Tiểu Giao đang ở đoàn phim
"Chị Hàm điện thoại của chị"
"Ai điện vậy ?"
"Ba chị"
Tiểu Giao cảm giác ngạc nhiên nhưng cũng có chút lo lắng
"Đưa điện thoại cho chị "
"Dạ"
"Alo, ba"
"Con gái, dạo này con sao rồi ?"
"Con vẫn ổn ạ"
"Ngày mai con về nhà ăn cơm được không ?"
"Hả ? Về nhà ăn cơm sao ?"
"Lâu rồi không gặp con, có nhiều chuyện muốn nói với con thôi"
Tiểu Giao vui vẻ liền đồng ý ngay
"Dạ, mai con cũng ngay lúc không có lịch quay, con sẽ về "
"Được"
Tối đó Tiểu Giao và Phàm Ân vừa xem phim vừa trò chuyện
"Cái gì, ông ta bảo cậu về nhà "
"Đúng vậy, mình rất vui "
"Có cái gì mờ ám trong đây không ?"
Tiểu Giao nghe thấy cũng suy nghĩ
"Mình nghĩ chắc không có gì đâu "
"Cậu nên nhớ cậu rời nhà 8 năm rồi nếu ông ta nhớ cậu thì tìm cậu từ lâu rồi "
"Không sao, họ chắc không làm gì mình đâu"
"Mình chỉ lo mẹ con nhà kia ức hiếp cậu thôi"
Tiểu Giao quay sang làm nũng với Phàm Ân
"Có gì mình sẽ tìm cậu ngay, bọn họ sẽ không làm gì được mình đâu"
"Cậu đúng là"
Sáng hôm sau ở Hàm gia
Tư Nghê và Hàm phu nhân đã đứng trước cửa đợi sẵn
"Aiyo, em gái đáng yêu của chị về rồi sao"
"Nhìn mặt khó ưa y chang mụ đàn bà đó"
"Bà nói tôi như thế nào cũng được nhưng tốt nhất đừng có nói đến mẹ tôi, nếu không tôi sẽ khiến bà hối hận đó"
"Mày giám nói chuyện với mẹ tao như vậy hả ?"
Tư Nghê giơ tay lên định đánh Tiểu Giao, lúc này Hàm lão gia bước ra kịp thời ngăn cản
"Được rồi"
"Ba"
"Tiểu Giao mau vào đi con"
"Dạ ba"
Tiểu Giao bước vào nhà cùng Hàm lão gia bỏ lại Tư Nghê và người đàn bà kia tức điên
Vào trong nhà, ông Hàm đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn
"Con mau ngồi đi"
Tư Nghê cùng mẹ cô ta đi vào ngồi xuống bàn
"Em gái à, dạo này có phải đóng phim rất tốt hay không, tuổi như em mà thành công được như vậy rất hiếm có đó"
"Đúng đó"
"Thường thì là những cô gái thành công sớm trong ngành này đều là nhờ cặp kè cùng các lão đạo diễn, nhà sản xuất mới được như vậy"
Tiểu Giao nén giận, phản bác lại
"Cảm ơn thay, em thành công nhờ năng lực, không như một số người cố gắng vào showbiz nhưng chẳng thành công cũng chẳng làm nên trò trống gì "
Điều này nói chúng nỗi đau của Tư Nghê, lúc trước Tiểu Giao và cô ta vào nghề cùng lúc nhưng năng lực hai người lại vô cùng chênh lệch
Tiểu Giao thời gian ngắn được chú ý và thành công đáng kể như bây giờ, còn Tư Nghê mãi không có thành tựu đành phải rời giới giải trí quay về quản lí khách sạn cho Hàm gia
Tư Nghê không thể kiềm nén được nữa liền chửi mắng Tiểu Giao
"Con khốn này"
Lúc này cô bị Hàm lão gia đứng dậy tát mạnh một cái
"Im miệng "
"Ba, sao ba đánh con ?"
"Lão gia ông làm gì vậy ?"
"Bà xem lại con gái bà đi, con hư tại mẹ, dãy dỗ không ra gì "
"Tôi......"
"Ngồi xuống hết cho tôi"
Mọi thứ vừa yên tĩnh trở lại, chuông cửa liền reo lên
"Thím Chương ra mở cửa đi"
"Dạ lão gia"
Một lúc sau thím Chương dẫn vào một chàng trai anh tuấn, cao ráo, lịch lãm
Hàm lão gia niềm nỡ ra chào đón anh ta
"Aiya, A Thành"
"Chú Hàm, lâu quá không gặp, con có mang chút đồ qua cho chú, chú nhận đi"
"Haha khách sáo quá, vào trong đi"
Hai người họ vào trong, Tư Nghê nhìn thấy cậu trai đẹp kia liền sáng mắt lên
Nhưng lúc này ập vào ánh mắt của cậu ta chỉ là một Tiểu Giao vô cùng đáng yêu, thuần khiết, tuy cô ấy không nhìn đến anh nhưng anh vẫn vui vẻ nhìn cô
"A Thành con ngồi đi"
"Dạ chú"
"Giới thiệu với mọi người, đây là Dư Thành con trai duy nhất của chú An, bạn thân lâu năm của ta"
Hàm phu nhân nhanh chống nhắc nhở cô ta giao tiếp với Dư Thành
"À.....thì ra là anh Thành, lúc nhỏ anh thường đến nhà em chơi, anh có nhớ không ?"
"À....ừ"
Dư Thành đưa mọi ánh mắt vào Tiểu Giao khiến Tư Nghê càng thêm tức giận
"Hôm nay ta gọi Tiểu Giao về đây là muốn nói một chuyện"
"Ba có chuyện gì vậy ?"
"Bàn chuyện hôn ước của con và Dư Thành "
Tiểu Giao vô cùng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra
"Hôn ước "
"Lão gia ông có nhầm lẫn gì không ?"
Tư Nghê lập tức phản bác
"Ba sao lại là cô ta ?"
"Lúc trước tôi và An gia có nói, sau này nếu sinh con trai hết thì kết nghĩa anh em, là con gái hết thì kết nghĩa chị em, nếu là một trai một gái thì sẽ cho chúng lấy nhau"
Tiểu Giao lập tức đứng dậy
"Con không đồng ý, hạnh phúc của con là do con quyết định sao ba lại thay con quyết định được chứ "
Tư Nghê tiếp lời
"Đúng đó ba, ba suy nghĩ lại đi"
Hàm lão gia đập mạnh vào bàn một cái
"Con là con ta, tại sao ta không có quyền quản chuyện của con chứ"
Tiểu Giao xách túi xách lên
"8 năm qua người không can dự vào cuộc sống của con, thì bây giờ cũng nên như vậy đi, con tưởng rằng người gọi con về là thực sự nhớ con nhưng không ngờ lại xảy ra thế này"
"Con...."
Tiểu Giao rơi nước mắt lấy túi xách rời đi
Hàm lão gia vội vàng gọi cô ấy lại
"Tiểu Giao "
"Chú Hàm cẩn thận"
Hàm lão gia tức giận, rồi bắt đầu mệt mỏi
"Ba, ba có sao không ?"
"Chú Hàm"
"Lão gia à"
Tối đó, Tiểu Giao ôm lấy Phàm Ân khóc mãi, cô ấy đã khóc rất lâu mắt cô ấy cũng xưng hết cả rồi
"Cậu nín đi, đừng khóc nữa mà"
"Tại sao lại như vậy, tự ý sắp đặt hôn nhân của mình, tại sao ông ấy lại làm vậy, mình chỉ là công cụ kết nối quan hệ của họ thôi sao ?"
"Đừng khóc nữa, họ không yêu thương cậu nhưng mình yêu thương cậu"
Tiểu Giao cứ vậy mà khóc mãi
Hàm gia, trong thư phòng của Hàm lão gia
Ông ấy cầm bức ảnh của mẹ con Tiểu Giao lúc Tiểu Giao còn nhỏ
"Ba xin lỗi, nếu dành yêu thương cho con thì con sẽ bị chèn ép, ta có lỗi với mẹ con và con, An gia có gia thế rất tốt, làm dâu nhà họ thì con sẽ không bị ức hiếp nữa, ta hy vọng con hiểu cho ta"
Hàm lão gia cầm bức ảnh để vào hộp bàn
Trong ấy có rất nhiều ảnh và tạp chí liên quan đến Tiểu Giao
Hàm lão gia nhìn vào những thứ đó mà rơi nước mắt bảo nhớ cô
"Đã lâu không gặp, lại không thể nói chuyện lâu với con, ta rất nhớ con"