Ở cửa quán bar
"Giao Giao cậu chùm như ninja vậy ?"
"Mình là minh tinh đó, đi theo cậu đến đây là sự mạo hiểm lớn rồi đó"
"Đáng thương quá ha, vậy cậu trong xe đợi mình đi"
"Được"
Phàn Ân hồi hộp đi vào trong, gương mặt xinh xắn của Phàm Ân đi vào đã làm cho một số tên lưu manh dòm có
Có tên bước đến cảng đường cô
"Mỹ nữ ở lại uống với Du thiếu ta một ly đi"
Phàn Ân cười khinh bỉ
"Anh là gì của tôi mà tôi phải nghe anh"
Tên kia tức giận nắm xiết lấy cổ tay của Phàm Ân
"Con khốn không biết trời cao đất dày này, Du thiếu đi mà mầy giám nói chuyện hỗn xược như vậy"
"Anh bị điên à, mau buông tôi ra "
Phàm Ân cố gắng giãy giụa liền bị Du thiếu kia nắm áo xé rách một đường dài
"Không nghe lời thì tao cho tất cả người ở đây thấy mầy thỏa thân như thế nào"
Phàm Ân sợ hãi vừa khóc vừa gọi lớn tên Vũ Sâm
"Vũ Sâm, cứu tôi......"
Cô bấm vào chiếc nút trên đồng hồ
Lúc này trong phòng Vũ Sâm đã cảm nhận được, và nhận được tín hiệu
"Phương mau cùng tôi ra ngoài"
Phàm Ân lúc này cố gắng chạy đi nhưng lại bị tên Du thiếu kia nắm lại còn bị tát mấy cái
Mọi người xung quanh không ai giám lại giúp vì họ rất sợ tên ác thú Du thiếu này
Vì giãy giụa nên đầu của Phàm Ân đập vào bàn chảy máu cô ấy lúc đang lờ đờ thì nghe tiếng chay bể
Khi cô nhìn lên là Phương đã đánh tên Du thiếu đó, khiến đầu anh ta ra máu rất nhiều
"Mầy là ai, sao giám đánh tao hả "
Phương nắm lấy cổ áo hắn ta, ánh mắt như sát thủ giết người của Phương cũng đủ khiến cho người ta khiếp sợ
"Tôi là Diệp Phương "
Hắn ta sợ hãi
"Diệp.......Phương.....anh là người của Đào Vũ Sâm "
Vũ Sâm từ sau bước đến đỡ lấy Phàm Ân
Phàm Ân run rẩy đứng không còn vững nữa, nước cô rơi như mưa
"Vũ Sâm......."
Vũ Sâm lấy áo che cho cô
"Đừng khóc nữa có tôi ở đây rồi"
Vũ Sâm bế Phàm Ân lên hướng ánh mắt đáng sợ về Du thiếu
"Phương, cho người xử hắn nhưng không để hắn chết, để hắn phải chịu đau đớn cho tôi"
"Dạ sếp"
"Phương vẫy tay một cái liền có một đám người đến đánh tên Du thiếu đó một cách dã man
"Chủ tịch Đào tôi xin anh tha cho tôi.....aaaaa.....tôi xin anh.....aaaaa"
Phương cùng Vũ Sâm đưa Phàm Ân ra ngoài
Gặp Tiểu Giao đang đợi ở ngoài, nhìn thấy Phàm Ân bị thương cô liền vô cùng lo lắng
"Ân Ân cậu ấy sao vậy ? Đào Vũ Sâm cậu ấy lo cho anh mà đến đây tìm anh sao vừa mới đến một lát đã bị như thế ?"
"Giao Giao mình không sao"
Vũ Sâm dịu dàng ân cần hỏi han
"Có muốn đến bệnh viện không ?"
"Không"
"Chúng ta mau lên xe thôi, đưa Phàm tiểu thư về nhà rồi hẵng tính "
Một lúc sau về đến nhà
Tiểu Giao và Phương đi làm ít đồ ăn cho Phàm Ân
"Ngồi ngồi đi, mình đi nấu đồ cho cậu ăn"
"Anh đi với em"
"Ừm"
Vũ Sâm từ từ chữa trị vết thương, anh ta vô cùng dịu dàng lại còn làm rất thành thạo
"Anh có vẻ khá quen với việc này nhỉ "
Anh ta vừa chăm chú làm vừa giải thích
"Cũng như lần đầu gặp cô thôi, những chuyện thế này cũng sảy ra thường xuyên nên cũng không lạ gì "
"Cuộc sống của anh luôn trải qua như vậy à ?"
"Ừm"
Phàm Ân trầm ngâm một lúc rồi cũng quyết định hỏi
"Chuyện là hôm đó.......đưa hợp đồng đến cho anh....tôi.....tôi có thấy anh bên cạnh một cô gái"
Vũ Sâm thản nhiên hỏi lại
"Thì sao ?"
"Cô ấy........là người yêu của anh hả ?"
"Không nó là em gái tôi"
Phàm Ân ngạc nhiên
"Cái gì......em gái"
Cô nhất thời manh động đã làm vết thương chảy máu thêm
Vũ Sâm nhẹ nhàng thổi cho cô để cô không đau nữa
"Ngoan ngoãn chút, lát nữa tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi của cô"
Lúc này Phàm Ân như một con mèo ngoan vô cùng nghe lời, và đáng yêu làm cho Vũ Sâm cũng động lòng mà ngại ngùng
Một lúc sau trên bàn ăn
Phàm Ân do dự không biết có nên hỏi chuyện lúc nãy không
"Cô định hỏi chuyện đó hả "
"Sao anh biết ?"
"Chỉ cần nhìn biểu hiện là biết "
Tiểu Giao và Phương cũng bắt đầu hóng chuyện
"Vậy cô gái đó và anh....."
"Nó là em gái tôi, con gái duy nhất của chú ba tôi cũng là Đào Dĩ Khung còn Đào Dĩ Khung là em trai ruột của Đào Thiên Quan cũng chính là ba của tôi "
Tiểu Giao và Phàm Ân đồng thanh hỏi
"Đào lão gia tử có hai người con ?"
Vũ Sâm sững sờ
"Ngạc nhiên đến thế à, cậu ba tôi lúc trước đến giờ không tham gia kinh doanh cùng gia đình nên không bị chú ý lắm ở giới kinh doanh "
"Thì ra là vậy, vậy cô gái kia thật sự là em gái anh "
"Đúng, nó tên là Hiểm Cầm "
Lúc này Phàm Ân nhớ về chuyện lúc nãy Tiểu Giao nói có chuyện muốn nói với mình
Cô dùng ánh mắt sát khí nhìn Tiểu Giao lúc này Tiểu Giao giở vờ quay sang Phương
"A Phương em đút cho anh"
"Hả"
Phàm Ân gọi tên Tiểu Giao một cách nặng nề
"Hàm Tiểu Giao, có phải cậu biết chuyện này đúng không ?"
"Mình.... mình biết"
"Vậy tại sao cậu không nói"
"Nè nè cậu đừng có ngang ngược vậy chứ mình rõ ràng nói là có chuyện nói với cậu nhưng cậu có chịu nghe mình nói đâu"
"Mình......."
"Hết cãi rồi chứ gì "
Phương vội vàng gắp đồ ăn bỏ vào miệng Tiểu Giao để ngăn cô ấy
"Em mau ăn đi "
Phàn Ân biết sự thật lúc này cũng cảm thấy có lỗi với Vũ Sâm
"Xin lỗi anh"
"Hửmm"
"Vì chuyện hôm trước "
Vũ Sâm lúc này mới nhẹ nhàng bỏ đũa xuống áp sát vào người Phàm Ân
"Vậy là chuyện hôm trước là do cô ghen hả "
"Cái.....cái gì tôi với anh có là gì đâu mà ghen"
Tuy Phàm Ân phủ nhận nhưng trong lòng Vũ Sâm lại rất vui
"Nhưng mà anh tại sao hôm nay lại đến quán bar uống say bí tỉ như vậy, không lẽ là vì buồn sao "
Vũ Sâm bị nói trúng tim đen liền giả vờ lãng qua chuyện khác
"Mau ăn đi đồ ăn nguội hết rồi"
Lúc này tất cả mọi người đều biết Vũ Sâm đang ngại ngùng liền cười trêu chọc anh
"Haha ngại rồi kìa"
"Haha"
Phàm Ân vừa ăn vừa lén nhìn anh cô cười ngây ngốc rồi thầm nghĩ
"Trăm tính ngàn tính lại không tính ra phải thích, thật là khó có thể lường trước được"