• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuẩn bị xong chưa"

"Ừm, tôi chuẩn bị xong rồi"

"Được, vậy thì chúng ta đi"

Bọn họ đi theo địa chỉ mà Phàm Ân nói, đến một nơi vô cùng hoang vu, đó là một gò đất trống, chỉ có duy nhất mộ phần của ba mẹ Phàm Ân

Cả hai đặt hoa đã mua sẵn để xuống mộ, Phàm Ân cuối người dọn dẹp xung quanh mộ

"Bố mẹ cô được chôn cất ở đây sao, sao chỉ có tên và ngày mất thôi vậy"

"Ừm, khá sơ sài đúng không, ngày đó sau khi tỉnh lại ở bệnh viện thì chỉ còn một tờ giấy ghi địa chỉ này và bức thư của người bí ẩn đó"

"Bức thư nói gì"

"Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, phải sống thật tốt"

"Cô......còn nhớ mặt họ không"

"Không....... đến cả căn nhà trước đây tôi ở, tôi còn không nhớ rõ nó ở đâu"

"Nếu vậy làm sao tìm được hung thủ giết ba mẹ cô"

"Tôi cũng không biết, có lẽ cái tôi tìm chỉ là một hy vọng vô cùng mỏng manh"

Phàm Ân nhìn bia mộ sơ sài chỉ có ngày mất và tên của họ Phàm Ân liền rơi nước mắt

"Cô.....không sao chứ"

"Tôi thật vô dụng, ngay cả vẻ mặt họ ba mẹ mình ra sao cũng quên mất, bản thân tôi cũng không biết tại sao mình lại vô dụng như vậy, không biết đến bao giờ mới tìm ra hung thủ giết cha mẹ "

"Cô yên tâm tôi sẽ giúp cô"

Phàm Ân ngước nhìn Vũ Sâm một cách ngạc nhiên

"Cô.....cô đừng hiểu lầm, vì tôi muốn biết quan hệ của mẹ cô với mẹ tôi là như thế nào thôi"

"Anh vì một vị bánh mà làm chuyện này, có phải là vô lý quá không"

Vũ Sâm trầm tư một lát rồi nói

"Ba mẹ tôi thật ra chưa rõ là họ còn sống hay không, ngày đó họ là chỉ là mất tích nhưng vì tìm mãi không ra nên ông nội mới quyết định tuyên bố là họ đã chết"

"Vậy ngày họ mất tích có phải trùng với ngày ba mẹ tôi mất không ?"

"Đúng là như vậy, cho nên tôi sẽ giúp cô điều tra về cái chết của ba mẹ cô xem thử có manh mối gì liên quan đến ba mẹ tôi không"

Một lát sau họ cùng nhau lên xe về nhà, Phàm Ân vì khá mệt cho nên đã ngủ quên, còn bất giác dựa vào vai của Vũ Sâm

"Sếp, anh có mỏi không

"Tôi không sao"

"Dạ"

"Phương, cậu điều tra xung quanh đó hỏi mọi người về chuyện năm đó, xem thử có tìm được người đã chôn cất ba mẹ Phàm Ân không"

"Tôi thấy xung quanh đó khá hoang vu, nhà lại ít và khá xa so với phần mộ của ba mẹ Phàm tiểu thư, nhưng tôi sẽ cố gắng "

"Ừm"

"Từ khi sếp về nước vẫn chưa đến công ty, sếp có dự định gì không"

"Phần tin đồn tôi về nước là còn 2 ngày nữa, cứ theo như tin đồn, hai ngày nữa tôi sẽ đến công ty "

"Dạ"

Khi về đến nhà Vũ Sâm bế Phàm Ân từ xe vào đến phòng ngủ của cô ấy, dưới hành động đó tất cả người hầu trong nhà liền xôn xao

"Đây là lần thứ hai thiếu gia bế cô ấy rồi đó, không lẽ nào hai người họ...."

"Đúng đó nghi ngờ thật"

Má Khương từ phía sau nói vọng đến

"Lại giỏi bàn tán, còn không mau đi làm việc "

Đến tối khi đang ăn tối, Phàm Ân chợt lên tiếng

"Sức khỏe tôi đã hồi phục rồi, tôi muốn về nhà"

Vũ Sâm vẫn lạnh lùng vô cảm

"Ừm, mai tôi cho người thu dọn đưa cô về nhà"

"Ừm, cảm ơn anh "

"Ừm"

Má Khương nghe vậy liền quay sang Phàm Ân

"Sau này nhớ thường xuyên đến thăm ta đó, nhớ chưa"

"Dạ, con nhớ rồi"

"Ừm"

Một lát sau trong thư phòng của Vũ Sâm

"Anh cho người gọi tôi đến có việc gì sao ?"

"Tôi có đồ muốn đưa cho cô"

"Đồ.....đồ sao ?"

Vũ Sâm lấy từ hộp bàn ra một chiếc đồng hồ

"Là đồng hồ hả ?"

"Ừm"

"Sao anh lại tặng tôi đồng hồ ?"

"Trong chiếc đồng hồ này có định vị, bên cạnh có một cái nút đó là không phải để chỉnh giờ đâu"

Phàm Ân nhòm ngó qua thì liền bấm thử vào chiếc nút đó, lập tức điện thoại của Vũ Sâm reo lên

"Ấy, sao lại vậy ?"

"Phòng việc cô lại gặp nguy hiểm, sao này nếu có gì đó gây hại đến cô, cô cứ bấm vào nó"

"Như vậy anh sẽ tìm được tôi hả ?"

"Đúng vậy"

"Ồ, cảm ơn anh"

"Không còn việc gì nửa mau về ngủ sớm đi mai tôi cho người đưa cô đi"

"Được"

Ngày hôm sau trước cửa biệt thự

"Con đi trước đây, hôm khác con lại đến thăm mọi người"

Má Khương nắm lấy tay Phàm Ân vỗ về

"Có con ở đây căn nhà này vui hẳn ra, tuy chỉ là vài ngày nhưng cũng rất đáng nhớ"

"Dạ, thôi con đi đây, tạm biệt "

Phương xách đồ của Phàm Ân ra xe, lúc này trên lầu Vũ Sâm đang nhìn xuống, anh trầm ngâm không biểu cảm cũng không nói gì

Vài ngày sau mọi thứ trở về quỹ đạo của nó, Phàm Ân đang ngồi trong quán cafe vì đã sắp đóng cửa nên quán khá vắng hầu như không có khách, lúc này Phàm Ân ngẩn ngơ nhìn ngắm chiếc đồng hồ thì bị Tiểu Giao giật mất

"Cái đồng hồ này có gì mà cậu chăm chú vậy ?"

"Trả cho mình, đó là đồ một người bạn tặng cho mình thôi"

"Ồ, trả cậu này"

Phàm Ân lấy chiếc đồng hồ đeo lại vào tay

"Tiểu Giao, dạo này công việc của cậu thế nào rồi ?"

"Bình thường thôi, chỉ là gần đây có một cô diễn viên mới nổi, làm diễn viên thứ trong phim của mình "

"Hửm, cô ta có gì khác lạ à"

"Không những lạ mà rất kiêu ngạo "

"Cô ta là ai mà có khả năng làm cho cậu chết đến vậy chứ"

"Thì là cô diễn viên Hoành Diêu đó"

"Hoành Diêu, à mình có thấy cô ta dạo gần đây, cô ta rất hot đó"

"Trên họp báo thì cô ta giả vờ thuần khiết, ở đoàn phim thì kiêu ngạo vô cùng"

Phàm Ân nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tiểu Giao vô cùng đáng yêu mà không nhịn được cười

"Được rồi, đừng giận nửa lát mình làm bánh ngọt cho cậu ăn, có được không"

"Quá được luôn là đằng khác"

Tiểu Giao dứt lời thì bỗng có một tiếng nói vọng vào, là Phương mang đồ đến cho Phàm Ân

"Phàm tiểu thư, hôm trước dọn đồ cô còn bỏ quên vài thứ, sếp bảo tôi đem qua cho cô"

Tiểu Giao quay lại nhìn, trước mặt cô ấy là một anh chàng vô cùng tuấn tú, bỗng chốc đã làm trái tim thiếu nữ của cô ấy trỗi dậy

"Được, anh trai này để tôi lấy giúp cậu ấy cho, anh cứ đưa cho tôi"

Nhìn vẻ mặt tràn đầy sức sống của Tiểu Giao, Phàm Ân cũng không ngăn cản mà còn giúp cô ấy

"Phương, cậu cứ đưa cho cô ấy đi "

"Dạ"

Đưa đồ xong Phương liền ngoảnh mặt đi ngay

Tiểu Giao sốt sắng chạy đến dò hỏi Phàm Ân về anh chàng vừa nãy

"Ân Ân cậu quen anh ta hả ?"

"Đúng"

"Anh ta là ai vậy ? Tên gì ? Có bạn gái chưa ?"

"Cậu từ từ có phải đi xem mắt đâu mà hỏi lắm thế"

"Cậu mau nói cho mình biết đi, đi mà"

"Được rồi, cậu ấy là trợ lí của Đào Vũ Sâm, còn tên thì hình như mình nhớ Đào Vũ Sâm gọi anh ta là Phương có lần mình nghe má Khương nhắc đến họ anh ta hình như là họ Diệp và hình như anh ta chưa có bạn gái"

Nghe nói Phương chưa có bạn gái thì Tiểu Giao liền lộ ra vẻ mặt vui mừng nhưng chợt Tiểu Giao nhận ra gì đó

"Khoang đã, cậu nói anh ta là trợ lí của Đào Vũ Sâm "Ừm"

"Không đúng, anh ta nói lúc cậu dọn đồ thì để quên vài thứ nên sếp anh ta cùng là Đào Vũ Sâm bảo anh ta đem qua cho cậu"

Phàm Ân chợt cảm thấy có điều bất ổn liền định chuồn đi thì bị Tiểu Giao giữ lại

"Phàm Ân, mấy ngày nay rốt cuộc cậu đã đi đâu "

Phàm Ân bất lực đành kể lại mọi chuyện

Một lúc sau

"Chuyện là vậy đó"

"Cậu giỏi lắm giám giấu mình, bây giờ trong người cậu sao rồi còn chỗ nào không khỏe không ?"

"Cậu đừng lo, mình giờ đã không sao nữa rồi"

"Cậu đúng là, còn xem mình là bạn không chứ sao lại giấu mình"

"Thôi mà, cho mình xin lỗi "

Phàm Ân liên tục bày ra vẻ mặt đáng thương làm cho Tiểu Giao khó có thể giận nổi cậu ấy

"Được rồi, khi nào đóng cửa mình dẫn cậu đi ăn, bồi bổ lại sức khỏe "

"Tuân lệnh, bây giờ mình sẽ đi dọn dẹp"

"Được, mình đợi cậu"

"Ừm"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK