• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Aaaaaaaa ông trời ơi sao lại đối xử với tôi như vậy"

Trời mưa như trút nước, một cô gái 15 tuổi ôm trong tay là xác của mẹ mình, kế bên là xác của ba mình, cô ấy khóc thét, la hét đến nổi cổ họng ra cả máu mà cô ấy vẫn gào thét thảm thiết, cô không hề biết tại sao những chuyện này lại giáng xuống đầu cô, ba mẹ cô ấy là doanh nhân nổi tiếng và tài giỏi, nhưng lí do dẫn đến cái chết của họ là do họ nắm giữ một bí mật của một gia tộc lớn mạnh và vô cùng bí ẩn. Từ sau đêm đó toàn bộ thông tin về Phàm gia như bị bốc hơi, rồi cũng không còn ai nhớ cô tiểu thư Phàm gia ra sao và như thế nào.

10 năm sau trong quán cà phê nhỏ

"Phàm Ân, quán cà phê của cậu càng ngày càng đắt khách nha, mình đến mà cũng không có chỗ để ngồi"

Một cô gái che kính mặt bước đến trước chỗ của Phàm Ân, cô gái ấy là Tiểu Giao là bạn thân của Phàm Ân, cô quen biết Phàm Ân đã 6 năm khi Phàm Ân chỉ mới bắt đầu kinh doanh tiệm cafe, hiện tại Tiểu Giao là một diễn viên vô cùng nổi tiếng.

"Cậu nói nhiều thật đó, lần nào cậu đến cũng cố gắng tìm cho bản thân một anh đẹp trai, không có thì quay qua nịnh hót mình để mình tìm giúp cậu anh nào ưng ý"

Giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt thanh tao, dịu dàng, đôi tay linh hoạt đang vẽ những họa tiết trên ly cà phê.

"Mình đâu có, mình đến để giúp cậu mà "

"Hàm Tiểu Giao cậu tưởng tính cách của cậu mình còn không hiểu sao"

Phàm Ân nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống bàn cho Tiểu Giao

" Sao nào hôm nay không có lịch quay hả, sao lại rãnh rỗi tới chỗ của mình vậy "

"Hôm nay nam chính của mình bệnh rồi, lại tới cảnh 2 người quay chung, không có nam chính nên mình được nghĩ"

"Mà nè, Phàm Ân cậu định sống thế này mãi à, cậu cũng 25 rồi đó mau kiếm người yêu đi"

Phàm Ân cười nhẹ rồi tỏ vẻ thản nhiên

" Mình không hứng thú với mấy chuyện đó, cuộc sống mình đang tốt sao phải ràng buộc bản thân với một người lạ khác giới chứ"

" Ế nhờ năng lực là có thật, cậu cứ như vậy hoài ba mẹ cậu làm sao yên tâm đây "

Phàm Ân nghe thấy chợt lộ ra vẻ buồn bả

" Ngày nào chưa tìm được nguyên nhân cái chết ba mẹ mình, thì mình sẽ không nghĩ tới mấy chuyện đó đâu"

" Mình xin lỗi, lại nhắc tới chuyện buồn của cậu rồi"

"Mình không sao"

Hai người họ liền vui vẻ trò chuyện trở lại

Tối đến trước cửa nhà của Phàm Ân

"Chìa khóa đâu rồi, rõ ràng đã là bỏ vào rồi mà"

Chợt từ xa có bóng người đang thương tích đầy người đi lại, Phàm Ân vẫn đang lay hoay tìm chìa khóa

"Đây rồi tìm mãi mới thấy "

Phàm Ân vừa mở cửa bước vào thì bàn tay đầy máu nắm chặt lấy cánh cửa, Phàm Ân giật mình liền vừa la vừa lấy túi xách đánh đuổi

" Aaaaaaaa, có trộm, biến thái tránh ra"

Một giọng nó cứng nhắc vang lên

"Nếu như không muốn chết thì đừng có la nữa"

Một anh chàng anh tuấn bước đi vào, cầm súng chỉ về phía Phàm Ân

" Mau đem dụng cụ y tế đến đây"

Phàm Ân đứng hình 5 giây rồi sợ hãi chạy đi tìm hộp y tế đến

" Đồ.....đồ đây"

"Nếu không sợ thì cứ nhìn còn nếu sợ thì quay chỗ khác đi"

Phàm Ân chợt lo lắng, sợ hãi lập tức quay về phía khác

" Anh cứ làm việc của anh, tôi không làm phiền"

Anh chàng kia điêu luyện dùng thuốc khử trùng, tự băng bó, một lát sau anh ta liền lên tiếng

" Nhà cô có đồ của chồng hay bạn trai không, đưa cho tôi một bộ đồ sạch đi"

Phàm Ân ngại ngùng, ấp úng trả lời

"Không......không có, tôi chưa có chồng cũng.....cũng chưa có bạn trai, hay anh đợi ở đây tôi sẽ đi mua cho anh một bộ đồ khác "

"Tốt nhất cô đừng có giở trò "

"Anh yên tâm, ngôi nhà này và cái mạng này tôi vẫn còn cần"

Phàm Ân lo lắng, run sợ liền cầm túi xách chạy đi mua đồ

Trung tâm mua sắm

" Vừa rồi không nhìn rõ cho lắm, kích cỡ của anh ta như thế nào vậy chứ, thôi vậy chọn đại một size vừa đi"

Khi về đến nhà Phàm Ân nhìn thấy anh ta đã biến mất

" Người đâu rồi, chẳng lẽ đi rồi sao"

Chợt phía sau có người cầm súng chỉa vào Phàm Ân

"Có ai đi theo cô không "

"Không.....không có"

Phàm Ân run rẩy rơi luôn túi đồ xuống đất, anh chàng kia nhìn thấy liền nhặt gói đồ lên và buông dao xuống

"Ở đây đợi tôi, tôi thay đồ rồi sẽ sẽ ra"

"Được"

Một anh chàng anh tuấn, cao to, gương mặt khá lạnh lùng, bốn mắt nhìn nhau khá lâu anh ta liền lên tiếng hỏi Phàm Ân

"Cô tên gì"

"Họ Phàm tên một chữ Ân"

"Cô ở đây một mình à ? "

" Mà khoang, anh đang hỏi cung tôi á hả?"

"Không có, tôi chỉ muốn biết thông tin về người đã giúp tôi thôi"

"Dừng, tôi không cần anh trả ơn nên anh cũng không cần biết thông tin của tôi chi đâu"

Một tiếng động lớn, hàng trăm chiếc siêu xe đậu đến trước nhà của Phàm Ân, anh chàng kia liền lạnh lùng đứng dậy

"Tôi là Đào Vũ Sâm"

"Tôi không quan tâm cô nhận hay không nhưng có ơn thì tôi sẽ trả và hãy nhớ không được nói chuyện ngày hôm nay cho bất cứ ai"

Phàm Ân thì thầm tỏ vẻ chê bai

"Chả có ai muốn trả ơn mà kiêu ngạo như anh cả"

Đào Vũ Sâm một mạch rời khỏi, cho đến khi anh ta lên xe rời đi, Phàm Ân vẫn chưa biết định hình được vừa rồi xảy ra chuyện gì

Phàm Ân nhìn theo hướng xe rồi suy nghĩ

"Đào.....Vũ......Sâm"

"Hmmm"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang