• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà của Đào Vũ Sâm

"Chú ba, mau ăn sáng đi"

"Vài hôm nữa ta sẽ về trang viên của Đào gia ở cùng ông nội con vài ngày"

"Dạ, con cho người đưa chú đi"

"Không cần, ông nội con sẽ cho người đến đón ta"

"Dạ"

Sau khi ăn sáng xong Vũ Sâm lên xe đi đến công ty, khi đến trước cửa công ty một cô gái sang trọng, quý phái nhẹ nhàng đi đến

"A Sâm"

Vũ Sâm đứng lại nhìn về phía cô ấy

Cô ấy vừa đến liền khoác lấy tay Vũ Sâm

"Em đến đây khi nào vậy ?"

"Vừa mới đến thôi "

"Vào trong rồi hẵng nói"

Nhìn thấy cảnh tượng này mọi người trong công ty liền vô cùng xôn xao

"Wow, cô gái đó đẹp thật đó"

"Thật xứng đôi với sếp"

"Đúng vậy"

Lúc sau trong văn phòng Vũ Sâm

"Anh lâu rồi vẫn vậy "

Vũ Sâm rót nước cho cô ấy, đưa nước xong anh ta liền xoa đầu cô ấy dịu dàng

"Em thì khác trước rồi, chín chắn hơn hẳn"

"Anh lại cười em rồi"

"Em ngồi đây chơi đi anh làm việc, trưa chúng ta sẽ đi ăn trưa"

"Được"

Vũ Sâm vừa đến bàn làm việc liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phàm Ân

"Cô đang làm gì vậy ?"

"Tôi đang ở cô nhi viện Viên Thành"

"Cô đến đó làm gì"

"Hôm nay là giỗ của ba mẹ tôi, vào ngày này sau khi viếng mộ tôi thường mang quà đến cô nhi viện cho các em "

"Đi cẩn thận, khi nào về thì nói tôi hay "

"Ừm"

Nhắn xong Vũ Sâm gọi ngay cho Phương

"Mau thật nhiều quà và đồ chơi cho trẻ em, mang đến cô nhi viện Viên Thành"

"Dạ, sếp"

Hiểm Cầm nghe nói liền thắc mắc

"Bây giờ anh cũng bắt đầu quan tâm những việc đó rồi sao ?"

"Ai cũng phải thay đổi thôi "

"Ồ"

Tối đến Tiểu Giao và Phàm Ân cùng nhau nấu ăn

"Ân Ân hay là mình chuyển qua ở cùng cậu luôn ha "

"Nhà cậu vừa to vừa đẹp, lại vừa thoải má không ở, lại đòi đến ở cùng mình"

"Một mình chán lắm, có cậu cũng vui hơn, mình qua ở với cậu còn nhà mìn sẽ cho thuê, kiếm được thêm chút ít"

Phàm Ân vui vẻ trêu chọc

"Được thôi, nhưng mình không cho cậu ở không đâu đó"

Tiểu Giao vui vẻ chạy lại khoác tay Phàm Ân

"Dị là cậu cho mình ở chung với cậu hả ?"

"Nhưng tốt nhất cậu đừng lôi kéo fan của cậu tới đây đó "

"Chuyện này cậu yên tâm, công ty luôn có người đưa mình về mỗi khi làm việc xong, đảm bảo không bị lộ"

"Được"

"Vậy mai mình chuyển đồ qua nha "

"Ừm"

"Mà hôm nay cậu nấu món gì vậy ?"

"Lẩu đó, lần trước sinh nhật nói sẽ nấu lẩu cho cậu nhưng chưa nấu được, hôm nay mình nấu bù cho cậu"

"Yêu cậu nhất"

Bên này Vũ Sâm vẫn luôn cầm điện thoại chờ tin nhắn

Vẻ mặt trong rất nghiêm trọng

"Giờ này mà không nhắn tin cho mình "

Vũ Sâm tức giận quăng điện thoại lên bàn

Lúc này Phàm Ân và Tiểu Giao đã bày biện đồ ăn ra và chuẩn bị ăn

Thì bỗng Phàm Ân la lên thất thanh

Điện thoại Vũ Sâm sau khi nhận được tín hiệu nguy hiểm từ đồng hồ liền reo lên

"Cô ấy gặp nguy hiểm "

Vũ Sâm vội vàng gọi cho Phương

"Mau chuẩn bị xe cho tôi"

Một lúc sau Vũ Sâm và Phương dẫn rất nhiều người đến, họ đạp cửa đi vào nhà thì cảnh tượng trước mắt làm họ ngây người

Tiểu Giao và Phàm Ân đang ăn lẩu, Phàm Ân giơ điện thoại lên ngại ngùng nói

"Tôi đã nhắn tin cho anh, chỉ là chúng tôi bấm nhầm nút trên đồng hồ"

Mọi người liền không hiểu chuyện gì xảy ra

Một lúc sau Phương đi vào

"Sếp, đã cho họ về hết rồi"

"Ừm"

Cảnh tượng vô cùng ngại ngùng

"Xin lỗi, đã làm phiền mọi người "

Tiểu Giao lúng túng liền nghĩ ra

"Hay là hai người ở lại ăn lẩu với chúng tôi đi"

"À, đúng đúng ăn lẩu chung đi"

Nửa tiếng sau, mặt của Phương và Vũ Sâm đỏ lên như lửa

Phàm Ân và Tiểu Giao cười trêu chọc

"Hai người ăn cay tệ thật đó"

"Ân Ân cậu đi lấy nước cho họ đi"

"Ừm"

Một lúc sau Phương đi ra

"Mình quên hôm nay nhà hết nước, định đi mua nhưng mà chưa kịp đi"

"Vậy, tính sao ?"

Phàm Ân cầm hai chai rượu giơ lên

"Có rượu thôi, được không"

Phàm Ân đem rượu đến rót cho mọi người

"Uống đỡ nha"

Tiểu Giao thắc mắc hỏi

"Rượu này ở đâu ra vậy ?"

"Hôm nay mình đi viếng mộ bố mẹ, người dân gần đó đã tặng cho mình, rượu này là họ tự tay ủ đó, rất ngon, nhưng hình như họ có nói rượu này rất mạnh, một chai rượu dùng uống trong mấy lần còn thấy say đó"

"Ghê vậy sao"

Phàm Ân nói xong nhìn vào ly của Phương và Vũ Sâm

Vô cùng ngạc nhiên

"Uống hết rồi sao ?"

Tiểu Giao cầm ly lên

"Cái ly này, to lắm đó"

Lúc này Phương và Vũ Sâm đã say, họ lờ đờ

Vũ Sâm và Phương cầm chiếc ly đưa về Phàm Ân

"Rượu đúng là ngon thật"

"Cho chúng tôi một ly nữa"

Nhìn vẻ mặt vô cùng đáng yêu của họ không kìm được mà tiếp tục rót

Một tiếng sau

Hai chay rượu đều bị họ uống sạch

Chỉ có Phàm Ân và Tiểu Giao uống rất ít nên không say lắm

Họ lúng túng nhìn hai người đàn ông trước mặt

"Ân Ân tính sao giờ ?"

"Thì đưa họ vào phòng nghĩ chứ biết sao giờ"

"Vậy, phải để họ ngủ ở đây thiệt hả ?"

"Mình và cậu đưa họ vào trong phòng bên kia đi"

Lúc này cả hai người đàn ông này đột nhiên đứng dậy, làm cho Tiểu Giao và Phàm Ân giật mình

Hai người đàn ông ấy nhìn nhau một cái rồi đồng thanh nói

"Không ngủ chung với cậu ta/ không ngủ cung với anh ấy"

"Nhưng mà các anh ngủ phòng riêng thì sao chúng tôi có chỗ ngủ chứ"

"Đúng đó"

Vũ Sâm tiến về phía Phàm Ân

Anh ta chỉ tay vào Phàm Ân

"Đó là chuyện của cô"

Tiểu Giao và Phàm Ân không biết làm sao đành phải đồng ý với họ

"Được"

"Ân Ân làm sao giờ ?"

"Cậu đưa Phương vào phòng bên kia đi, mình đưa Đào Vũ Sâm vào phòng mình "

"Ồ"

Hai người họ cực nhọc đưa hai chàng trai này vào phòng

Phàm Ân đưa Vũ Sâm vào phòng liền quăng anh ta lên giường

"Ngày thường kiêu ngạo, lạnh lùng như vậy mà bây giờ lại để một cô gái như tôi đưa anh vào phòng ngủ"

Phàm Ân nói xong Vũ Sâm liền ngồi bật dậy, vẻ mặt nghiêm trọng

"Cô giám nói xấu tôi"

"Tôi......tôi không có"

"Tôi muốn rửa mặt "

"Được, anh đợi tôi lát"

Phàm Ân đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tiểu Giao phòng bên cạnh cũng bước ra

Tiểu Giao tiến lại

"Đừng nói là anh ta cũng muốn cậu lấy nước rửa mặt cho anh ta nha"

"Cậu cũng vậy hả ?"

"Tất nhiên "

"Hai người họ chủ tớ y nhau, ngày thường lạnh lùng, say sỉn lại muốn người khác phục vụ như trẻ con"

"Haizzzzz, một siêu sao như mình lại phải đi hầu hạ người khác, đúng là tin hot đó"

"Được rồi đi lấy nước đi"

Phàm Ân đem nước vào phòng liền gọi Vũ Sâm tỉnh lại

"Tôi mang nước vào cho anh, mau dậy đi"

Vũ Sâm vẫn không hề động đậy

Phàm Ân cố gắng lôi anh ta dậy thì bị anh ta kéo ôm vào lòng

"Tối hôm nay sao lại không nhắn tin cho tôi ?"

Phàm Ân ngạc nhiên

"Hả ?"

"Cô làm tôi tưởng cô gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ cô chỉ là đang cùng người khác ăn lẩu"

"Tôi.....tôi xin lỗi "

"Người vừa ngốc vừa xấu như cô, có tư cách gì mà xin lỗi tôi"

Phàm Ân tức giận cố gắng đẩy ra

"Anh nói ai ngốc ai xấu vậy chứ"

Vũ Sâm càng ôm chặt hơn

"Nói cô đó"

Thế rồi anh ta ngủ thiếp đi

Phàm Ân cố gắng đẩy anh ta ra nhưng không được

"Người hay trâu vậy ? Ngủ mà cũng mạnh như thế "

Phàm Ân bất lực đành phải để như vậy, lúc này cô cảm giác như bản thân đang có gì đó vô cùng quý giá trong tay

Cô cười tươi một cái rồi nhắm mắt lại và ngủ

Bên phía Tiểu Giao cũng không dễ dàng gì

Cô ấy gọi Phương không tỉnh, đành phải tự mình lấy khăn lau mặt cho cậu ta, lau xong Tiểu Giao nhìn mắt gương mặt đẹp trai ấy

"Xung quanh tôi có muôn vàn người xuất sắc, nhưng tại sao lại thích anh chứ"

Cô ấy tự đặt ra câu hỏi cho bản thân rồi lại ngây ngốc cười

Tiểu Giao dọn dẹp tất cả rồi đến bên giường thu mình nằm tựa vào ngực của Phương, cô nhắm mắt lại và ngủ

Lúc Tiểu Giao ngủ bỗng lúc này bàn tay của Phương giơ lên ôm lấy Tiểu Giao

Bốn người họ cứ thế trải qua một đêm cùng nhau, khung cảnh thật lãng mạng thật hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK