"Cậu thức dậy rồi à, mai lại đây mình hỏi chuyện này đã"
Phàm Ân còn đang ngáy ngủ lờ đờ đi đến
"Có chuyện gì ?"
"Cậu nhóc hôm qua đưa cậu về là người cậu bảo là theo đuổi cậu đúng không ?"
"Đúng"
"Sao cậu lại đi chung với cậu ta về vậy"
"Đừng gọi là cậu ta nữa người ta có tên họ đàng hoàng mà cậu ta tên Phùng Dã Dương"
"Ai thèm quan tâm cậu ta tên gì "
"Mà cậu hỏi có chuyện gì vậy ?"
"Hôm qua mình thấy cậu ta cõng cậu về nên mình thắc mắc tại sao hai người ờ cùng nhau thôi à "
Nhắc đến truyện hôm qua Phàm Ân lại nhớ đến Vũ Sâm và cô gái kia
"Mình đưa họp đồng cho Vũ Sâm xong ra về thì gặp cậu ta, chân mình bị thương nên cậu ta cõng mình về"
"Thay vì cõng thì có thể đi taxi mà "
Phàm Ân nghĩ đến lời của Tiểu Giao nói khá đúng
"Ờ ha, nhưng mà cũng về tới nhà rồi nói tới làm gì ?"
"Cậu nên nhớ con tim cậu đang đặt ở đâu, nếu đã có ý với người anh ta thì nên tránh xa cậu nhóc họ Phùng đó ra đi"
Phàm Ân rơi vào trầm tư suy nghĩ
"Dù gì mình thích họ thì chưa chắc họ đã thích mình"
Tiểu Giao lớn tiếng gọi Phàm Ân
"Cậu nghe mình nói không vậy"
"Chuyện của mình, mình tự giải quyết được mà, cậu yên tâm"
"Được rồi, mình nghĩ phép cũng lâu rồi lát nữa mình sẽ quay lại đoàn phim để hoàn thành bộ phim, chân cậu bị thương nên cứ đóng cửa quán cafe vài hôm đi"
"Mình không sao mà"
"Tốt nhất là cậu ở nhà cho mình nếu không mình chặt chân cậu đi hầm đó"
"Chân mình không sao rồi mà, cậu thấy đó mình đi lại được rồi nè"
"Bớt cãi lại"
"Được rồi, mình sợ cậu rồi"
Chiều hôm đó Phàm Ân đi siêu thị mua thức ăn về đến cửa thì thấy Vũ Sâm đứng đó đợi từ lâu
"Tôi nghe Phương nói chân cô bị thương, cô không sao chứ"
Phàm Ân lạnh nhạt nhìn Vũ Sâm
"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, cho dù bây giờ Phàn Ân tôi có chết cũng chẳng liên quan gì đến anh cả, hết chuyện rồi thì anh về cho, không tiễn nha "
Vũ Sâm níu tay Phàm Ân lại
"Cô sao vậy ?"
Phàm Ân nhẹ nhàng gạt tay của
"Anh có lẽ quan tâm thái quá đến tôi rồi đó, chủ tịch Đào hy vọng anh rõ ràng một xíu, chúng ta không có quan hệ tình bạn cũng chẳng có quan hệ tình yêu, có một số chuyện cần rõ ràng đi"
"Tôi....."
"Mời anh về cho"
Phàm Ân lạnh lùng đi vào nhà, cô đóng cửa lại liền rơi nước mắt
Cô lau vội nước mắt rồi tự chấn an bản thân
"Sao mày lại khóc chứ, mình và anh ta chẳng là gì cả, sao mình phải buồn chứ"
Một lúc sau chuông cửa vang lên
Cô tức giận mở cửa ra quát lớn
"Anh có thôi đi không hả sao anh cứ......"
Tiểu Giao và Phương đứng ngoài cửa ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang sảy ra
"Ân Ân cậu sao vậy, bộ ai trộm chó nhà cậu hả ?"
"Mình......mình làm gì có nuôi chó chứ"
"Cô ổn chứ Phàm tiểu thư ? "
"Tôi không sao, hai người vào trong đi"
"Cận không né ra thì mình vào kiểu gì, chui đường cửa sổ hả ?"
"Ồ"
Tối đến ở văn phòng chỉ tịch
Vũ Sâm cầm điện thoại mãi, anh không giám nhắn tin cho cô cũng không giám gọi điện
"Đường đường là Đào Vũ Sâm mình lại vì những chuyện này mà suy nghĩ, tại sao chứ ?"
"Cô ấy nói đúng, mình và cô ấy chẳng có quan hệ gì hết, tình bạn và tình yêu đều không"
Vũ Sâm cười nhạt một cái rồi cầm ly rượu bước ra nhìn thành phố về đêm
Phàm Ân cũng không thể ngủ được cô cứ trằn trọc mãi
Sáng hôm sau
Tiểu Giao nhìn Phàm Ân cười đến mức phải đau hết cả bụng
"Ân Ân cậu chơi cosplay gấu trúc hả, sao mắt cậu đen vậy ?"
"Mình tối qua không có ngủ được"
"Cậu thức tới sáng luôn á hả ?"
"Đúng vậy"
"Bình thường có chuyện gì thì cậu mới không ngủ được, nói cho mình biết đi có chuyện gì vậy ?"
"Không có gì đâu"
"Cậu còn giấu mình, mau nói đi"
"Mình....."
Phàm Ân do dự mãi mới kể hết mọi chuyện
"Cậu có ngốc không vậy, cậu chưa hỏi Đào Vũ Sâm về mối quan hệ của ta với cô gái kia mà cậu đã làm vậy với người ta rồi "
"Mình......"
"Đói có thể nhịn, nhưng tình cảm thì không thể giấu, nếu cậu thật sự thích anh ta thì phải làm rõ mối quan hệ với anh ta chứ"
"Được rồi, mình biết rồi"
"Mau ăn sáng đi rồi đi làm"
"Được"
Ở quán cafe của Phàm Ân, cô ấy cứ thẩn thờ mãi làm gì cũng đỗ bể
Một lát sau cô ấy ra ngoài cửa chỉnh sửa lại vị trí của các chậu hoa, vì quá nặng nên cô ấy đã làm rơi nó
"Đến cả mày cũng ức hiếp tao sao ?"
"Chị đang nói chuyện với chậu hoa đó hả ?"
Dã Dương từ xa đi đến
"Sao lại là cậu"
" Có việc đi ngang qua nên ghé vào "
"Ồ"
Phàm Ân lay hoay dọn dẹp đống đổ bể
"Để em giúp chị"
"Được"
Hai người họ cùng nhau dọn dẹp, cảnh tượng này đã được Vũ Sâm từ xa nhìn thấy
"Sếp, anh.....không sao chứ ?"
"Đi đến công ty"
"Chẳng phải anh nói ghé qua chỗ Phàm tiểu thư sao ?"
"Bây giờ tôi bảo cậu không nghe nữa phải không"
Phương bất lực đành phải chạy đi
Trưa hôm đó Tiểu Giao đang nói chuyện với Phương
"Anh nói cái gì, anh ta tức giận sao"
"Đúng vậy, bây giờ sếp bắt cả công ty họp từ sáng đến giờ vẫn chưa chịu nghĩ"
"Lúc sáng em có nghe Ân Ân kể về chuyện của họ rồi, à mà anh có biết cô gái hôm đó ở với Đào Vũ Sâm hôm anh nhờ Ân Ân đem hợp đồng đến công ty không ?"
"Anh biết, cô ấy là em họ của sếp, Đào Hiểm Cầm cô ấy là con gái duy nhất của cậu ba chủ tịch "
"Hả, là em họ thôi sao ?"
"Đúng vậy"
"Em hiểu chuyện gì sảy ra rồi"
"Là sao ?"
"Có gì em sẽ nói với anh sau"
"Được"
Nhà của Phàm Ân
"Ân Ân "
"Cậu về rồi sao, mau đến ăn tối đi"
"Được"
Tiểu Giao bước đến ngồi vào bàn
"Ân Ân mình có chuyện muốn nói với cậu"
"Chuyện gì ?"
"Là chuyện của Đào Vũ Sâm "
Phàm Ân nghe đến tên anh ta liền vô cùng tức giận
"Mình không muốn nghe"
"Cậu bình tĩnh nghe mình nói đi mà, tất cả không phải như vậy đâu"
Phàm Ân tức giận
"Được rồi đó, mình đã nói không muốn nghe, nếu cậu còn nói thì mình sẽ rời khỏi đây"
"Được rồi, được rồi mình không nói"
Điện thoại Phàm Ân reo lên
"Alo Phàm tiểu thư à, cô đến giúp tôi với....."
Phàm Ân trở nên căng thẳng
"Cái gì ?"