy, làm cho Gin hết nói nổi.
“Bọn hắn đây là muốn mời ta gia nhập…dù ta có bại, hắn đương nhiên cũng không giết ta a.”
Hắn chống đỡ mặt, hữu khi vô lực nói.
““Ừ, cũng đúng!””
Cả hai nàng dường như là được khai sáng giống như, nói.
Nếu là bình thường Hakumen cũng sẽ không nói những lời ngu ngốc như thế, chỉ là lúc này nhân cách của nàng chính là cái nhân cách ngốc manh kia, cho nên mới nói được những lời như vậy.
Gin lắc đầu thở dài, lấy bảo đao của mình ra bắt đầu lau chùi.
Khi rút đao ra, lưỡi đao được bao bọc bởi những làn khói màu tím đen dần dần tản đi, trải qua lâu như vậy hắn vẫn luôn dùng quỷ khí để uẩn dưỡng nó.
Mà Hakumen cũng là lần đầu tiên nhìn kĩ thanh đao này: “Ồ, thanh đao này khác với những thanh đao mà ta gặp trước đây a, còn được trang trí hoa văn nữa.”
Nàng nhìn vào lưỡi đao được trang trí bằng những đường kẻ màu đen liền thốt lên. Lúc trước nàng đi ra ngoài cũng không có gặp được những thanh đao như thế này.
Đương nhiên đó là do nàng vẫn chưa trải sự đời mà thôi.
“Ta nghe nói, các ngươi đều đúc chúng cùng một nơi hả? Đao của ngươi và của Ruri ấy.”
Hakumen rất kinh ngạc với hình dạng của chúng, nàng đã từng thấy qua đao của Ruri rồi, lưỡi đao mỏng như cánh ve khi chém lại không phát ra âm thanh, theo nàng thấy thì nó thật rất là thần kì.
“Ừ, là được rèn từ cùng một người!”
Gin vừa lau chùi vừa trả lời nàng.
Trong khi bọn hắn mải mê trò chuyện thì thời gian đảo mắt liền đến buổi tối.
Gin đứng trước cổng chờ đợi người tới.
Dần dần từ xa xuất hiện hai thân ảnh một cái cao lớn, so về chiều cao thì ngang với Gin, nhưng xét về cơ bắp thì lại gấp đôi hắn, một cái khác thì chính là Mitsuri.
Người kia là Raikou, hắn mặc một bộ Hakama, trên lưng vác lấy một thanh trường cung, hông bên trái vắt lấy một thanh đại thái đao, hông bên phải vắt lấy một ống tên đang từ từ đi tới.
“Ta ngửi được khí tức tà ác, hoá ra ngươi không phải là con người!”
Giọng nói của Raikou từ đằng xa vang vọng lại.