• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thư phòng của Vũ Sâm

"Sếp, đã có thông tin của Phàm tiểu thư, nhưng...."

"Nhưng sao"

"Thông tin của cô ấy chỉ ghi chép về cuộc sống sau năm 15 tuổi, trước đó thì toàn bộ thông tin đều không có, điều tra thế nào cũng không được"

"Sao lại như vậy chứ"

"Chuyện này tôi cũng không biết "

"Điều tra ra được kẻ đứng sau vụ bắt cóc chưa"

"Không tra ra được gì, nhưng......... lão già hôm đó bắt Phàm tiểu thư đã ngã chết từ lầu cao xuống tại công ty của hắn, còn gia đình hắn cũng đã ra nước ngoài vào trong đêm, về người đứng sau mà người kêu tôi tra thì không điều tra ra được chút manh mối nào "

"Thế lực nào lại bí ẩn đến mức đó chứ"

"Sếp, vậy Phàm tiểu thư định như thế nào "

"Tôi tự có sắp xếp "

"Dạ"

"Cậu về công ty trước đi"

"Dạ sếp"

Phương rời đi Vũ Sâm liền rơi vào trầm tư

"Không có bất cứ thông tin nào về trước năm 15 tuổi, chẳng lẽ....."

Bên này Phàm Ân đã tĩnh lại, nhưng cả người toàn là vết thương, cô liền không nhịn được mà la thành tiếng

"Đau quá"

"Phàm tiểu thư cô tỉnh rồi à"

Má Khương bưng một bát cháo từ ngoài đi vào

"Cô mau ăn cháu đi rồi uống thuốc "

"Đây là đâu"

"Đây là biệt thự riêng của thiếu gia nhà tôi"

Vừa nói má Khương vừa đặt bát cháo lên bàn cạnh giường rồi lấy trong hộp tủ ra hộp thuốc

"Biệt thự riêng ? Thiếu gia của các người là ai ?"

"Thiếu gia của chúng tôi là chủ tịch của tập đoàn Đào thị, Đào Vũ Sâm "

Lúc này Phàm Ân mới nhớ ra chuyện hôm đó mình bị bắt cóc và bị tra hỏi về quan hệ của cô và Đào Vũ Sâm, còn có cảnh tượng khi Vũ Sâm bế cô rời đi, lúc này mặt của Phàm Ân liền bừng đỏ

"Cô sao vậy, nóng trong người à, sao mặt lại đỏ như vậy"

"À.....không có "

"Được rồi cô mau ăn cháo đi rồi uống thuốc"

"Dạ"

Cầm bát cháo trong tay Phàm Ân vừa ăn vừa định hỏi gì đó

"Cô định hỏi về Vũ Sâm à"

"À, đúng vậy tôi muốn gặp anh ta "

"Vũ Sâm đã về Đào gia có việc rồi chắc vài ngày nữa mới quay lại"

"À"

Phàm Ân ngại ngùng hỏi

"Tôi nên xưng hô với dì như thế nào "

"À, cô cứ gọi tôi là má Khương"

"Má Khương, dì là quản gia ở đây sao ?"

"Đúng vậy, tôi trước đây đã đi theo hầu hạ đại phu nhân cũng chính là mẹ của Vũ Sâm, sau khi bà ấy mất tôi đảm nhiệm việc chăm nuôi Vũ Sâm rồi đi theo cậu ấy đến tận bây giờ "

"Thì ra là vậy"

Hai ngày sau Vũ Sâm từ Đào gia về, anh ta đi ngang phòng bếp thì nghe tiếng má Khương và Phàm Ân đang cười nói

"Má Khương má nếm thử món này xem con nấu có đúng không"

"Ừm, rất ngon"

"Thật sao"

"Nhưng có vẻ hơi mặn"

"Thật hả, con phải nêm lại mới được "

"Hahah con bé này"

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Vũ Sâm như cảm thấy căn nhà trống trải này lại có thêm thứ gì đó khác lạ, anh ta tiếng đến chỗ Phàm Ân và bế cô ấy lên

"Ấy, anh làm gì vậy"

Phàm Ân hoảng hốt

"Vũ Sâm con về rồi "

"Má Khương việc còn lại giao cho má"

"Được"

Phàm Ân không hiểu chuyện gì đang xảy ra

"Nè anh thả tôi xuống đi"

"Cô là người bệnh, lại là khách của tôi sao có thể để cô làm mấy việc này"

"Nhưng tôi bị thương ngoài da chứ có bị tàn tật đâu"

"Tôi chính là muốn xem cô thành người tàn tật đó"

"Anh....."

"Má Khương giúp con"

Phàm Ân đưa ánh mắt cầu cứu về má Khương, má Khương liền không nhịn được mà cười

"Vũ Sâm nói đúng, con là khách lại là người bệnh, không nên làm những chuyện này"

"Cô đã nghe thấy chưa"

"Tôi không quan tâm, tôi đã khỏe rồi tôi không muốn nằm mãi trên giường "

Vũ Sâm không nói lời nào liền bế Phàm Ân lên phòng, lên đến phòng anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, bắt đầu hỏi cô

"Cô thấy như thế nào rồi"

"Tôi khỏe"

Phàm Ân tỏ vẻ giận dỗi

"Vì tôi mà cô bị như thế, cô cứ ở đây cho đến khi lành hẳn, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho cô, tránh cô lại bị những chuyện này"

"Tôi chỉ giúp anh một lần, mà tôi bị bắt và bị đánh như thế, anh còn muốn sắp xếp chỗ ở cho tôi"

"Đúng vậy "

"Anh mà làm vậy chắc chắn kẻ thù của anh sẽ nghĩ rằng tôi là tình nhân của anh, chắc họ sẽ giết tôi mất"

"Cô muốn nghĩ vậy cũng được"

"Nghĩ vậy cũng được là sao"

"Không quan trọng "

Phàm Ân ân tức đến nổi đỏ cả mặt

Vũ Sâm tiến đến trước mặt Phàm Ân, hai tay bỏ vào túi quần, gương mặt không cảm xúc nhìn cô ấy

"Cô cứ yên tâm cô là người giúp tôi, tôi nói sẽ trả ơn cô thì tôi sẽ không để cô bị gì nữa đâu"

"Hy vọng là vậy"

Phàm Ân tức giận quay mặt về nơi khác

Đến tối Phàm Ân gọi điện cho Tiểu Giao

"Alo, Tiểu Giao hả"

"Phàm Ân là cậu à ? Cậu biến đi đâu mất tiêu mấy ngày nay vậy, mình đến nhà tìm cậu không thấy, đến quán cafe thì quán đóng cửa"

"Mình có việc, phải đi xa vài hôm, vì việc nhiều quá mình quên báo cậu hay"

"Không sao là tốt rồi, mình chỉ sợ cậu gặp chuyện thôi"

"Mình không sao, cậu yên tâm vài hôm nữa mình sẽ về"

"Ừm, vậy thì được rồi, à mình có cảnh quay rồi, tạm biệt cậu, bye "

"Tạm biệt "

Phàm Ân tắt máy liền rơi vào trầm tư, cô ấy cầu sợi dây chuyền của mẹ mình lên rồi suy nghĩ

"Nếu bây giờ hai người còn sống, thì có lẽ gia đình chúng ta đã rất hạnh phúc "

"Ba, mẹ con gái nhớ hai người nhiều lắm"

Phàm Ân cầm sợi dây chuyền vào lòng rồi rơi nước mắt

Bên phòng ngủ của Vũ Sâm, giờ này anh ta vẫn còn cầm trên tay ly rượu vừa uống vừa nhìn ngắm chiếc nhẫn cầu hôn trên tay

"Tần Kiều Ái nếu như em không bỏ rơi anh thì có lẽ chúng ta bây giờ đã khác"

"Tần Kiều Ái, tôi hận em"

Vũ Sâm tức giận uống cạn ly rượu đầy rồi quăng chiếc nhẫn đi, vì quá mệt nên Vũ Sâm nằm ngủ thiếp đi trên ghế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK