• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng sớm chiếu vào căn phòng, làm Phàm Ân thức giấc

Cô ấy mở mắt ra nhìn thấy Vũ Sâm đang nằm kế bên cạnh mình, còn đang ôm mình thì cô liền đỏ mặt, không muốn làm anh ấy thức giấc cô đã nhẹ nhành đẩy tay anh ra, nhẹ nhàng bước xuống giường

"Cô tỉnh rồi à ?"

Cô giật mình ngã về sau, liền rơi vào lòng anh bốn mắt nhìn nhau chẳng nói được gì. Lúc này mọi người từ ngoài bước vào

Cảnh tượng ngại ngùng, Phàm Ân và Vũ Sâm liền đứng dậy

"Ân Ân, cậu thấy sao rồi"

"Mình không sao "

Vũ Sâm đi đến chỗ Phương

"Má Khương về rồi sao ?"

"Sáng sớm tôi đã cho người đưa má Khương về rồi"

"Cậu đưa bọn họ về đi"

"Dạ sếp"

Một lúc sau ở trước nhà Phàm Ân

"Cậu đưa Tiểu Giao về giúp tôi nha"

"Được"

Tiểu Giao vẫy tay tạm biệt

Phương quay xuống gọi Tiểu Giao

"Cô lên phía trên ngồi đi"

"Hả, tôi lên đó hả ?"

Tiểu Giao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng

"Được, tôi lên ngay"

Trên đường về bọn họ chẳng nói năng gì với nhau cả, khung cảnh vô cùng ngại ngùng

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về"

"Ừm, không có gì "

Lúc này bỗng nhiên có một đứa bé chạy ra đường, Phương vội vàng thắng gấp, cậu ấy liền lấy tay chắn cho Tiểu Giao tránh cô ấy đập đầu vào trước

Tiểu Giao lo lắng cầm lấy cánh tay của Phương

"Anh không sao chứ ?"

"Ừm, tôi không sao"

Tiểu Giao ngại ngùng bỏ tay Phương ra, lúc này phương tiện tay thắt dây an toàn cho Tiểu Giao

Ánh mắt họ nhìn nhau, rồi liền ngại ngùng không ai giám nhìn ai nữa

Lúc này ở văn phòng Vũ Sâm, anh nhớ đến cảnh tượng đêm qua, anh ôm lấy Phàm Ân

"Tại sao mình lại như vậy chứ ?"

Điện thoại Vũ Sâm kêu lên

"Alo, ông nội"

"A Sâm à, con đến sân bay đón chú ba con được không"

"Chú ba về sao ?"

"Ông nói mãi nó mới chịu về đây, dù gì gia đình cũng ở đây nên về đây sống vẫn tốt hơn"

"Dạ, con sẽ đi đón chú ba ông cứ giao cho con"

"Dạ"

Một tiếng sau ở Sân bay X, Vũ Sâm đang đứng đợi người

"A Sâm"

Vũ Sâm quay lại nhìn

"Chú ba"

Một người đàn ông tầm lớn tuổi, ngồi xe lăn

Vũ Sâm cười tươi đi đến ôm lấy ông ấy

"Con nhớ chú lắm"

"Lâu quá không gặp, con trưởng thành thật rồi"

" 9 năm rồi, cuối cùng cũng gặp lại chú"

"Thôi mau về nhà đi "

"Dạ"

Vũ Sâm đích thân đẩy xe cho ông ấy

Tối hôm đó Phàm Ân đang nghĩ ngơi sau một ngày dài làm việc

Tin nhắn gửi đến

"Đào Vũ Sâm gửi lời mời kết bạn "

Phàm Ân ngạc nhiên, cô ấy liền đồng ý

"Sao anh biết Wechat của tôi vậy ?"

"Đó là chuyện của tôi"

Lúc này Tiểu Giao đang đọc kịch bản

"Hắt xì, sao vậy chứ ? Chẳng lẽ lúc nãy cho Đào Vũ Sâm Wechat của Ân Ân, nên bây giờ cậu ấy đang mắng mình sao ?"

Tiếp cuộc trò chuyện của Phàm Ân và Vũ Sâm

"Cô sao rồi, còn đau đầu không ?"

"Không, tôi ổn rồi "

"Cô đã ăn gì chưa ?"

"Tôi ăn rồi "

"Tối rồi cô nghĩ ngơi sớm đi"

"Ồ, được "

"Tạm biệt"

"Tạm biệt "

Dừng cuộc trò chuyện, Phàm Ân ngồi tựa vào ghế cười như kẻ ngốc

Bên này Vũ Sâm sau khi ngừng nhắn thì cũng cười ngây ngốc, nhìn ra cửa sổ

Ngày hôm sau, trên xe của Vũ Sâm

"Phương "

"Dạ sếp"

"Cậu thấy tôi gần đây có gì khác không ?"

"Hửm, ý sếp là sao ?"

"Ý là tôi có gì khác trước không ?"

Phương hiểu ra vấn đề liền suy nghĩ một lát rồi trả lời

"Sếp gần đây hay cười hơn, vui vẻ hơn, còn có những biểu hiện khác lạ "

"Khác lạ là sao ?"

"Hmmm, như là anh đang có gì đó rất vui, thường xuyên cười hơn trước "

Vũ Sâm trầm ngâm nhìn ra cửa xe mà suy nghĩ

Ở quán cafe Phàm Ân, cô ấy đang gọi điện với Tiểu Giao

"Tiểu Giao, yêu một người là cảm giác như thế nào vậy ?"

"Hửm, sao cậu lại hỏi vậy ?"

"Mình chỉ thắc mắc thôi "

"Thì yêu một người là cảm giác gì đó rất kì lạ "

"Cụ thể như thế nào ?"

"Thì cậu thấy người đó sẽ rất vui, bên cạnh người đó sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc lại còn lo lắng khi người đó gặp chuyện....nhiều lắm "

"Ồ"

"Sao nào cậu đang thích ai hả "

Phàm Ân cười ngây ngốc

"À thì là...."

Chưa nói hết câu thì có một bó hoa lớn đưa đến trước mặt Phàm Ân

"Alo, Ân Ân cậu sao vậy"

"Mình có việc rồi, gặp cậu sau "

"À, vậy tạm biệt cậu"

Phàm Ân tắt máy liền tỏ ra vô cùng tức giận

"Sao lại là cậu nữa vậy ?"

"Em đã nói sẽ theo đuổi chị mà "

Người này chính là cậu nhóc mà Phàm Ân đã giúp lần trước và nói sẽ theo đuổi cô ấy đến cùng

"Tôi đã nói, tôi không thích cậu"

"Nhưng em thích chị là được "

"Cậu đừng có ngoan cố như vậy chứ "

"Thế đã sao nào, em tin chị sẽ hồi tâm chuyển ý "

Phàm Ân tức giận hất bỏ bó hoa trên tay của cậu ấy

"Tôi đã nói là tôi không thích cậu, tôi đã có người mình thích rồi "

Lúc này cậu ấy cười cười một cái

"Người mình thích, khi nào người đó chính thức làm bạn trai chị, em mới từ bỏ "

Nói xong cậu ta rời đi, Phàm Ân cũng vô cùng tức giận

Tối hôm đó Phàm Ân và Vũ Sâm tiếp tục nhắn tin với nhau

"Anh về chưa"

"Chưa, tôi còn ở công ty "

"Khi nào anh mới về "

"Lát nữa"

"Nhớ nghĩ ngơi sớm"

"Cô cũng vậy"

"Ừm"

"Tạm biệt "

Lúc này cả Vũ Sâm và Phàm Ân đều vô cùng vui vẻ, có lẽ giữa họ đã xuất hiện một thức cảm giác vô cùng đặc biệt nhưng bản thân họ chưa thừa nhận và cũng chưa hề giám thổ lộ với nhau.

Điện thoại Vũ Sâm reo lên

"Alo, chú ba"

"Mai Hiểm Cầm về nước, con đi đón con bé giúp ta "

"Dạ, con biết rồi"

"Ừm, cũng tối rồi về nhà đi"

"Được, con về ngay"

Tắt máy xong Vũ Sâm liền lấy áo ra về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK