• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm Vũ Sâm tỉnh dậy trên sofa, anh ta nhìn từng ánh nắng chiếu vào trong phòng rồi thở dài một tiếng, bỗng anh ta nghe tiếng cười nói sau vườn

"Lucy, mau đến đây hahaha"

Lucy là chú có do Vũ Sâm nuôi được 3 năm, là một chú chó vô cùng kiêu ngạo, trước giờ ngoài má Khương và Vũ Sâm thì không ai động vào nó được bây giờ lại để cho Phàm Ân đụng vào người, điều này còn làm cả Vũ Sâm bất ngờ

"Tiểu Ân con cẩn thận chút"

"Má Khương con không sao, lucy đáng yêu quá"

"Con bé này......thật là "

Má Khương đang pha trà sáng cho Vũ Sâm, thường thì sau khi ăn sáng xong Vũ Sâm sẽ uống trà ở sau vườn và đọc báo

"Lucy mau đến đây"

Lucy chạy quanh người Phàm Ân, rồi quẩy đuôi làm văng nước vào mắt của Phàm Ân, cô ấy bấy giác trật chân ngã về sau xém ngã, bỗng một bàn tay đỡ lấy cô ấy từ sau

Cô ấy không giám mở mắt vì sợ té, nhưng khi mở mắt ra lại thấy Vũ Sâm đỡ lấy cô, cô hốt hoảng bất giác cầm vòi nước trên tay xịt vào mặt của Vũ Sâm

"Tôi cảm ơn anh"

Lúc cô nhìn lên thì người của Vũ Sâm đã ướt sũng

"Cô cảm ơn tôi thế này đó hả, tôi thấy có lẽ cô khá là khỏe rồi đó"

Vũ Sâm kìm nén sự tức giận, Lucy thấy Vũ Sâm liền chạy đến quẩy đuôi liên tục, còn bày ra vẻ mặt cười nhạo anh, làm cho má Khương và Phàm Ân cũng cạn lời

"Tôi xin lỗi "

Má Khương thấy thế liền đứng ra nói vài câu cho không khí bớt ngột ngạt

"Vũ Sâm, con nên đi thay đồ đi"

"Ừm"

"Tiểu Ân, con cũng ướt hết người rồi, nhanh đi thay đồ đi, lucy cứ để ta sẽ lo nó"

"Dạ"

Sau khi Vũ Sâm và Phàm Ân thay đồ xong họ cùng nhau ăn sáng, Phàm Ân vẫn còn lo lắng chuyện lúc nãy làm anh ta giận nên chẳng giám nói gì chỉ giám nhìn lén về phía anh ta

Lúc Phàm Ân định xin lỗi Vũ Sâm thì anh ta đã rời đi ra sau vườn, lúc này Phàm Ân bắt đầu suy nghĩ làm cách gì làm anh ta nguôi giận thì ánh mắt của cô liền hướng về nhà bếp

Một lúc sau Vũ Sâm đang đọc báo thì Phàm Ân bưng một đĩa bánh ngọt ra cho anh ta

"Xin lỗi chuyện lúc nãy"

Vũ Sâm bỏ tờ báo xuống nhìn vào đĩa bánh, gương mặt vẫn không cảm xúc, cảnh tượng cứng nhắc má Khương liền lên tiếng

"Tiểu Ân con biết làm bánh sao ?"

"Dạ đúng ạ"

"Con học từ khi nào vậy"

"Từ năm 10 tuổi mẹ đã dạy con làm, vì kinh doanh quán cafe cũng cần những món bánh thế này nên con vẫn luôn thường xuyên làm bánh"

"Con giỏi thật"

Má Khương quay sang Vũ Sâm

"Vũ Sâm à, con nếm thử đi"

"Được "

"Má Khương má cũng ăn thử đi"

Phàm Ân cắt bánh đưa cho má Khương, Vũ Sâm cũng đưa bánh vào miệng ăn thì anh chợt nghĩ đến thứ gì đó thì má Khương liền quay sang nói

"Mùi vị này......."

"Công thức làm bánh của cô từ đâu có"

Vũ Sâm chợt quát lớn vào mặt Phàm Ân khiến cô run rẩy và sợ hãi

"Là.......là mẹ của tôi dạy tôi"

"Mẹ của cô là ai tên gì mau nói cho tôi biết"

"Vũ Sâm sao con lại lớn tiếng như vậy chứ, có gì từ từ hỏi"

Vũ Sâm nắm chặt lấy tay của Phàm Ân làm cho cô ấy sợ đến nỗi rơi nước mắt

"Nói nhanh lên"

"Tôi.....tôi"

Vũ Sâm tức giận liền hất một cái làm Phàm Ân ngã xuống rồi anh ta bỏ đi một cách lạnh lùng mặc kệ Phàm Ân đang sợ hãi và khóc

Má Khương thấy vậy liền đến đỡ Phàm Ân phát hiện chân và tay cô ấy đều trầy hết

"Tay chân con chảy máu nhiều quá, mau mau đứng lên vào nhà ta sức thuốc cho con"

"Dạ"

Má Khương đưa Phàm Ân vào nhà vừa sức thuốc vừa hỏi han

"Con còn thấy đau không"

"Con không sao"

Phàm Ân lấy tay gạt đi nước mắt

"Má Khương sao lúc nãy anh ta lại tức giận như vậy, có phải con làm gì sai rồi không"

"Không có, chỉ là......"

"Là sao ạ ?"

"Mùi vị món bánh con làm vô cùng giống với mùi vị bánh mà phu nhân làm"

"Phu nhân ? Là mẹ của Đào Vũ Sâm "

"Đúng vậy, không những mùi vị giống mà còn cứ tưởng như là cùng một người làm"

"Con không biết tại sao lại vậy"

"Con yên tâm Vũ Sâm chỉ tạm thời tức giận thôi, sẽ không sao đâu"

"Con lát nữa sẽ lên xin lỗi anh ta"

"Con phải cẩn thận vì ta sợ rằng nó còn suy nghĩ về chuyện của phu nhân nên còn khá giận đó"

"Dạ"

Một lát sau Phàm Ân đem trà lên cho Vũ Sâm, cô rụt rè chỉ giám gõ cửa nhẹ, rồi Vũ Sâm cũng lên tiếng

"Vào đi"

Phàm Ân do dự không biết có nên vào không thì cuối cùng cô cũng can đảm bước vào trong

Cô nhẹ nhàng đặt trà xuống bàn rồi im lặng một hồi lâu

"Tôi......tôi xin lỗi"

Lúc này vũ sâm từ ban công đi vào

"Người nên xin lỗi là tôi mới đúng"

"Không, tôi không sao anh không cần xin lỗi tôi"

"Vết thương của cô....."

"Anh yên tâm má Khương đã sát trùng cho tôi rồi"

"Tôi....tôi muốn hỏi cô vài chuyện về mẹ cô, cô có thể nói cho tôi biết vài chuyện được không"

Đây là lần đầu tiên Phàm Ân nhìn thấy Vũ Sâm trong vẻ mặt này, anh ta chưa từng nhờ vả ai nhưng lại vì một mùi vị của món bánh đó lại mở lời nhờ vả

"Được, anh cứ hỏi"

"Mẹ cô là ai và tại sao bà ấy biết đến công thức bánh đó ?"

Nhắc đến ba mẹ của Phàm Ân thì là đang khơi gợi lại vô vàng kí ức đau buồn của cô

Ngày đó với Phàm Ân là một ngày khủng khiếp từ ngày hôm đó mọi chuyện của bố mẹ đều là sự ám ảnh nỗi đau vì thế sự ám ảnh đó là cú sốc cho cô làm cho cô không còn nhớ rõ mọi chuyện về bố mẹ nữa

"Thật ra là tôi không còn nhớ rõ về chuyện của mẹ tôi nữa, sau lần đó tôi nhận một cú sốc quá lớn nó làm tôi quên đi nhiều chuyện, tôi đã ngất đi đến khi tỉnh lại đã là mấy ngày sau trong bệnh viện rồi"

"Ai đã đưa cô vào bệnh viện? "

"Tôi không biết, người đó chỉ để lại cho tôi một tờ giấy, đó là địa chỉ nơi ba mẹ tôi được chôn cất"

"Tôi muốn đến đó, có được không"

"Ừm, được"

"Cô về phòng nghĩ ngơi đi mai chúng ta sẽ đi"

"Được"

Lúc Phàm Ân định rời đi thì Vũ Sâm nắm tay kéo cô ấy lại, khiến cho Phàm Ân cô cùng căng thẳng, lúc này Vũ Sâm cũng nhận ra mình quá manh động liền buông tay

"Có .......có chuyện gì nữa sao ?"

Vũ Sâm đưa cho Phàm Ân một chai thuốc

"Thuốc này rất tốt, sử dụng không để lại sẹo, cô lấy mà dùng"

"Ồ.....được cảm ơn anh"

"Ừm"

Phàm Ân rời đi, ra đến cửa phòng cô ấy liền thở phào một cái trong vẻ mặt rất căng thẳng

"Sao lại căng thẳng vậy chứ lại còn nóng nữa, nhất định là do mình sốt rồi, không được phải mai đi uống thuốc thôi"

Tất cả cảnh tượng này đều bị má Khương nhìn thấy, bà ấy liền cười nhẹ một cái

"Bọn trẻ này, thật là...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK