Tối đó thật sự Hàm Tử Nghê đã ra tay, cô ta lên xe rời đi trông rất lén lút
"Mau chạy theo"
Đến nhà kho gần cảng biển cũ
"Mau điện thoại cho sếp báo tin đi"
"Được"
Tiểu Giao vẫn còn đang bị trói cô ấy vẫn còn sốt trong vô cùng yếu ớt
Tử Nghê đi vào tiến đến gần Tiểu Giao
"Mầy có phước lắm, ai cũng lo lắng cho mầy vì mầy mà cuống cuồng hết cả lên"
"Thật sự là cô sao"
Tử Nghê tức giận quát lớn vào mặt Tiểu Giao
"Đúng, là tao đó, từ khi mẹ con mầy xuất hiện thì mọi thứ xung quanh tao đều bị đảo lộn"
"Chị đừng có ngậm máu phun người, chúng tôi không có làm gì cả "
Tử Nghê tức giận nắm tóc Tiểu Giao
"Không làm gì hả, mẹ mầy xuất hiện thì liền cướp mất ba tao, mẹ tao khi đó ngày nào cũng khóc.....đến khi mầy ra đời thì ánh hào quang đều quay quanh mầy"
"Tôi không làm gì cả"
"Mầy im đi"
"Tại sao ? Chúng ta cùng chọn một công việc nhưng mầy lại nổi bật hơn tao, tao biết ba thương mầy lắm nhưng vì sợ mẹ con tao chèn ép mầy nên mới xa lánh mầy nhưng bao nhiêu năm nay ông ấy đều luôn quan tâm đến mầy "
Tiểu Giao không tin vào những điều nghe thấy
"Không.....không thể nào "
"Mầy đi thì thôi lúc về lại giành anh Dư Thành của tao, tao thích anh ấy nhưng anh ấy lại thích mầy"
"Tôi không biết anh ấy thích tôi....tôi"
Tử Nghê tức giận, rơi nước mắt vô cùng đau khổ
"Mầy đừng có nói như mầy rất vô tội vậy, ai cũng vì mầy lo cho mầy, tao đáng bị như vậy lắm sao ? Hả ?"
Tiểu Giao sợ hãi
"Tôi ...... tôi xin lỗi"
Lúc này ánh mắt Tử Nghê vô cùng đáng sợ cô ta liên tục tán mạnh vào mặt Tiểu Giao khiến cô ấy kêu đau thảm thiết
"Aaaaaaa"
"Hôm nay con bạn của mầy đến tận nhà tát tao một cái, những cái tát này coi như tao bù lại cho mầy "
"Anh Dư Thành đã thích mầy như vậy, tao không biết sau khi mầy bị người đàn ông khác hủy hoại thì sẽ ra sao ?"
Tiểu Giao vô cùng sợ hãi
"Tôi xin cô, tha cho tôi, đừng làm vậy mà"
Một nụ cười đáng sợ của Tử Nghê hiện ra, cô ta gọi những tên côn đồ kia lại
"Tao cho chúng mầy xử nó thoải mái, quay clip lại rồi gửi qua gmail cho tao"
Bọn họ lộ ra nụ cười kinh tởm
"He he, cứ yên tâm chúng tôi sẽ làm thật ổn thỏa"
"Đừng.....các người đừng lại đây"
"Lần đầu tiên được hưởng thụ một cô minh tinh nổi tiếng, thật là có cảm giác khác thường nhỉ "
"Không......các người tránh ra"
"Yên tâm sẽ không sao đâu mà"
Bọn chúng vồ đến như tên ác thú, Tiểu Giao ra sức gào thét
"Hàm Tử Nghê, mau thả tôi ra"
Lúc Tử Nghê quay lưng định rời đi thì một dàn xe chạy xong vào gãy cả cửa nhà kho
Phàm Ân và Phương từ ngoài chạy vào Phàm Ân gọi lớn tên Tiểu Giao
"Tiểu Giao"
Nhìn thấy Tiểu Giao đang bị bọn đàn ông xé áo cô định chạy liền bị Vũ Sâm níu tay giữ lại
"Đừng, Phương sẽ xử lý được "
Phương nhìn về phía Tiểu Giao nhìn thấy cô đang gào thét gọi tên anh
"Phương....."
Phương tức giận chạy đến đánh cho bọn côn đồ kia một trận thừa sống thiếu chết
Sau khi Phương xử lý xong bọn chúng liền chạy đến ôm chặt lấy Tiểu Giao dỗ dành khi cô đang khóc
"Đừng khóc nữa, chúng ta về nhà, từ nay anh không để cho em gặp chuyện nữa đâu"
Phương lấy áo che lại cho Tiểu Giao, rồi bế cô ấy rời đi
Phàm Ân nhìn xung quanh tìm Tử Nghê, không ngờ cô ta tranh thủ hỗn loạn đã chạy trốn từ lâu
"Hàm Tử Nghê cô ta trốn rồi"
"Yên tâm đi tôi sẽ giúp cô xử lí cô ta"
"Ừm"
Vũ Sâm vẫy tay ra lệnh cho vệ sẽ xử lí đám côn đồ rồi anh cùng Phàm Ân rời đi
Hai ngày sau Tiểu Giao vẫn còn phải nằm viện để dưỡng bệnh
Hàm lão gia cũng đến thăm cô
"Con có sao không ?"
"Con không sao"
"Con yên tâm ta sẽ xử lý Tử Nghê "
Tiểu Giao ngắt lời khuyên giải
"Chị ấy cũng là nhất thời hồ đồ mới làm như vậy, ba đừng truy cứu nữa dù gì bây giờ con cũng không sao rồi"
"Nhưng...."
"Coi như con xin người đi"
"Được "
Hàm lão gia nắm lấy tay Tiểu Giao
"Ta xin lỗi, không quản Tử Nghê tử tế lại để nó làm vậy với con"
"Con không sao"
"Ta....."
"Con nghe chị ấy nói hết rồi"
Hàm lão gia ngạc nhiên không hiểu Tiểu Giao đang nói đến chuyện gì
"Ba...."
"Hả ?"
"Cảm ơn ba......có ba thì mới có con, cảm ơn người đã cho con xuất hiện trên đời này"
Hàm lão gia cảm động rơi nước mắt
"Xin lỗi vì bao lâu nay đã làm con buồn"
"Con không nhớ chuyện đó đâu, người yên tâm"
"Ta về trước, vẫn có người muốn gặp con đó"
"Ai vậy ạ ?"
Dư Thành ôm bó hoa từ ngoài đi vào, Hàm lão gia cũng rời đi
"Tiểu Giao, anh đến thăm em"
"Cảm ơn anh"
Tiểu Giao cầm lấy bó hoa ngại ngùng chẳng biết nói gì
"Em đã đỡ hơn chưa"
"Em cũng đỡ nhiều rồi"
"Anh có chuyện muốn nói với em "
"Hả"
Dư Thành chưa kịp mở lời thì Phương đi vào
"Anh có mua cháo cho em....em có......"
Khung cảnh ngại ngùng ba người hok cũng không biết nói gì
"Em ăn, anh để đây đi"
"Được"
"À Dư Thành lúc nãy anh nói có chuyện muốn nói với em là gì vậy ?"
"À, không có gì chỉ là vài hôm nữa anh sẽ về Mỹ"
"Anh đi sớm vậy sao"
"Công việc anh bên đấy vẫn còn nhiều anh còn phải xử lý "
"Ừm"
Dư Thành do dự quay sang Phương
"Chăm sóc cô ấy thật tốt.....nếu anh không chăm sóc tốt cho cô ấy tôi sẽ giành cô ấy đi"
Phương bắt tay với Dư Thành
"Được"
Dư Thành rời đi thì chạm mặt Phàm Ân và Vũ Sâm ngoài cửa
Hai người họ đi vào thì thấy một cảnh vô cùng thê lương với hội người độc thân như họ
Phương đang dịu dàng đút cháo cho Tiểu Giao
"Ayyo, người có tình yêu có khác, sau này chắc cậu không cần mình nữa rồi ha"
"Làm gì có"
Phàm Ân đi đến ngồi cạnh Tiểu Giao
"Mau khỏe rồi về nhà mình sẽ nấu cho cậu một bữa ngon"
"Nhớ đó"
Vũ Sâm lên tiếng hỏi
"Lần này chúng tôi giúp các cô, vậy chúng tôi có phần ăn không vậy ?"
Phàm Ân đưa vẻ mặt trêu chọc
"Tôi nhớ là nhà anh đâu có thiếu ăn"
Vũ Sâm tức giận
"Cô....."
Bọn họ cười phá lên trêu chọc Vũ Sâm tiếng cười vang vội khắp căn phòng