Trần quản gia ở biệt viện của Đào lão gia tử
"Thiếu gia về rồi, Lão gia thiếu gia về rồi"
"Cái gì bảo bối của ta về rồi sao"
Đào lão gia tử vui mừng như một đứa trẻ, đôi mắt vô cùng long lanh vội vàng chạy ra cửa
Khi ra đến cửa ông ấy liền giờ vờ như không quan tâm, giả bộ tỏ ra gương mặt điềm tỉnh nhìn Vũ Sâm bước từ xe xuống
"Con về thăm người mà người không quan tâm sao"
"Con.....con còn biết đường về thăm ta sao "
"Nếu như người không gọi điện hăm dọa con thì con cũng không về đâu"
"Thằng nhóc này làm ta đau lòng quá đi"
"Được rồi, con dìu ông vào nhà"
"Hừm, còn coi được đó"
Vũ Sâm đỡ Đào lão gia tử vào nhà
Bên trong là một biệt viện lộng lẫy, cổ xưa
"Ta đã nghe nói con vừa về liền xử lý một số cổ đông của công ty"
"Cũng không có gì to tát, con chỉ muốn cho họ biết thế nào là người nắm quyền"
Vũ Sâm đỡ Đào lão gia tử ngồi xuống ghế, cả hai ngồi đối diện nhau, Vũ Sâm và Đào lão gia tử liền điềm tĩnh, mặt lạnh lùng hơn
"Ta tưởng con không định về nước nửa chứ"
Vũ Sâm chậm rãi rót trà cho ông ấy
"Con biết người không còn quan tâm đến công ty nữa, nên con về lo cho công ty chứ"
Đào lão gia tử cầm ly trà lên chậm rãi thưởng thức
"Bao nhiêu năm nay con bôn ba ở nước ngoài, đưa Đào thị ra nhiều nước trên thế giới, ta biết con có dư khả năng để quản lí Đào thị mà"
"Bao nhiêu năm nay người vẫn ổn chứ, còn có cả.....cái rừng di động của người sao rồi"
Đào lão gia tử nổi điên lên
"Cái gì mà rừng di động chứ, bà khu bảo tồn động vật quý hiếm đó"
Vũ Sâm mặc cho Đào lão gia tức giận vẫn thản nhiên thưởng thức ly trà trong tay
"Cũng như nhau thôi, đều là nơi để cho thú ở thôi"
"Thiếu hiểu biết, ta không nói với con nữa"
"Bỏ qua chuyện đó đi, sao rồi về chuyện ba mẹ con người có tìm ra chút manh mối nào chưa"
Đào lão gia tử điềm tĩnh trở lại liền trở nên buồn bã
"Vẫn vậy, 10 năm rồi"
"Dạo gần đây con có quen một người bạn, có lần con ăn bánh cô ấy làm, mùi vị đó rất giống với mẹ con làm ngày đó"
"Con nghi ngờ cô gái đó có liên quan gì đó tới ba mẹ con"
"Không phải cô ấy mà là ba mẹ cô ấy, họ cũng mất trong ngày mà ba mẹ con mất tích, con nghĩ ....."
"Hai việc này có liên quan đến nhau"
"Dạ"
"Con cứ yên tâm ta sẽ giúp con điều tra"
"Dạ, được"
Vài hôm sau phía bên Phàm Ân ở quán cafe, Tiểu Giao từ ngoài vào nhìn xung quanh quán chả có ai
"Ân Ân hôm nay quá cậu bị trúng tà hả, sao không có khách vậy ?"
Phàm Ân bình tĩnh vẫn dọn dẹp bình thường
"Hôm nay là lễ tình nhân, họ sẽ cùng nhau đi coi phim, đi chơi,....chứ không ai dẫn người yêu đi cafe đâu"
"Cái gì hôm nay là lễ tình nhân"
"Đúng rồi"
"Haizzzz"
Tiểu Giao thở dài một cái rồi đặt túi xách xuống bàn
"Cứ mãi làm việc, bù đầu vào đóng phim mãi mình còn không nhớ hôm nay là ngày gì, bạn trai cũng không có"
"Tiếc thật ha"
"Huhu, mình chán quá đi"
"Cậu đợi lát, mình dọn dẹp xong thì chúng ta đi ăn, hôm nay chúng ta sẽ bên cạnh an ủi nhau"
"Được đó, huhu mình cô đơn quá lễ tình nhân lại đi ăn với bạn thân"
"Cậu không thích à"
"Thích, có đỡ hơn không"
"Được vậy ngồi đó đợi mình"
Một lát sau Phàm Ân và Tiểu Giao đi dạo trên đường, họ ăn uống mua rất nhiều đồ, trải qua một ngày lễ tình nhân vô cùng vui vẻ, lúc này trên đường
"Há miệng ra mình đút cho cậu"
"Tiểu Giao, cậu trẻ con quá đó"
"Xí, mình chỉ đùa cậu thôi, ai rãnh đâu mà đút cho cậu"
"Cậu hay thật đó"
Hai người họ vui vẻ cười đùa, lúc này xe của Đào Vũ Sâm chạy ngang họ
Vũ Sâm bất giác như vừa đi qua thứ gì đó, Phương liền gọi cậu tỉnh lại
"Sếp, anh sao vậy ?"
"À.....không sao"
"Tôi còn tưởng anh bệnh nữa chứ"
"Hôm nay là ngày gì mà mọi người ra đường nhiều như thế"
"Tôi nghe nhân viên công ty bảo hôm nay là lễ tình nhân"
"Lễ....tình nhân"
Lúc này kí ức của Vũ Sâm và cô bạn gái Kiều Ái kia liền trở về nhưng gương mặt của Kiều Ái cũng mờ nhạt đi, lễ tình nhân 6 năm trước
"Vũ Sâm anh coi cái vòng cặp này, có đẹp không"
"Chỉ cần em nói đẹp thì nó đều đẹp"
"Dẻo miệng thật"
Chợt kí ức liền ùa về cái ngày Kiều Ái rời đi
"Em xin lỗi, em cần tương lai, em muốn em xứng đáng với anh hơn"
Kiều Ái gạt đi đôi tay Vũ Sâm
"Anh không quan tâm những thứ đó, em đừng đi"
"Em xin lỗi "
Kiều Ái kéo vali lên máy bay bỏ lại Vũ Sâm đau khổ đứng đó rơi nước mắt, lúc này Vũ Sâm bị Phương gọi về hiện tại
"Sếp, anh nghĩ gì vậy"
"À....không có, có chuyện gì sao"
"Má Khương vừa mới gọi đến nói cậu mau về, má Khương đã nấu rất nhiều món ngon cho anh"
"Ừm, vậy thì nhanh chạy về nhà thôi"
"Được"
Tối hôm đó, Phàm Ân ngồi ngoài ban cửa hướng nhìn lên bầu trời đầy sao
"Lễ tình nhân, một ngày thế này, trôi qua cũng thật đơn giản rồi"
"Không biết bản thân đến bao giờ mới tìm được cho mình một hạnh phúc đây"
Bên này Vũ Sâm đang đứng ở ngoài ban công cầm trên tay ly rượu vừa uống vừa nhìn ngắm bầu trời sao, Vũ Sâm cười nhạt một cái
"Tình cảm, thật là một thứ nhạt nhẽo"
Cùng ngắm một bầu trời, kẻ hy vọng tìm thấy hạnh phúc, kẻ đau đớn trách móc tình yêu nhạt nhẽo.