Ngày hôm sau ở quán cà phê
"Cái gì, cậu gặp Đào Vũ Sâm"
Tiểu Giao hét lên liền bị Phàm Ân bịt miệng lại
"Cậu nhỏ tiếng chút đi, anh ta dặn là đừng nói ai biết mà mình lỡ nói với cậu thù cậu đã lo to thế rồi "
"Cậu thật sự gặp Đào Vũ Sâm"
"Đúng"
"Tiểu Giao cậu biết anh ta"
"Không những mình biết mà cả thành phố A này đều biết anh ta"
"Anh ta là người như thế nào vậy, sao cậu trông hốt hoảng khi nghe tên anh ta vậy"
Tiểu Giao gấp gáp kể lại
"Đào Vũ Sâm là người của Đào gia, Đào gia là một gia tộc có thế lực mạnh mẽ và toàn bộ thông tin của Đào gia đều là bí mật, Đào Vũ Sâm là cháu nội đích tôn của Đào lão gia tử, cậu ta 17 tuổi đã quản lí công ty lớn nhất thành phố A này, tưởng trẻ người non dạ vậy thôi, nhưng trong vòng 10 năm nay anh ta đã đưa công ty Đào thị ra hơn 8 nước trên thế giới, phải nói công ty của anh ta ảnh hưởng rất lớn đến kinh tế cả một thành phố và trên thế giới, bây giờ anh ta đưa công ty tham gia vào nhiều ngành, kinh tế, giải trí đều có phần của Đào thị, nhưng chưa một ai gặp qua anh ta ngoài vệ sĩ thân cận và người của Đào gia vì anh ta vốn luôn ở nước ngoài và hoạt động của anh ta khá khép kín, anh ta là ông chồng quốc dân của rất nhiều cô gái đó nha, một tháng trước báo chí đưa tin CEO của Đào thị sẽ về nước trực tiếp quản lí Đào thị mình tưởng chỉ là tin báo lá cải, ai ngờ"
Phàm Ân chăm chú nghe
" Vậy tại sao anh ta tối qua lại bị thương đầy mình như vậy chứ"
"Theo mình nghĩ là anh ta bị ám sát, người có tầm ảnh hưởng như anh ta bị ám sát đó là chuyện thường tình thôi "
"Mình không ngờ mình lại gặp được anh ta đó"
" Mà nè cậu mai mắn thật lại gặp Đào Vũ Sâm, nói cho cậu biết nếu các cô gái theo đuổi anh ta biết chuyện, có thể nhà cậu sẽ bị cháy đó"
" Kinh khủng vậy!"
"Tất nhiên "
"Mà nè đừng nói chuyện này cho ai biết có biết chưa"
"Mình biết mà, mình không muốn người Đào gia đến băm xác mình đâu"
Tối đó khi Phàm Ân, khi đang đóng cửa tiệm để về nhà thì sau lưng có người dùng khăn tẩm thuốc mê bắt cô ấy, cô ấy cố gắng phản khán nhưng không thành, cô ấy làm rơi chìa khóa và một chiếc giầy trước cửa tiệm
15 phút sau có một người đàn ông đến, anh ta nhặt chìa khóa và nhìn chiếc giầy nằm lăn lốc liền lấy điện thoại ra gọi điện
"Alo, sếp"
"Sao rồi Phương, tìm được cô ấy chưa"
"Khi tôi đến nhà Phàm tiểu thư nhưng không gặp cô ấy, khi đến tiệm của cô ấy cũng không thấy Phàm tiểu thư đâu, tôi chỉ thấy...."
"Thấy gì"
"Một chiếc chìa khóa và chiếc giầy bị rơi, tôi đang nghi ngờ Phàm tiểu thư đã gặp chuyện ?
Phía bên này vẻ mặt của Đào Vũ Sâm liền trở nên nghiêm trọng
"Tôi cho cậu 3 phút phải tìm được vị trí của cô ấy cho tôi"
"Dạ, sếp"
Bên phía Phàm Ân cô ấy bị trói và treo lơ lửng trên không, trên người xuất hiện nhiều vết roi đáng, khuôn mặt nhợt nhạt
"Vẫn không chịu nói, rốt cuộc cô và Đào Vũ Sâm có quan hệ thế nào"
Một lão già ung dung ngồi trên ghế uống rượu vang
"Tôi.....tôi không...... có....... bất cứ quan hệ nào ........với Đào Vũ Sâm hết"
Phàm Ân rơi nước mắt, yếu ớt nói
"Rõ ràng hôm qua hắn ta rời khỏi từ chỗ của cô, còn giám nói không liên quan"
"Nếu cô ngoan ngoãn nghe theo chúng tôi, giúp chúng tôi trừ khử tên họ Đào đó thì cô sẽ được sống tốt"
"Tôi không làm, và tôi cũng không biết gì về Đào Vũ Sâm cả"
Lão già kia tức giận, đạp nát cả ly rượu trên tay
"Ngoan cố, đánh, đánh đến khi nào chết thì thôi"
Tiếng roi mạnh mẽ đánh vào từng thớ thịt của Phàm Ân cô ấy đau đớn tột cùng, nhưng chẳng ai đến cứu, cô ấy mơ màng nghĩ thầm trong đầu
"Không lẽ phải chết ở đây sao"
Rầm, cánh cửa bị đạp ngã, một bóng dáng cao ngạo lạnh lùng bước vào
"Dám động đến người của Đào Vũ Sâm tôi, gan to thật"
Lão gà kia nhìn thấy Đào Vũ Sâm vẫn cao ngạo như vậy
"Một tên nhóc chỉ mới về thành phố này mà giám ngạo mạn, mầy có biết ông chủ của tao là ai không"
"Chỉ là những lão già thối tha, tôi không động đến các người thì tốt nhất các người đừng động đến Đào Vũ Sâm tôi"
Ánh mắt sắc bén, gương mặt lạnh lùng tựa như băng, anh ta đưa mắt nhìn về Phàm Ân đang thương tích đầy mình bị treo trên dây
"Là các người đánh cô ấy"
"Đúng, là tao đánh đó, nó rất lì lượm đánh đến thế vẫn không chịu khai, có quen biết gì với mày"
"Ân nhân của Đào Vũ Sâm tôi các người cũng dám động"
Anh ta tức giận, ánh mắt nảy lửa
"Phương, xử lí hết bọn họ, bắt bọn họ khai ra người phía sau, bắt tên đã đánh cô ấy lại, chặt tay"
"Dạ, sếp"
Một đám người áo đen xông vào, họ xông vào đánh nhau, lực lượng của Đào Vũ Sâm quá hình mạnh khiến cho lão già kia sợ hãi trốn chạy
Dây trói từ từ hạ xuống, Phàm Ân yếu ớt nằm gọn trong vòng tay Vũ Sâm, không còn một chút sức lực nào, nước mắt liên tục rơi xuống
"Tôi......đau........quá"
"Yên tâm tôi đưa cô đi"
Vũ Sâm bế Phàm Ân ra khỏi chỗ đó, một mạch lên xe rời đi
Biệt thự riêng của Vũ Sâm
"Má Khương, gọi điện cho Lâm Quản"
"Được ta sẽ gọi Lâm Quản đến ngay cho con"
Sau khi Vũ Sâm bế Phàm Ân lên lầu mọi người hầu từ trên xuống dưới đều xôn xao
"Không phải chứ ngoài Tần tiểu thư ra, thiếu gia hôm nay lại đưa cô gái khác về nhà"
Má Khương lên tiếng nhắc nhở
"Việc của cậu chủ không để các người đem ra bàn tán, mau đi làm việc đi"
"Dạ Má Khương"
Phía bên này lão già chạy trốn lúc nãy đang bị một kẻ giấu mặt cho người đánh đập dã man, ông ta luôn miệng kêu tha mạng
"Ông chủ, xin lỗi ông tôi sẽ rút kinh nghiệm, sẽ xử lý gọn gàng chuyện này, ông đừng đánh nữa, tôi xin ông"
"Có chút chuyện cũng không làm xong, giữ ông ở lại chỉ thêm phiền phức, yên tâm gia đình ông ta sẽ cho người sắp xếp chỗ yên nghỉ cho họ có được không "
Lão già kia nghe nói đến người nhà liền im lặng
"Xin ông chủ tha cho gia đình tôi một mạng, tôi sẽ lấy cái chết để chuộc tội"
Nói xong hắn ta đứng dậy đâm đầu ra cửa kính rơi xuống tầng lầu cao
"Một kẻ vô dụng "
Còn về Phàm Ân sau khi Lâm Quản đến đã chữa trị vết thương cho Phàm Ân, kê thuốc cho cô ấy
"Cô ấy sao rồi"
"Cậu yên tâm, cô ấy không sao, chỉ là bị thương ngoài da, vết thương nếu không xử lý đàng hoàng sẽ để lại thẹo, tôi kê thuốc rồi lát nữa cậu cho người đến bệnh viện tôi lấy"
"Được"
Lâm Quản là bạn thân của Vũ Sâm, hai người quen biết nhau bên nước ngoài, khi đó cả hai chỉ mới là sinh viên năm 2, cho đến tận bây giờ họ vẫn còn qua lại, bây giờ Lâm Quản là bác sĩ của Vũ Sâm và viện trưởng của bệnh viện Lâm Tuần.
"Cô ấy là ai vậy, tôi tưởng ngoài Kiều Ái ra cậu không hứng thú với ai hết chứ"
"Cô ấy là người đã giúp tôi trong lần về nước hôm trước"
"À, ra là thế"
"Ừm"
"Kiều Ái đã đi 5 năm rồi, cậu còn chờ cô ấy không"
Gương mặt vẫn lạnh lùng
"Không, tôi không còn bất cứ liên quan gì đến cô ấy cả"
"Cậu hận cô ấy vì ngày đó đã bỏ rơi cậu, hay cậu đã có người khác ở trong lòng "
"Đều không phải, mất đi rồi mới biết, bản thân đã quá xem trọng vị trí của mình trong lòng người khác "
"Cũng tốt, không cần quá chìm đắm vào quá khứ, cũng trễ rồi tôi về bệnh viện đây"
"Ừm, tôi bảo Phương đưa cậu về"
"Ừm"
Vũ Sâm chầm chậm bước đến cạnh giường của Phàm Ân
"Xin lỗi đã liên lụy cô rồi"