Lúc mọi người vào trong thì trước mắt là một khung cảnh vô cùng tráng, căn phòng rộng lớn trên tầng cao lúc này Phàm Ân cảm giác như bản thân đã từng đến đây
"Mình từng đến đây sao ?"
"Cậu nói gì vậy Ân Ân"
"Hả.....à mình không nói gì hết "
Phàm Ân nhìn khắp nơi nhưng không thấy Vũ Sâm, bỗng nhiên đèn chợt tắt
Từ ngoài đi vào, một người cầm bánh kem và mọi người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật
Vũ Sâm từ từ cầm bánh kem bước đến chỗ Phàm Ân
"Cô mau ước đi"
"Hả.....à tôi ước ngay"
Phàm Ân từ từ nhắm mắt lại, nói thầm trong lòng
"Hy vọng sẽ sớm tìm được nguyên nhân cái chết của ba mẹ"
Phàm Ân ước xong liền mở mắt thổi đèn, lúc này Vũ Sâm cho người bật đèn, bày biện thức ăn
"Mọi người ngồi đi"
Tiểu Giao bước ra nói
"Hôm nay là ngày vui, phải chụp ảnh để làm kỉ niệm chứ"
Má Khương cũng vui vẻ tiếp lời
"Đúng vậy, phải chụp ảnh để lưu niệm chứ"
Cả căn phòng chỉ có Phương, Tiểu Giao, má Khương, Vũ Sâm và Phàm Ân nhưng mọi người đều vui vẻ, chỉ có Vũ Sâm luôn luôn vẻ mặt lạnh lùng
Phương gọi nhân viên đến chụp ảnh giúp
Lúc này tất cả mọi người cùng chụp chung một tấm với nhau
"Nè, hôm nay sinh nhật tôi sao anh không cười"
"Sinh nhật cô thì cô cười, chứ có phải sinh nhật tôi đâu mà tôi phải cười"
"Anh.....ít nhất cũng phải vui vẻ một chúc chứ"
Má Khương tiếp lời
"Đúng rồi, Vũ Sâm cũng lâu rồi chúng ta không có dịp vui thế này, cười lên đi"
Sau khi nhân viên đến
"Mọi cười đứng sát vào nhau nào"
Lúc này Vũ Sâm liền bị má Khương đưa vào đứng cạnh Phàm Ân
Phàm Ân và Vũ Sâm liền trở nên lúng túng
"Cười lên nào, 1 2 3 "
"Wow, ảnh đẹp quá"
Tiểu Giao lúc này nhìn Phàm Ân đang ngượng ngùng liền nghĩ ra một trò
"À.....hôm nay là sinh nhật Ân Ân, nhưng người tổ chức là chủ tịch Đào, hay là hai người chụp chung một tấm đi"
Phàm Ân ngạc nhiên, không biết Tiểu Giao lại bày ra trò gì
"Hả"
Vũ Sâm liền lên tiếng từ chối
"Không tôi không muốn chụp
Má Khương lúc này cũng lên tiếng tiếp lời
"Đúng đó, mau chụp chung một bức đi"
Phương cũng nhận ra ý định của hai người họ cũng liền cùng họ tiếp lời
"Họ nói đúng đó sếp, anh và Phàm tiểu thư cùng chụp chung một bức ảnh đi"
"Tôi......"
Phàm Ân lúc này ngại ngùng không giám nói gì
Bọn họ vì chịu tác động của mọi người liền phải cùng nhau chụp một bức ảnh
"Chuẩn bị cười nào, 1 2 3 "
Chụp xong mọi người liền xem ảnh ngay
"Ân Ân cậu trông đẹp quá đi"
"Tiểu Ân thật xinh xắn, Vũ Sâm cũng rất đẹp lại còn cười nữa "
"Từ khi đi theo sếp tới giờ, nhìn thấy sếp cười là chuyện vô cùng hiếm thấy đó"
"Nhìn hai người họ trông giống chụp ảnh cưới thật"
Phàm Ân và Vũ Sâm nghe thấy liền đỏ cả mặt, ngại ngùng không giám nhìn nhau
Lúc này má Khương kéo Phàm Ân đến bên cửa kính
"Tiểu Ân con đến đây, chúng ta còn bất ngờ dành cho con"
"Hả"
Phàm Ân đến bên cửa kính trong suốt, bỗng một tiếng nổ phát ra
"Dùng pháo hoa để chúc mừng sinh nhật, Ân Ân sinh nhật năm nay của cậu hoành tráng thật đó"
Vũ Sâm từ sau nhìn thấy liền cười một cái
Dòng chữ chúc mừng sinh nhật được bắn ra lúc này trong đầu cô ấy liền hiện ra rất nhiều hình ảnh, người trong đoạn kí ức đó không thể nào nhìn rõ mặt được
"Con gái, chúc mừng sinh nhật con"
"Hôm nay mẹ đặc biệt làm cho con một bất ngờ"
"Thật sao, con vui quá "
Cảnh tượng bắn pháo hoa để chúc mừng liền hiện ra
Lúc này Phàm Ân liền kêu lớn
"Aaaaaaaa"
Cô ấy ôm đầu ngã xuống sàn
"Ân Ân cậu có sao không"
Phàm Ân liền mơ màng ngất đi
Vũ Sâm hốt hoảng chạy đến
"Phàm Ân, cô tỉnh lại đi"
"Sếp, tôi đi lấy xe đưa Phàm tiểu thư đi đến bệnh viện "
"Má Khương má gọi điện cho Lâm Quản nói lát nữa con sẽ đưa người đến, bảo anh ta chuẩn bị"
"Được"
Vũ Sâm quay sang hỏi Tiểu Giao
"Chuyện này là thường xuyên sảy ra hay chỉ là lần đầu ?"
"Thường xuyên, cậu ấy khi gặp một số cảnh tượng sẽ vô cùng đau đầu, nhưng lần này ngất đi là chuyện lần đầu"
Vũ Sâm bế Phàm Ân rời đi
Tiểu Giao và má Khương vô cùng hốt hoảng
Một lúc sau ở bệnh viện
Vũ Sâm đích thân vế Phàm Ân lên phòng bệnh
"Lâm Quản mau kiểm tra cho cô ấy đi"
"Cô ấy bị gì vậy"
Vũ Sâm kể lại mọi chuyện cho Lâm Quản
"Tôi sẽ kiểm tra cho cô ấy cậu ra ngoài đợi đi"
"Được"
Vũ Sâm lo lắng, đứng ngoài phòng bệnh
Một lúc sau Lâm Quản từ phòng bệnh đi ra
"Sao rồi"
"Có một vài chuyện khó có thể nói rõ"
"Là sao ?"
"Mình kiểm tra được, việc cô ấy mất đi kí ức trước đây không phải là do cú sốc gì hết"
"Vậy nguyên nhân tại sao ?"
"Là có người dùng thuốc, khống chế trí nhớ cô ấy"
"Không thể nào"
"Lí do cô ấy hay đau đầu do gặp những cảnh tưởng nhìn thấy giống với những chuyện trước kia"
"Vì do trùng lặp kí ức, nên gây ra đau đầu"
"Đúng vậy"
"Có cách chữa trị không ?"
"Rất khó nói, mình cần thời gian để tìm cách chữa trị cho cô ấy"
"Được"
"Ừm, cậu vào với cô ấy đi"
"Được"
Vũ Sâm từ từ bước vào trong phòng, nhìn Phàm Ân vẫn còn đang hôn mê
Anh ta từ từ ngồi xuống ghế cạnh giường, anh trầm ngâm túc trực bên cô rất lâu
Một lúc sau Phàm Ân gặp ác mộng, luôn miệng gọi ba mẹ, nước mắt cô rơi xuống, Vũ Sâm sốt sắng nắm lấy đôi tay Phàm Ân xoa dịu cô ấy
"Có tôi ở đây, cô cứ yên tâm"
Một lúc sau mọi người cứ luôn lo lắng, Tiểu Giao và má Khương đến đến cửa phòng bệnh
"Ân Ân sao rồi "
Má Khương và Tiểu giao muốn vào trong lúc này hai người họ bị Phương ngăn lại, mọi người cùng nhau từ cửa kính phòng bệnh, nhìn thấy Vũ Sâm đang ôm Phàm Ân ngủ say
"Hai người họ....."
"Nhỏ tiếng thôi"
"Ồ"
"Cũng đã khuya rồi cô và má Khương cứ ngủ ở phòng bệnh kế bên, mai tôi sẽ đưa hai người về"
"Ừm, được"
Không gian yên tĩnh, Vũ Sâm ôm Phàm Ân trong lòng như đang che chở bảo vệ cô ấy, Phàm Ân cũng không còn gặp ác mộng nữa mà ngủ một giấc thật ngon trong lòng người đàn ông này.